Lạc Nhau Một Đời

Chương 17: Chương 17: Tình nhân trơ trẽn




Rời trung tâm thương mại thì trời cũng xế bóng, bọn họ đã một ngày bỡn cợt với đám cảnh sát kia rồi, Thiên Ý cảm thấy hai tên kia thật sự rất chịu khó khi đi theo cô và anh cả ngày như vậy mà không biết chán. Đánh xe trở lại Ruppie Lưu Ngọc Lễ nói muốn cho cô xem một thứ cô cũng không biết đó là gì thôi thì cứ nghe lời anh trước đã.

Vẫn như mọi ngày Ruppie chưa từng có dấu hiệu vắng khách, người qua kẻ lại tấp nập Ruppie cũng được hội con nhà giàu truyền tai nhau là một trong những nơi đáng đến của Vân Phong

Theo chân Lưu Ngọc Lễ vào trong Thiên Ý đảo ánh nhìn quan sát xung quanh tìm xem thứ anh muốn cho cô biết đó là gì nhưng cô chẳng thấy có gì khác lạ hết chỉ thấy một thứ...rất chướng mắt

Cái cô Mina hôm trước đang biểu diễn trên sân khấu vậy mà vẫn có thể bỏ dở mà mò đến cạnh anh để quyến rũ cho được, hôm nay còn đặc biệt hơn mặc cả bộ váy ren bao nhiêu thứ ẩn hiện lấp ló đều bị người khác nhìn thấy hết

“ Ông chủ Lưu đến tìm người ta sao? “

Xem như không có ai bên cạnh Lưu Ngọc Lễ luồn tay ôm lấy eo Mina vuốt ve lấy đường cong quyến rũ chết người ấy một cách thích thú

“ Tất nhiên rồi, hôm trước bỏ lỡ cuộc vui hôm nay em phải bù lại cho anh đó “

Thiên Ý ngoảnh mặt đi nơi khác nếu đây là cái mà anh nói là muốn cho cô xem thì Thiên Ý không cần

“ Ể vị tiểu thư này là vệ sĩ của anh đúng không? Mặc váy cũng khá hợp đó nhưng như vậy thì làm sao bảo vệ anh được, hay là đuổi cô ấy đi em sẽ làm vệ sĩ bảo vệ anh cả đời “

Bảo đuổi cô đi cũng thật ngọt nhỉ, Dương Thiên Ý im lặng nhưng trên gương mặt hiện rõ sự phản bác rằng để người như cô ta ở lại bên cạnh Lưu Ngọc Lễ mới khiến anh chết sớm hơn đó là tổn hao sinh lực mà chết, gương mặt ả lúc nào cũng trông gợi tình như vậy kia mà.

Trước lời đề nghị của Mina anh chỉ cười trừ rồi giải thích một cách bỡn cợt

“ Trưởng đội vệ sĩ không đuổi được, với lại nhiệm vụ vệ sĩ rất nguy hiểm không phù hợp với em, nhiệm vụ của em là khiến anh vui vẻ mới đúng. “

Dứt lời liền hôn vào dưới cổ Mina, mùi nước hoa trên cơ thể cô ấy như đang kích thích khứu giác của Lưu Ngọc Lễ anh liền không yên phận mà bắt đầu táy máy tay chân

“ Ông chủ Lưu, anh...người ngoài nhìn kìa “

Lúc nói chữ người ngoài còn đá mắt về phía Thiên Ý khiến cho cô phát cộc thật sự chẳng biết ai mới là người ngoài, gặp nhau 2 lần thì đã thành người nhà rồi sao? Đợi ông chủ đá cô ta đi như một quả banh thì chắc lúc đó mới bỏ được thói chua ngoa này.

“ Đội trưởng “

Tiếng kêu quen thuộc vọng đến tai Thiên Ý, Gia Hạo hét lớn tới mức át cả tiếng nhạc trong quán bar, Thiên Ý quay người liền thấy hai tên Khắc Huy và Gia Hạo đang ngồi một góc uống rượu với mấy cô gái xinh đẹp khác, nghĩ liền thấy đám đàn ông của Đại Ưng ai cũng như vậy từ ông chủ đến cấp dưới của bọn họ ai nấy đều không thể sống thiếu hơi nữ nhân.

“ Đó là thứ tôi muốn cho cô xem, không phải nói muốn bọn họ đến đây sao? “

Không ngờ nhanh như vậy liền có thể điều người đến đúng là quyền lực của người đứng đầu

“ Chơi với bọn họ đi, đừng phiền tôi “

Dắt tay Mina đi lên tầng trên của quán, nơi đó có phòng có giường ngủ có phòng tắm, Lưu Ngọc Lễ sắp không chịu được rồi

Khắc Huy cáo lỗi với hai mỹ nhân kia rồi kéo tay Gia Hạo chạy đến chỗ của Thiên Ý, hai người bọn họ người xộc mùi rượu tởm chết đi được

“ Mấy cô gái ở Vân Phong đúng là bạo thật còn chủ động mời rượu bọn tôi “

“ Nói Ruppie là thiên đường quả không sai nhỉ đội trưởng? Sau này cô quản lý chỗ này nhớ chiếu cố bọn tôi. À mà ông chủ anh ấy tìm được đối tượng rồi à đi gấp như vậy còn định chào một tiếng “

Dương Thiên Ý dồn cục tức từ vụ của Mina sang đến hai tên này thì như bùng nổ, hàng lông mày díu chặt lại với nhau

“ Đáng lý ra không nên để hai người đến đây mà “

Hai người bọn họ bỗng di dời ánh mắt xuống chiếc váy mà Thiên Ý đang mặc trên người, gương mặt nham nhở đảo qua đảo lại xung quanh cô, Gia Hạo tấm tắc

“ Đội trưởng cô thay đổi rồi, vừa đến Vân Phong không được bao lâu mà, chẳng trách lúc nãy bọn tôi không nhìn ra cô ăn mặc xinh đẹp như vậy thật tình... “

Nói chưa hết câu liền tặc lưỡi, Khắc Huy sau đó còn chêm vào

“ Chẳng trách đám đàn em Lão Phúc lần nào đến tổ chức cũng tìm đội trưởng của chúng ta, còn đám anh em trong đội nữa lúc nào cũng tranh giành thu hút sự chú ý của cô đó “

“ Hai người thôi nói nhảm được không? Tôi đang phiền muốn chết đây “

Bây giờ chắc là Lưu Ngọc Lễ đang vui vẻ ân ái với cái cô Mina kia rồi nghĩ tới liền thấy phát bực, biết bao lần chứng kiến anh cặp kè với người khác nhưng chỉ có cái cô Mina đó là vô cùng trơ trẽn, cô là thấy Lưu Ngọc Lễ đổi gu rồi.

“ Aida đội trưởng cô đừng bày ra dáng vẻ như vậy chứ chúng tôi mới đến đây mà. Nào, chúng ta đi uống tí rượu...”

Giao Hạo vỗ mạnh lên đầu Khắc Huy

“ Mày quên rồi sao đội trưởng dị ứng rượu bia, nhưng uống chút nước trái cây chắc không sao, chúng ta đi thôi, bọn tôi mấy hôm nay nhớ cô chết được “

Kéo tay Thiên Ý lại bàn bọn họ thật sự coi đây là nhà mình mà tự ý lộng hành gọi ra một loạt cái loại rượu đắt tiền mà thưởng thức còn cô chỉ cầm lấy ly nước cam xơi cả buổi tối, Thiên Ý liếc mắt sang một góc liền bắt gặp hai con người kia Ngô Hồng và Cảnh Minh đã vào tận Ruppie luôn rồi đang giả vờ làm khách nhưng thực tế là theo dõi chỉ là Lưu Ngọc Lễ lên tầng rồi họ không theo được chỉ có thể theo dõi cô, Dương Thiên Ý gằng giọng mắng

“ Phiền thật đó đi theo đến tận đây “

Gia Hạo ngó nghiên nhìn, nơi đây nhiều người vậy không biết đội trưởng của y đang mắng ai nữa

“ Cô mắng tên nào đấy? “

Thiên Ý mặt lạnh dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ vị trí của hai người kia

“ Cảnh sát “

Khắc Huy thích thú, y lại được dịp bày trò rồi

“ Cảnh sát sao? Theo dõi ông chủ hả? “

“ Ừ, cả ngày hôm nay rồi “

Khắc Huy cầm ly rượu đứng dậy vô cùng khoái chí còn kéo áo Gia Hạo

“ Đi thôi, cho bọn cảnh sát kia biết chút mùi “

Gia Hạo xách theo cả chai rượu tiến đến bàn của Ngô Hồng và Cảnh Minh cách nói chuyện cứ như anh em thân thiết từ đời nào

“ Hai người mới đến sao? “

Ngô Hồng sượng trân chỉ biết gật đầu Gia Hạo lại được dịp làm tới

“ Ở đây tôi rành nhất, rượu này là ngon nhất Ruppie tôi mời hai người “

Cảnh Minh e rằng hai người họ đã bị phát hiện rồi muốn kéo tay Ngô Hồng rời đi nhưng lại không được

“ Chưa uống rượu thì không được đi đâu không nể mặt chúng tôi gì hết “

“ Tôi...tôi không biết uống “

“ Tôi dạy cho anh, nào phục vụ đem thêm vài chai nữa ra cho vị huynh đệ mới quen của tôi nhanh lên, hôm nay chúng ta không say không về. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.