Một lúc sau, từ phòng ngoài có người chạy vào hô lớn: “ Thái hậu giá lâm”
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều đứng dậy.
Liền sau đó là giọng lanh lảnh của một thái giám vang lên: “ Thái hậu giá lâm! Bát vương gia, Thập vương gia giá lâm!”
Vân Kiến Thụ vội vàng ôm tiểu hài tử, nhìn về phía Vân Tử Lạc nói: “ Lạc nhi, đưa ta qua đó tiếp đón”
Vân Tử Lạc “ Ừm” một tiếng, đẩy Vân Kiến Thụ đến cạnh bồn hoa trước đại sảnh, chỉ một lúc say đã nhìn thấy thái hậu mặt mày tươi tỉnh cùng một đám cung nữ tiến vào.
Hôm nay bà ta mặc áo tìm thêu mây hồng, mặt trát một lớp phần dày, lớp hồng lớp đỏ, dường như chú ý ăn mặc hơn ngày thường.
Sở Tử Uyên cũng một thân trường bào tím coa quý, Thập vương gia lại một thân áo mãng bào xanh, hai người một trái một phải tiến vào đại sảnh.
Mọi người trong đại sảnh liền hô to: “ Thái hậu thiên tuế! Bát vương gia thiên tuế! Thập vương gia thiên tuế!”
“ Bình thân”
Giọng của Thái hậu vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong đại sảnh, giọng điệu dường như rất vui vẻ.
Mắt phượng bà ta sáng quắc đảo một vòng quanh đại sảnh, bà ta đi về phía Vân Kiến Thụ, cười híp mắt nói: “ Đứa trẻ ngoan, cho ai gia ôm nào”
Nói rồi, bà ta nhận lấy đứa trẻ trong tay Vân Kiến Thụ, đứa trẻ lại mở đôi mắt đen to tròn nhìn bốn phía.
“Hơ hơ hơ, cười một chút” Thái Hậu dùng ngón tay trêu chọc đứa trẻ, bộ dáng cười hiền hòa.
Bầu không khí trong đại sảnh cũng khôi phục lại bình thường, mọi người bắt đầu vây quanh Vân tiểu công tử vui đùa.
Vân Tử Lạc đứng bên cạnh Vân Kiến Thụ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thái Hậu đang chơi đùa với đứa trẻ.
Trong đôi mắt kia cũng có nhu tình đến vậy sao?
Nữ nhân này, e rằng cũng chưa từng biết nhu tình là gì?
Đang nghĩ ngợi, thì bóng dáng cao lớn của Sở Tử Uyên đã đến bên cạnh nàng.
“Lạc nhi, muội cũng trở lại?”
Ánh mắt hắn có ý cười, giọng nọi cực kỳ trầm nhẹ.
“Tử Uyên” Vân Tử Lạc cong môi, nhìn về phía hắn cườ.
Hai người chưa nói được mấy câu, thì Thái Hậu đã lấy từ trong tay áo ra một cái vòng bạc đeo vào cho đứa trẻ, hơn nữa còn nhìn về phía Vân Khinh BÌnh, bảo cung nữ đem một cái hộp gỗ tinh xảo cho nàng ta,
Vân Khinh Bình đứng tại chỗ mở hộp ra, từ trong hộp tỏa ra một ánh sáng chói lóe- là một mũ phượng, tượng trưng cho thân phận cao quý của vương phi, nàng ta thấy vậy kích động liền kêu lên
“Tạ ơn Thái Hâu! Lễ vật này thật trân quý”
Nàng ta quỳ xuống trước mặt Thái Hậu, luôn miệng tạ ơn, khuôn mặt vì hưng phấn mà đỏ như quả táo.
Thái Hậu cũng rất hài lòng vì thái độ của nàng ta,bà ta gật đầu nhẹ.
“Bình nhi, ta cũng có quà cho tỷ”
Thập vương gia cười nói.
Sở Tử Uyên nghe nói như vậy, cũng đi qua bên đó, đầu tiên là lấy một món quà đưa cho tiểu hài tử, rồi sau đó mới cho người bưng quà lên cho Vân Khinh Bình.
Quà hắn chuẩn bị là một ống đựng bút bằng ngọc, cực kỳ tinh xảo.
Vân Khinh Bình dùng hai tay đỡ lấy, ngẩng đầu ánh mắt đắm đuối nhìn Sở Tử Uyên, sau đó lại cúi đầu xuống.
SỞ Tử Uyên mặt không biến sắc lùi lại bên cạnh Vân Tử Lạc.
Đại sảnh đang náo nhiệt, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, một gai nô hộc tốc chạy vào, nói: “ Lão gia, bên ngoài có người mang nhiều rương lễ vật đến”
Vân Kiên THụ vội vàng hỏi: “ Là ai đưa đến? Mau mời vào!”
Nhiều rương lễ vật?
Những từ này, không tránh được thu hút sự chú ý của mọi người ở đó.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì, Hoàng thương, Thái Hậu, thân vương cùng vương phi đã ở đây, mọi người đưa lễ vật cũng rất tinh ý không đưa nhiều hơn bọn họ, cho dù là thuộc hà dù muốn cũng chỉ tặng lễ vật và nói vài lời khách sao, cũng chưa từng có ai đưa nhiều lễ vật trước mặt như vậy
Muốn hối lộ cũng nên lặng lẽ mà làm!
Đây chắc là người có quyền thế, mới không chút kiêng dè như vậy!
Liền sau đó, tường rương lễ vật được khiêng vào, Vân Hằng cầm lấy danh sách vội vã tiến vào.
Hắn vừa ra lệnh cho bọn gia nô mở từng rương vừa đọc to danh sách quà tặng: “ Dạ minh châu: năm viên....”
Mới đọc được đoạn đầu hắn liền kinh hãi.
Mọi người trong đại sảnh cũng bị hù dọa không ít.
Năm viên dạ minh châu?
Vân Kiến Thụ và Vân Khinh BÌnh liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt của hai người họ đều hơi thay đổi.
Nên biết rằng, thời đại này, dạ mình châu là vật phẩm cực kỳ hiếm,ngoại trừ ở kho của hoàng cung có thì dân gian dường như rất hiếm.
Cho dù có, phần lớn cũng sẽ dữ lại cho bản thân dùng, một lần liền đem năm viên dạ minh châu tặng người khác, ai lại hào phóng như vậy?
Huống chi đối tượng được tặng lại là vương phi của vương gia không hề có thực quyền! Danh bất chính, ngôn bất thuận!
Trong đại sảnh lập tức yên lặng một mảng, mọi người đều nín thở nghe.
Vân Hằng hít một ngụm khí, tiếp tục đọc: “ Tơ lục ngàn năm hai mươi tấm, Lụa tơ tằm bốn mươi tấm, Ngọc mỡ dê Lam Điền một bộ, Trang sức ngọc San hô một bộ, Vàng ròng khảm phỉ thúy một bộ, vàng ròng khảm bảm thạch một bộ...”
Mỗi một món được đọc lên, mắt mọi người lại mở lớn hơn, cho đến khi đọc hết toàn bộ danh sách, tất cả mọi người hầu như đã trợn mắt há hốc mồm.
Vân Khinh Bình mặt đã nóng như bỏng, nàng ta cầm chặt lấy vạt áo, khó có thể ngăn được sự kích đồng trong lòng lúc này.
Những lễ vật này, ngoại trừ một vài cái là dành cho đệ đệ nàng ta, những thứ khác đêu là đồ của con gái, tất nhiên sẽ là của nàng ta.
Ai đó làm thế là để cho nàng ta ngạc nhiên mừng rỡ sao?
Ở Kỳ Hạ này, có thể đưa ra nhiều lễ vật như vậy, e rằng chỉ có một người.
Những người nàng ta từng tiếp xúc, nàng ta cũng chỉ có thể nghĩ đến người đó.
Vân Khinh Bình cảm giác được tim mình như ngừng đập, hô hấp lại càng dồn dập, nàng ta khó khăn lắm mới áp chế lại được.
“Ai đưa vậy? Như thế nào không mời mà đến?”
Giọng Vân Kiến Thụ có chút run rẩy.
Sắc mặt Vân Tử Lạc hết sức khó coi.
Nàng nhìn bốn phía, tất cả mọi người đều có ở đây... chỉ có....
Tim nàng nhịn không được “ thịch thịch” một tiếng
Tay nàng nắm thành quyền, móng tay dài ngọn đâm vào tay, nàng bị đau đớn làm cho kinh hãi.
Sắc mặt nàng dần dần bình tĩnh lại, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nàng chậm rãi nở nụ cười tươi tắn.
Cho dù đúng như nàng nghĩ, thì cũng liên quan gì đến nàng?
Lúc này, mấy tên gia nô đã mở hết các rương trong đại sảnh ra cho mọi người cùng xem
Rương thứ nhất mở ra, một vầng sánh ngũ sắc từ trong rương phát ra, thiếu chút nữa là làm mù mắt người khác.
“Òa”
Mọi người hít khí lạnh, rương này toàn bộ đều là tơ lụa hạng sang, tất cả đều là thượng phẩm.
Rương thứ nhất đóng lại, rương thứ hai mở ra, tất cả ánh nến trong đại sảnh đều bị thứ ánh sáng từ trong rương làm cho lu mờ.
“Trời ơi!”
“Đẹp quá!”
Mọi người nhìn chằm chằm vào bốn viên dạ minh châu to như quả trứng bồ cầu, một viên lại giống như một quả trứng vịt lớn, thậm chí còn có người còn nổi lòng tham.
Tiếp theo là rương thứ ba, rương thứ tư được mở ra...Mỗi môt cái mở ra đều là cho người ta sít sao bặm miệng....
Cho đến khi tất cả các rương được mở ra, Vân Kiến Thụ ngẩng đầu vẫn thấy Vân Hằng đứng ngẩn người ở đó, không khỏi thúc giục: “ Vì khách tôn quý này là ai? Còn không mau mời người đó vào?”
Văn Hằng nói: “ Là.. là”
Hắn chạy ra ngoài,nhưng cũng rất nhanh liền quay lại.
“Lão gia!”
“Người đâu?”
Vân Kiến Thụ hỏi lại, Vân Tử Lạc mím môi không nói gì.
“Khách quý đâu?” Vân Khinh Bình bước nhanh lên phía trước hỏi, “ Vị khách này là ai mà hào phóng đến vậy, đưa tặng chúng ta nhiều đồ thế này, chúng ta sao lại dám để người đó ở ngoài”
Vẻ mặt nàng ta rõ ràng là không vui.
Sở Hàn Lâm cũng bước lên phía trước, sắc mặt trầm xuống nói: “ Là ai đưa? Bản vương muốn cảm tạ hắn”
Vân Hằng nhìn về phía Vân Kiến Thụ, chần chừ một lúc rồi mới nói: “ Lão gia, vị khách đó nói, lễ vật này là tặng cho nhị tiểu thư”
Lời vừa nói ra, người trong đại sảnh lập tức ồ lên.
Gương mặt Vân Tử Lạc cũng không tin nổi, nàng chỉ về phía mình: “ Tặng ta?”
Vân Kiến Thụ cũng khiếp sợ nhìn nàng.
Sắc mặt Vân Khinh Bình lập tức tái nhợt, nàng ta lùi về sau một bước.
“Đúng vậy” Vân Hằng cười cười.
“Nhưng mà, hôm nay không phải sinh nhật ta” Vân Tử Lạc nhìn Vân Khinh Bình.
Vân Hằng giải thích: “ Vị khách đó nói, sinh nhật nhị tiểu thư sắp đến, cũng không đến vài ngày nữa, hôm nay nhân dịp Vân phủ náo nhiệt, nên đưa tới l”
Mọi người trong sảnh đều giật mình, người này, rõ ràng biết rõ hôm nay là sinh nhật của Vân đại tiểu thư, hắn lại mang lễ vật đến sớm cho Vân nhị tiểu thư, hơn nữa cũng không nói ngay từ đầu, làm hại Vân đại tiểu thư kích động một trận..
Ánh mặt mọi người đồng loạt thương cảm nhìn về phía Vân Khinh BÌnh.
Gương mặt Vân Khinh BÌnh chuyển từ trắng sang đỏ, giống như hai vệt mây đỏ, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng lại vừa tức giận, nhưng nàng ta cũng không thể ở trước mặt mọi người mà bộc phát ra ngoài, nàng ta gắt gao nắm chặt quả đấm, thiếu chút nữa cắn nát môi mình.
Vân Kiến Thụ định thần lại, cười nói: “ Vậy còn không mời vị khách ấy vào! Để cho cảm tạ người đó!
Vân Hằng gãi gãi đầu nói: “ Vị khách đó nói, Nhị tiểu thư đồng ý thì người đó mới vào”
“Cho hắn vào đi”
Vân Tử Lạc khẽ mỉm cười, nhìn qua đồ trong những rương kia, trong lòng nhất thời không nghĩ được gì.
Nàng đã biết rõ người đó là ai?
“Lạc nhi, mười hai tháng hai là sinh nhật muội, quà cho muội ta cũng đã chuẩn bị xong rồi”
Mày kiếm Sở Tử Uyên hiện lên vẻ không vui, nhìn về phía Vân Tử Lạc, cúi đầu nói.
Vân Tử Lạc cười không tự nhiên, thấp giọng trả lời hắn: “ Sinh nhật ta ai cũng biết sao? Tử Uyên, cảm ơn huynh”
“Đương nhiên ta sẽ đến” Sở Tử Uyên cười:“ Sinh nhật muội, ta nhất định sẽ đến”