Tiếu Đồng chống cằm, hai mắt không rời khỏi Vân Tử Lạc đang nằm trên giường, Châu Hương đến, Sở Hàn Lâm rời đi, hắn cũng không rời mắt khỏi nàng.
Chỉ lẳng lặng ngắm nhìn người con gái trước mắt.
Hai mắt Vân Tử Lạc nhắm chặt, thỉnh thoảng mí mắt hơi động, hàng mi đen dài như hai cánh bướm muốn cất cánh bay đi, da nàng hơi hồng, giống như được phủ một lớp phấn, chiếc mũi thanh tú, chóp mũi lại hơi nhợt.
Tiếu Đồng nâng ngón tay dài nhẹ nhàng mơn trớn chiếc cằm trơn bóng của nàng, thầm than.
Người con gái ưu tú hoàn mỹ như thế này, đáng tiếc đã thuộc về Hách Liên Ý!
Đợi một lúc lâu mà vẫn không thái y đến, sắc mặt Tiếu Đồng tối đi, vung vạt áo đỏ thẫm, đứng bật dậy quát: “ Thái y đâu?”
Hai tên thái giám đứng ngoài cửa vội vàng chạy vào nói: “ Tứ vương phi ngất xỉu ở đang ở tiền điện, Bát vương gia và Thập vương gia đã cho gọi tất cả thái y đến tiền điện rồi ạ!”
Sắc mặt Tiếu Đồng lập tức khó coi hẳn, giọng lạnh lùng hỏi: “ Đi gọi thái y đến cho ta! Nhanh lên”
Hai tên thái giám có vẻ khó xử, một trong hai người mở miệng từ chối:“ Thái y đang xem bệnh cho Tứ vương phi, bây giờ gọi e không được”
“Phế vật”
Tiếu Đồng tức giận, vung tay áo đỏ thẫm, một tiếng “Bộp”, đánh một chưởng vào tên thái giám vừa mới nói, lực đạo cũng khá mạnh, chỉ thấy tên thái giám kia xoay vài vòng rồi mới dừng lại, ngã xoài ra sàn.
Sau khi vất vả đứng dậy, còn chưa kịp định thần.
“Tiếu công tử!” Tên thái giám còn lại sợ hãi gọi.
Bọn họ cũng biết Tiếu Đồng có quan hệ thân thiết với Nhiếp chính vương, nên cũng không dám đắc tội.
Nhưng cũng chưa từng thấy Tiếu Đồng tức giận như vậy.
Có một thái giám từ trong điện chạy ra, thấy cảnh như vậy không khỏi giật mình.
“Đi gọi cho ta! Gọi thái y đến đây!”
Giọng của Tiếu Đồng càng lớn, đôi mắt đào hoa sắc bén quét qua mấy tên thái giám.
Tiếu Đồng vốn cũng người có thân phận, chỉ nhìn một cái, bọn thái giám đã cảm thấy sợ hãi, bức bách lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phía tiền điện.
Mấy tên thái giám sau khi chạy đến tiền điện, lại nghe tin Vân Khinh Bình được đưa đến thiên điện, lại vội vàng chạy đến đó, từ xa đã nghe tiếng Sở Hàn Lâm quát lớn.
“ Vô dụng! Tìm cách khác cho ta! Nhất định phải cứu sống được Tứ vương phi! Nếu không, bản vương cho cả thái y viện chôn cùng nàng!”
Sở Hàn Lâm giận dữ không phải bọn họ chưa từng gặp, nhưng nghe tiếng quát như vậy bọn họ ai cũng sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì đi về cửa phía cửa thiên điện.
Châu Hương mang một chậu nước nóng vội vã chạy vào, một tên thái giám gặp được nàng ta bèn giữ lại,nói:
“Tỷ tỷ, Vân Nhị tiểu thư đang hôn mê ở hậu điện, muốn mời thái y sang đó xem bệnh một lát! Tỷ tỷ có thể nói với Tứ vương gia được không?”
Bước chân Châu Hương khựng lại, nghiêng đầu nhìn tên thái giám, hai hàng lông mày chau lại lộ rõ vẻ chán ghét, “ Tiểu thư nhà chúng tôi sống chết thế nào còn chưa biết, nếu thái y qua bên đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì các người chịu được trách nhiệm không?”
Nói xong, nàng ta bưng nước nóng đi vào, không để ý đến bọn họ nữa.
Mấy tên thái giám nghe xong liền quyết định trốn ở đây không quay về hậu điện nữa.
Tiếu Đồng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy người quay lại, tức giận đạp đổ mấy đồ trong hậu viện.
“Một đám phế vật! Các ngươi đến cùng vẫn không biết ai quan trọng hơn?”
Hắn chỉ vào tên thái giám đứng cạnh, gằn từng chữ: “ Nghe kỹ đây! Đi ngự y viên bốc theo thang thuốc này: Quế chi, Bạch thược, cam thảo, phục linh, bạch phục linh, nhục đậu khấu, gừng tươi mỗi vị một lạng! Vào nhà bếp sắc thêm một chén trà gừng!”
Tên thái giám vội vàng lầm bẩm theo, vâng vâng dạ dạ đi làm.
Tiếu Đồng lúc này mới xoay người đi đến bên cạnh Vân Tử Lạc.
Trong điện còn lại một tên thái giám, hắn cũng lẳng lặng thở dài.
Một lúc sau, thuốc được mang đến, Tiếu Đồng lại sai người mang đến hậu viện một cái bếp để sắc,rồi tự tay bưng lấy chén trà gừng.
Sau khi thử độc, thổi cho nguội bớt, rồi mới đỡ Vân Tử Lạc ngồi dậy, cạy miệng nàng ra, cho nàng uống từng ngụm nhỏ.
Haizz, ngoại trừ mẫu thân ra, đời này đây cũng là lần đầu tiên hắn chăm sóc một ngươi con gái như vậy! Bình thường đều là nữ nhân phục vụ hầu hạ hắn.
Chỉ là, tuy nghĩ như vậy, nhưng đối phương lại là Vân Tử Lạc, Tiếu Đồng lại có cảm giác khác biệt.
Trà gừng làm ấm bụng, Tiếu Đồng lại lấy chăn dày đắp cho Vân Tử Lạc.
CHỉ một lúc sau, Vân Tử Lạc đã tỉnh lại, ánh mắt còn mông lung, giọng khàn khàn: “ Hách Liên Ý?”
Tiếu Đồng đỏ mặt, vội vàng nói: “ Là ta, Tiếu Đồng?”
Vân Tử Lạc nghe được giọng không phải là của Nhiếp chính vương, đôi mắt hạnh mở lớn, lúc này mới tỉnh thực sự.
“Ta vừa mới ngất đi?”
Lúc ở hậu viện, nàng cảm thất rất mệt mỏi, cơ thể này mặc dù vẫn rất linh hoạt nhưng so với Vân Tử Lạc hiện đại vẫn còn khác biệt.
Nàng thế mà ngất đi!
Tiếu Đồng gật đầu: “ Tỉnh là tốt rồi, ta đã sai người đi sắc thuốc, đợi lát nữa sẽ mang đến đây!”
“Chàng còn chưa quay lại?” Vân Tử Lạc thấp giọng hỏi.
Tiếu Đồng chau mày, lắc đầu, biết rõ nàng đang nhắc tới ai, trong lòng không khỏi mất mát.
Có trời mới biết, lúc vừa mới tỉnh từ miệng nàng bật ra ba chữ kia, hắn đố kị biết nhường nào!
Hách Liên thật tốt số, được người con gái này yêu thương!
“Cha ta còn chờ ta, ta không sao, ông ấy không thấy ta nhất định sẽ lo lắng” Vân Tử Lạc buồn ngủ nói.
“Không được đứng dậy!” Tiếu Đồng cản nàng, vẻ mặt lo lắng: “ Thân thể còn chưa khỏe, ở đây nghỉ ngơi trước đã, chờ uống xong thuốc nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, bên ngoài đang lạnh”
“Cảm ơn ngươi, Tiếu Đồng” Thấy hắn quan tâm mình như vậy, Vân Tử Lạc cảm động cười nói.
Tiếu Đồng cũng cười, “ Cô ở đây nghỉ ngơi trước đã, ta đi gọi Vân tướng quân đến”
“Được” Vân Tử Lạc lại nằm xuống.
Tiếu Đồng đắp lại chăn cho nàng, đi ra khỏi hậu viện với tâm tình phức tạp.
Vân Kiến Thụ vừa nghe được Vân Tử Lạc không khỏe, đang nằm nghỉ ở hậu viện, như phát hoảng, gọi Vân Hằng cùng vài người nữa đẩy hắn đến hậu viện.
Tiếu Đồng đứng một lúc, đợi Vân Kiến Thụ đi khỏi, rồi mới rời khỏi đo, đi đến chỗ Vân Khinh Bình.
Lúc đến trước thiên điện, thấy trước cửa thiên điện cả một đống người đang quỳ dưới mưa, hắn có chút tò mò, liền hỏi về tình hình Vân Khinh BÌnh.
“Tứ vương phỉ sẩy thai!”
Đáp án làm cho Tiếu Đồng sửng sốt, “Sẩy thai?”
“Đúng vậy, tứ vương phi chắc không biết mình mang thai, lại bị ngâm nước mưa, ở trong nước lạnh lâu nhưu vậy, không xảy ra chuyện mới lại”
“Lúc người của Tứ vương phủ tìm được Tứ vương phi, tứ vương phi đã nằm ngất xỉu trong một vũng nước ở gần đường mòn ở ngự hoa viên phía sau cung Càn thanh, lúc ấy, cả vũng nước đều có màu đỏ“.
Tiếu Đồng nghe xong, vẻ mặt cũng có tia thương cảm, nhưng lại lạnh lùng cười nói: “ Tự làm bậy không thể sống! Thân thể nàng ta vốn yếu ớt, có thể mang thai đã tốt lắm rồi, cư nhiên không biết tốt xấu tự hại chính mình”
Nói xong, hắn quay người trở lại chỗ Vân Tử Lạc.
Trong thiên điện, Thái Hậu trầm mặc ngồi một chỗ, Sở Hàn Lâm bên cạnh lại vô cùng tức giận.
Con của hắn, cứ như vậy mà mất đi!
Đứa nhỏ mới ba tháng, đã mất đi! Sau một hồi vật lộn sống chết, Vân Khinh Bình cũng đã ổn định hơn.
Thái y rối rít lau mồ hôi, lặng lẽ thở dài.
Châu Hương mang theo vài cung nữ ra ra vào vào, đổ máu, đổi nước nóng, rồi bưng thuốc đến, hết sức ân cần chu đáo.
Vân Khinh Bình từ từ tỉnh lại, hạ thể đau đớn, nàng ta nhíu mày, lại nhìn thấy gương mặt Sở Hàn Lâm tiều tụy cũng nghi hoặc....
“Hàn Lâm, đau quá...”
Lúc ở trong mưa, nàng ta chỉ cảm thấy đột nhiên đau đớn, sau đó ngất đi, mọi chuyện sau cũng không biết gì nữa.
Sở Hàn Lâm ôm lấy nàng ta, giọng nghẹn ngào, “Bình nhi, con chúng ta không còn nữa!”
“Con chúng ta?” Vân Khinh BÌnh mờ mịt.
Tới khi nhìn thấy ánh mắt thương cảm của cung nữ và thái y nhìn về phía mình, cảm giác đau đớn lại dâng lên, Vân Khinh Bình ôm miệng, “ Con? Ta mang thai?”
“Con, đã mất rồi!” Giọng Sở Hàn Lâm nghẹn ngào.
Vân Khinh Bình nghe được tin con mình đã mất, choáng váng.
“Tứ vương phi”
Một thái y thấy vậy sợ nàng ta lại ngất đi, vội vàng đi đến phía trước ấn nhân trung cả nàng ta.
Vân Khinh Bình gắt gao nắm chặt chăn, Sở Hàn Lâm lại nhẹ nhàng nói bên tai nàng ta: “ Bình nhi, không sao, không sao cả, về sau chúng ta lại có con thôi“.
“Vì sao chứ?”
Vân Khinh Bình đau khổ hỏi.
Nàng ta có con! Nàng ta mang cốt nhục của Sở Hàn Lâm! Đó phải là lệnh bài cho vị trí chính phi của nàng ta sao? Dù say này Vân Tử Lạc có được gả vào tứ vương phủ, cũng không thể so được với nàng ta.
Còn nữa, nàng ta có con, nàng ta còn có thể dùng nó để củng cố địa vị không phải sao?
Nhưng mà đứa trẻ đã không còn nữa!
Trong đầu nàng ta lại xẹt qua hình ảnh trước khi ngất đi... Sấm chớp, mưa như trút nước... nước mưa lạnh như băng...
Nàng ta không khỏi kêu lên: “ Hàn Lâm, thiếp lạnh quá...!”
“Bình nhi, còn lạnh không?” Sở Hàn Lâm ôm nàng ta vào lòng.
“Nước rất lạnh, lạnh quá, đau quá! Thiếp đau quá!” Vân Khinh BÌnh nói năng lộn xộn.
“Tiểu thư...” Châu Hương đứng bên cạnh cũng khóc sướt mướt.
Thấy nàng ta, Vân Khinh Bình lập tức đẩy Sở Hàn Lâm ra, chỉ tay về phía nàng ta, hét lên: “ Châu Hương! Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Nếu không phải do ngươi, con của ta vẫn còn sống! Ta hận ngươi, ta muốn giết ngươi!”
Châu Hương ngừng khóc, sắc mặt lập tức trắng bệch
“Hàn Lâm, giết nó đi, báo thù cho con chúng ta!”
Trán Vân Khinh Bình càng lúc càng nóng, hai má cũng đỏ bừng.
“Tiểu thư!” Châu Hương bị hù dọa,lập tức quỳ xuống gọi.
Sở Hàn Lâm nghe vậy, sắc mặt tím lại, đi đến bên cạnh Châu Hương, giơ chân đá nàng ta một cái, rồi lại giẫm chân lên bụng Châu Hương.
“Nha hoàn đê tiện! Là do ngươi xúi giục! Tội đáng chết! Người đâu, mang cô ta dến tông phủ xử tử!”
Châu Hương nghe vậy, vội vàng kêu lên: “ Tiểu thư, cứu em, cứu em! Tiểu thư, rm cũng cô lớn lên cùng nhau mà!”
Trong lòng Vân Khinh Bình không khỏi lo lắng, nghĩ đến việc nha đầu này biết nhiều chuyện bí mật của mình, vội vàng ngăn lại: “ Hàn Lâm, dừng lại đi! Thiếp chỉ nhất thời tức giân, Châu Hương theo thiếp nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao...”
Thái Hậu nổi giận: “ Nhưng nó hại chết cháu nội của ai gia, cô có thể tha, ai gia không thể tha được!”
Vân Khinh Bình bị dọa lập tức bò xuống giường, quỳ trước mặt Thái hậu, “ Mẫu hâu, niệm tinh Châu Hương hầu hạ con lâu như vậy, vậy đánh nó vài roi, coi như là bài học cho nó!”
Nàng ta cũng biết, con thỏ bị dồn đến góc tường cũng có thể căn người, Châu Hương nếu kể hết bí mật của nàng ta, thì người chết chình là nàng ta
Sở Hàn Lâm vội vàng ôm nàng ta dậy, nhìn về phía Thái hậu nói: “ Mẫu hậu, làm theo ý Bình nhi đi!”
Rồi hắn quay lại nói với mấy tên thị vệ bên cạnh: “ Lôi ra ngoài đánh, giữ lại mạng”
Náo loạn một trận xong, trong sân đột nhiên yên tĩnh trở lại, an tĩnh đến quỷ dị.
Thân hình cao lớn của Nhiếp chính vương trong bộ trường bào xanh lam xuất hiện, tay phải chàng đang cầm một cái ô lớn màu đen, đôi mắt phượng lạnh như băng.
Chàng từ vừa từ bên ngoài cung trở về, chỉ thấy có nhiều người đi lại, không biết đang làm gì.
Những người này rối rít lui sang một bên, tránh đường cho Nhiếp chính vương.
“Tứ vương phi sẩy thai!”
Quỷ Hình nghe được tin đến bẩm báo cho chàng.
Nhiếp chính vương nhíu mày, trầm giọng nói: “Lấy một ít thuốc bổ, mang đến chố Tứ vương gia”
Quỷ Hình dạ một tiếng, nghe lệnh đi ngay.
Nhiếp chính vương sải bước về phía cung Càn Thanh, trong cung cũng có không ít người đang đợi mưa tạnh, nhưng dường như con mưa không có ý tạnh.
Đôi mắt phượng nhạy bén nhìn bốn phía, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Vân Tử Lạc, trong lòng chàng không khỏi lo lắng
Lúc này, có vài tên thái giám đang mang thuốc đi về phía hậu điện.
Chàng không khỏi chau mày, Quỷ Hồn tinh ý hỏi ngày: “ Các ngươi cầm cái này đi đâu? Tứ vương phi ở thiên điện, không phải ở hậu viện“.
Tên thái giám nghe thấy Nhiếp chính vương hỏi, vội vàng trả lời: “ Không phải cho tứ vương phí, là cho Vân nhị tiểu thư ạ”
Lòng Nhiếp chính vương như bị nện một quyên, đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi, hỏi: “ Ngươi nói cái gì?”
“Vân nhị tiểu thư làm sao?” Quỷ Hồn hỏi ngay trọng điểm.
Tên thái giám thấy Nhiếp chính vương đột nhiên đứng dậy, sợ hãi lùi về phía sau một bước, trả lời: “ Bị ngất đi ạ”
Nhiếp chính vương đi lên phía trước, đẩy hắn ra, thân ảnh như một mũi tên, chớp mắt đã không thấy đâu.
Quỷ Hồn lấy gói thuốc trên tay tên thái giám, “Ta đi thôi”
Cửa Hậu điện bị đẩy ra, thân ảnh người đàn ông như bão táp cuốn đến, Nhiếp chính vương vội vã chạy đến bên giường.
“Lạc nhi, nàng có sao không?” Chàng không để ý người khác, đẩy Tiếu Đồng đang ngồi ở đầu giường ra, đem Vân Tử LẠc ôm vào lòng.
Vân Tử Lạc ho khan vài tiếng, vòng tay ôm lấy hông của chàng, trong mắt có chút ẩm ướt.
Chưa bao giờ nàng biết, nàng lại cần chàng như vậy, cần chàng ở bên mình.
“Ý...” GIọng Vân Tử LẠc nghẹt mũi gọi chàng, làm cho Nhiếp chính vương càng đau lòng không thôi.
Chàng gắt gao nắm lấy bàn tay bỏng rát của nàng, giọng trầm thấp khàn khàn: “ Không sao rồi, ta ở bên nàng, không sao”
Nói rồi, tay chàng run run bắt mạch cho nàng, lúc nghe được mạch ổn định mới yên tâm.
Đôi mắt phượng đầy vẻ đau lòng, nhìn qua gò má phác hồng của người con gái, còn đôi mắt ngân ngấn nước của nàng, tim chàng như dao cắt,đau đớn không thôi.
Tiếu Đồng đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh như vậy ánh mắt vừa lúng túng vừa hâm mộ.
Ánh mắt Vân Kiến Thụ lại trầm xuống.
Sắc mặt thay đổi nhất phải kế đển tên thái giám, hắn dường như bị hóa đá.
Giống như chứng kiến được cảnh tượng đời này không thể xảy ra, hắn chỉ biết há hốc miệng, tròng mắt cũng muốn rớt xuống.
Nhiếp chính vương lại thân mật với Vân nhị tiểu thư như vậy?
Trời ạ!
Lẽ nào Vân nhị tiểu thư này là nữ nhân của Nhiếp chính vương!
Trời ơi!
Đây tuyệt đối là tin tức động trời!
Đáng tiếc, cũng không có thời gian cho hắn nghĩ ngợi xa xôi, Nhiếp chính vương quay đầu, ánh mắt lạnh băng quét một vòng tất cả người trong điện, gương mặt tuấn lãng lập tức bao phủ một tầng băng, lạnh giọng hỏi: “ Thái y đâu? Ở đây sao không có nổi một thái y?”
Tiếu Đồng nhìn mấy tên thái giám đó, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh.
Bọn thái giám đều trợ mắt, “Bịch” một tiếng đồng loạt quỷ xuống sàn.
“Nhiếp chính vương, thái y của ngự y viện đều được mời đến chỗ Tứ vương phi ạ!”
Tiếu Đồng cười lạnh “ Ta không phải đã cho các ngươi đi gọi sao? Nhưng lúc nãy ta cũng đã đến đó, lại thấy mấy tên thái giám đó lại nhàn rỗi đứng đó tán gẫu”
Mặt Nhiếp chính vương như nổi giông bão, đôi mắt phượng xẹt qua tia sát ý.
Bọn thái giám liên tục kêu khổ: “ Bọn họ không đi gọi, chúng nô tài không biết ạ!”
“Không biết!” Tiếu ĐỒng hỏi ngược lại, “ Đi lâu như vậy, ta thấy các ngươi không một aii sốt ruột, muốn đi gọi họ. Có lẽ các ngươi cho rằng, tứ vương phi địa vị cao hơn, còn Vân nhị tiểu thư cũng chỉ là một tiểu thư bình thương, các ngươi căn bản không coi ra gì”
Lời của Tiếu Đồng lại như đổ dầu vào lửa, làm cho lửa giận của Nhiếp chính vương càng hừng hực.
Chàng nhẹ nhàng buông Vân Tử Lạc ra, đi đến trước mặt hai tên thái giám, đá một cái, hai tên đó liền quay ra ngất xỉu.
“Hỗn xược! Lôi tất cả ra ngoài chém đầu cho ta!”
Trong điện lập tức một loạt tiếng kêu van.
“Nhiếp chính vương tha mạng! Tha mạng!”
Nếu sớm biết sẽ đắc tội với Nhiếp chính vương, có mười lá gan bọn họ cũng không dám.
Sắc mặt Nhiếp chính vương xanh mét, không để ý đến tiếng van xin của bọn họ: “ Lôi toàn bộ ra, nửa tuần hương sau ta phải thấy được xác”
Có thể thấy được hiện tại chàng tức giận đến mức nào.
“Nhiếp chính vương, chúng nô tài không dám nữa...”
“Nhiếp chính vương! Van xin ngài! Nô tài còn mẹ già...”
Vẻ mặt Nhiếp chính vương không hề thay đổi, bước chân về phía giường.
Vân Tử Lạc cầm lấy tay chàng, ôn nhu nói: “ Đem giáng chức của bọn họ, đưa đến lãnh cung, hiện giờ ta không khỏe, không muốn nhìn thấy người chết”
Đó là lời nói thật lòng của nàng.
Trước kia khi tở tổ chức,lúc nàng bị thương, lại thấy thi thể của đồng đội ngay trước mặt, trong lòng nàng rất khó chịu.
Nhiếp chính vương nhìn nàng, đau lòng, quay đầu nói: “ Quỷ Hồn, đánh mỗi người ba mươi roi, đuổi đến lãnh cung, thay một nhóm thái giám khác đến đây!”
Đám thái giám kia như được đại ân, mặc dù chịu ba mươi roi, lại bị đày đến lãnh cũng, nhưng vẫn còn hơn mất mạng.
Bọn họ tạ ơn rồi bị lôi ra ngoài.
Tiếu Đồng cũng biết tức thời mang Vân Kiến Thụ rời đi.
“Lạc nhi! Sao lại nóng thế này?”
Nhiếp chính vương ngồi lại bên giường, ôm lấy nàng, duỗi bàn ta lạnh vuốt trán nàng, muốn hạ nhiệt cho nàng.
Lại phát hiện cả người nàng đều nóng bừng, vì vậy mới cởi bỏ áo choàng, vén chăn chui vào.
“Ta giúp nàng hạ nhiệt, ta vừa mới từ bên ngoài trở về người còn lạnh”
Nhiếp chính vương ôm lấy thân thể nóng hực của nàng đặt lên ngực mình, mới phát hiện nàng thay y phục, chau mày hỏi: “ Nàng mắc mưa?”
Vân Tử Lạc cắn môi.
“Đứa ngốc, ai bảo nàng đi mưa? Người khác đều ở trong điện, nàng một mình chạy ra ngoài làm gì?” Nhiếp chính vương vừa giận vừa thương, “ Nàng làm ta lo lắng quá!”
“Ý...” Giọng Vân Tử Lạc khàn khàn, ủy khuất lên tiếng, sít sao dán chặt lên ngực chàng, “Ý..”
Giọng nói mềm mại làm cho Nhiếp chính vương mềm nhũn, tưc giận cũng tan biến hết.
Chàng bất đắc dĩ vuốt trán nàng, thở dài nói: “Lạc nhi, ta vừa mới đi chưa được một canh giờ, nàng đã xảy ra chuyên, nàng có biết ta lo lắng thế nào không? Lạc nhi ngốc, sau này không được như thế nữa. biết không?”
Vân Tử Lạc gật gật đầu,, vùi đầu sâu hơn vào cổ chàng, giọng ủy khuất vo hạn: “ Ý, ta biết rồi, vừa rồi không thấy chàng, chàng không có ở đây, ta rất khó chịu, chàng đã đi đâu vậy?”
Nói rồi, nàng đưa tay nhéo lồng ngực rắn chắc của chàng.
Nhiếp chính vương bắt lấy tay nàng, đặt lên ngực mình: “ Là lỗi của ta, Hầu Hạ trở về Nam Xuyên, ta cũng mẫu phi đi tiễn”
“nàng ta trở về Nam Xuyên?” Vân Tử Lạc ôm lấy eo chàng, khóe miệng lại có ý cười tinh nghịch.
Nhiếp chính vương nâng cằm nàng lên, không nhịn được cúi đầu hôn môi nàng, mắng yêu: “ Nghịch ngợm! Còn không phải nhờ nàng sao!”
“Chàng không trách ta sao?” Vân Tử LẠc nháy mắt với chàng: “ Nàng ta là muội muội của chàng mà”