Như vậy, nguyên nhân vì sao Thanh Thanh lại chết?
Viên Không đại sư cũng không biết Thanh Thanh trúng kịch độc Huyền Linh Hoa, cũng không nhìn thấy Thanh Thanh phát độc mà chết.
Đêm hôm đó, nó cứ thế mà biến mất.
Mà vài ngày sau, phượng tinh lại tắt.
Lâm Thanh Thanh vốn không muốn Viên Không đại sư ở lại Trấn Quốc Tự mà la muốn ông ấy trở về Băng Cung, bẩm báo chuyện này cho phụ hoàng, bơi vì nàng cũng không muốn Viên Không đại sư quấy nhiễu cuộc sống bình thường của con gái nàng.
Nhưng mà Viên Không đại sư lại không làm vậy, ông ấy không rời kinh thành nửa bước, ở lại Trấn Quốc Tự.
Bởi vì hành động của Lâm Thanh Thanh, cho nên ông ấy cũng không chú ý nhiều đến Vân Tử Lạc nữa, giữ thái độ tương đối bất hòa với Vân gia.
--
Ngoài hành lang của Từ Ninh cung, có một bóng người cao lớn đang đứng chắp tay, người đó cao lớn, chàng khép mi hỏi Viên Không đại sư đang đứng bên cạnh: “ Năm đó, người ngụy tạo tung tích của Lâm Thanh Thanh khi còn sống là ngài sao?”
Viên Không đại sư nhìn chàng một cái, cười khổ: “ Ngài nói gì? Người xuất gia luôn hướng về chốn thanh tịnh”
“Không phải là ông?” Ánh mắt Nhiếp chính vương lập tức cảnh giác.
Viên Không đại sư cười nói: “ Nhiếp chính vương, dù không phải là ta, nhưng ta cũng biết ít manh mối về chuyện đó, năm đó Thái hậu cùng Vân tướng quân làm như vậy là vì muốn bảo vệ Lạc nhi không rơi vào tay Lưu Ly các, làm theo lời trăn trối cuối cùng của Thanh Thanh”
“Cho nên ông biết cũng không ngăn cản?”
Nhiếp chính vương nhàn nhạt hỏi.
“Đúng vậy” Vẻ mặt Viên Không đại sư chua xót.
Nhiếp chính vương trầm giọng cười một tiếng, thấp giọng nói:“ Nếu như bản vương nói, Thái hậu làm như vậy thực sự không phải vì Lạc nhi thì sao?”
Viên Không đại sư chau mày.
Chàng bình tĩnh nói tiếp: “ Từ lúc Sở Hàn Lâm từ hôn Thái hậu đã biết được thân phận thật của LẠc nhi”
“Điều này lão nạp cũng từng nghi ngờ, thái độ của Thái hậu thay đổi quá nhanh”
“Bà ta sớm đã biết được Lạc nhi là con gái của Lâm Thanh Thanh, mà Lâm Thanh Thanh lại là Các chủ Lưu Ly các, ông nói lúc đó bọn họ bảo vệ Lạc nhi chi bằng nói lúc đó Thái hậu đã xem Lạc nhi thành quân cờ của bà ta”
“Không thể nào” Viên Không đại sư run rẩy lên tiếng.
“Ha ha, vì sao lại không thể? Lạc nhi nhất kiến chung tình với Sở Hàn Lâm, một lòng muốn được gả cho hắn, khi đó thái hậu cười sung sướng bao nhiêu, nhưng mà khi đó tướng mạo của Lạc nhi xấu xí, danh tiếng lại xấu, gia cảnh thấp kép, cũng không so sánh được với Vân Khinh Bình, mà thứ thái hậu nhìn trúng lạc nhi không phải là vì dung mạo của nàng”
“Thái hậu không thích, đặc biệt không thích tài nữ, cho dù Lạc nhi thể hiện được tài năng của mình, cũng khó làm bà ta vui được, cho nên bà ta nhìn trúng nàng ắt hẳn là vì lý do khác”
“Là Lưu Ly các...”
Giọng Viên Không đại sư run run.
“Thông minh, nếu như khi đó để người khác theo hành tung của Lâm Thanh Thanh tìm đến Vân phủ, còn có thể có Vân Tử Lạc bây giờ sao?”
Nhiếp chính vương chắp tay cười một tiếng,vẻ mặt cao ngạo.
“Bà ta căn bản không ngờ rằng, LẠc nhi lại là cháu gái của Bắc Đế. Nghĩ đến hôn sự kia, bà ta chắc chắn hối hận đến hộc máu”
Một câu cuối cùng, giọng chàng cực thấp, người khác khó lòng nghe thấy được. Người đàn ông tung trường bao đen bước vào Từ Ninh cung, trong sân hai hàng cung nữ lập tức đứng lùi ra nhường đường, cũng có người còn ngây ngốc nhìn theo chàng.
Sau khi Nhiếp chính vương đi vào thì ngồi xuống, thái hậu liền bắt đầu nói chuyện linh tinh, cuối cùng, cường điệu giời thiệu: “ Chu vị sáng nay đã gặp Bắc Đế, bậy giờ còn có một chuyện hệ trọng hơn ta muốn công bố, Vân gia nhị tiểu thư, Vân Tử Lạc, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với Vân gia, nàng là cháu gái ngoại của Bắc Đế, là đệ nhất tài nữ của hoàng cung Băng Thành, Vân Tử Lạc – Băng Lạc công chúa”
Nghe được giọng thái hậu giới thiệu mình, Vân Tử Lạc lại có một loại xúc động muốn bóp chết bà ta.
Loại danh xưng này,lại đem nàng so sánh với Vân Khinh Bình nàng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Tất cả mọi người đều chấn kinh, mặc dù đã sớm biết tin tức này, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cảm giác đương nhiên khác biệt.
Trong đầu họ liền nhớ tới chữ Khải bay bổng của nàng, nhớ nàng trong một thân lụa trắng múa như tiên nữ....
Vân nhị tiểu thư, quả thực là nữ nhân cơ trí đa tài.
Nghe phía dưới có người bắt đầu lên tiếng nịnh nọt, thái hậu đột nhiên lại cảm thấy phiền toái, bà ta vừa mới nâng tay áo lên, đột nhiên một âm thanh từ trong đám đông vang lên: “ Thái hậu, vậy hôn lễ của Tử vương gia cùng Băng Lạc công chúa khi nào thì cử hành?”
Sau một tiếng hỏi, toàn bộ đại sảnh đều lặng thinh.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Bắc Đế.
Đúng vậy, bọn họ cũng rất quan tâm chuyện này, chuyện lập thêm vương phi sẽ tiến hành thế nào? Dù sao, nàng hiện tại cũng là cháu gái bảo bối của Bắc Đế, muốn nàng làm phận thiếp nàng có đồng ý không?”
Đương nhiên, những lời này bọn họ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng không dám nói ra.
Thái hậu đột nhiên căng thẳng.
Ánh mắt Bắc Để lóe lên vẻ nghi ngờ, ông ấy nhanh chóng nhìn về phía vân Tử Lạc hỏi: “ Chuyện gì đã xảy ra? Con có hôn ước với Tứ vương gia sao?”
Ông ấy nhịn không được đưa mắt nhìn về phía Sở Hàn Lâm rồi lại nhìn sang Nhiếp chính vương.
Mọi người trong đại điện không khỏi nhớ ra một chuyện, mặc dù thái hậu đã định hôn lễ của Vân Tử Lạc và Tứ vương gia sẽ cử hành vào ba năm sau,mọi chuyện cũng đang rất thuận lợi, dường như không ai phản đối, thế nên bọn họ cũng quên đi việc Tứ vương gia đã từng cho Vân nhị tiểu thư chịu nhục.
“Hách Liên Ý, ngươi nói đi”
Bắc Đế dời mắt, nhìn về phía Nhiếp chính vương đang ngồi nhàn nhã uống trà.
Nhiếp chính vương hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Bắc Đế một cái, khóe miệng chàng co rút, việc này chẳng phải nên hỏi Sở Hàn Lâm hơn hay sao? Thật là nằm không cũng trúng đạn, lão nhân này, chuyện gì cũng lôi chàng ra, được rồi, biết nhiều thì khổ nhiều, ai bảo Hách Liên Ý chàng lại ưu tú đến vậy!
Nhiếp chính vương tuy nghĩ vậy, nhưng động tác cũng không dám chậm chạp,chàng đứng dậy, sắc mặt hơi tối mở miệng nói: “ Mấy năm trước Lạc nhi và Tứ vương gia đã đính ước, cũng đã định ngày thành thân, là vào tháng tư năm ngoái. Khi đó, bản vương vẫn chưa biết lạc nhi, cũng chỉ đến Tứ vương gia xem một chút, ngày hôm sau ta nghe nói, ngaỳ thành thân tân nương lại bị đổi thành Vân gia đại tiểu thư, mà người bị từ hôn Vân nhị tiểu thư lúc đó vì quá kích động mà đã đập đầu vào tường của Tứ vương phủ, suýt nữa thì phải xuống quỷ môn quan”
Nói xong câu cuối cùng, giọng của Nhiếp chính vương cũng hơi run rẩy, đôi mắt phượng của chàng đầy vẻ đau lòng cùng không đành lòng.
Từ miệng Nhiếp chính vương nói ra chuyện này, các đại thần nghe được cũng cảm giác khác lạ, nhất là câu cuối cùng khi nghe giọng chàng hơi run rẩy bọn họ kiềm chế không được cũng cảm thấy phẫn nộ.
Ánh mắt Bắc Đế lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Vân Khinh Bình và Sở Hàn Lâm.
“Tốt, tốt, tốt lắm”
Ông ấy đập mạnh tay lên bàn, bàn đá bằng đá cẩm thành rắn chắc suýt nữa thì vỡ vụn, chén trà trên mặt bàn bật hẳn lên. Vân Tử Lạc ngồi gần đó nhanh tay đỡ được.
Vân Khinh Bình thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo Sở Hàn Lâm dậy, vội vàng quỳ xuống đất.
“Bắc Đế, chúng ta biết sai rồi”
Vân kHinh Bình khóc lóc lớn tiếng cầu xin tha thứ, dùng trán dập mạnh xuống mặt đất phát cả tiếng 'bộp bộp”
Bàn tay đang giơ cao của Bắc Đế cũng đột nhiên buông xuống.
Ông ấy là trưởng bối, đây là vãn bối, huông chi, nếu bọn họ một mực không thừa nhận, chỉ dạ dạ vâng vâng chống chế ông ấy mới phải dạy dỗ. Nhưng bây giờ, ông không thể mất phong độ như vậy, đường đường là Bắc Đế lại không có chút phong độ nào, lại đi lấy mạnh hiếp yếu, lấy lớn địch nhỏ...
Trong lòng ông ấy không khỏi rùng mình, nha đầu họ Vân này quả nhiên có chút tâm cơ/
Nhiếp chính vương nhìn ông ấy, thản nhiên nói: “ Bắc đế, xét theo thân phận thì ngài không cần tự mình dạy dỗ sai lầm của vãn bối. Như vậy sẽ làm mất ôn nghiêm của ngài” Khi nói câu này, Nhiếp chính vương như tự nhận mình ngang hàng với Bắc Đế.
“Nói đúng lắm” Bắc Đế thu tay về,cả gương mặt ông đen thành một mảng.
Nhiếp chính vương cong môi thoáng ý cười lạnh, ánh mắt chàng lướt qua Sở hàn Lâm rồi nhìn về phía Vân Tử LẠc.
Vân Tử Lạc cảm nhận được ánh mắt đau lòng của chàng dừng lại trên mặt mình, nàng ngẩng đầu, cười thản nhiên.
Trong lòng Sở HÀn Lâm có chút tức giận, hắn ngang nhiên ngửng đầu, đem nhu tình của Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương thu vào trong đáy mắt, lửa giận càng như muốn bừng cháy.
Hắn không phải tức giận vì Bắc Đế, mà điều làm hắn tức giận là vì câu nói vừa rồi của Nhiếp chính vương”
“” Bắc đế, xét theo thân phận thì ngài không cần tự mình dạy dỗ sai lầm của vãn bối. Như vậy sẽ làm mất tôn nghiêm của ngài”
Ngữ khí của chàng hời hợt.
Hách Liên Ý có thân phận gì? Bất quá cũng chỉ ngang hàng với hắn. Thế nhưng lại dùng ngữ khí của trưởng bối để giáo huấn hắn?
Hắn bị kích động vô cùng.
Sở Hàn Lâm tức giận đến run rẩy toàn thân, hắn bỗng nhiên đứng lên nói:
“Bắc Đế, là ta làm tổn thương cháu gái ngài, khiến nàng bị ủy khuất, đây là ta không đúng, trước kia là do ta có mắt như mù, không biết được bảo ngọc. Chính ta cũng rất hối hận! Ngài muốn chém giết róc thịt thì tùy, Nhưng mà, bản vương cũng không muốn hắn nhúng tay đến chuyện giữa ta và ngài”
Nói rồi, hắn liền chỉ tay về phía Nhiếp chính vương.
Đôi môi mỏng của Nhiếp chính vương hơi nhếch lên, chàng không nói gì, vẻ mặt hiện rõ vẻ ngạo mạn.
Bắc Đế nghe cách Sở Hàn Lâm nói chuyện ngập mùi thuốc súng, cũng không biết vì sao Nhiếp chính vương nói một câu như vậy làm chọc đến hắn.
Nhưng nghĩ đến ngữ khí cùng cử chỉ của Tứ vương gia đối với Lạc nhi, hình như hắn cũng có tình ý với Lạc nhi
Bắc Đế nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống Sở Hàn Lâm.