Khi ánh mắt Sở Hàn Lâm dừng lại trên gương mặt nàng, Vân Tử Lạc nhẹ nhàng nhảy về phía trước một bước, tay phải hơi giơ lên, khoác lên
vai phải của hắn nhưng không dùng sức mà chỉ vừa chạm tới vạt áo.
Nhưng đứng từ góc của Vân Khinh Bình quan sát thì lại là mười đầu ngón tay tô sơn của Vân Tử Lạc đang ôm lấy vai Sở Hàn Lâm.
Vân Tử Lạc hơi nghiêng đầu, khẽ rướn bờ môi hồng lên, đứng rất sát Sở Hàn Lâm, như chỉ cách một nắm tay.
“Vương gia, ngài nói vậy rốt cuộc là vì muốn tốt cho ta hay vì sĩ diện của bản thân đây?”
Nàng cố tình dịu giọng, nhẹ tới nỗi khiến Vân Khinh Bình hiểu nhầm rằng hai người họ đang thì thầm riêng tư.
Sắc mặt Vân Khinh Bình quả nhiên căng ra, nộ khí bừng bừng trên gương mặt.
Sở Hàn Lâm cũng căng thẳng không dám nhúc nhích bừa bãi.
Vân Tử Lạc khẽ nhướng mày, nét mặt hớn hở, đôi mắt tròn xinh xắn lấp lánh một vẻ xảo quyệt.
Giọng nói nhu mỳ mà không yểu điệu, mang theo cơn gió ấm áp, thoảng mùi
hương, phả vào mặt Sở Hàn Lâm. Dưới đôi mày dài, đôi mắt sâu hút của
người con gái dần dần trở nên mơ màng, rõ ràng là một ánh mắt tùy ý lười biếng nhưng lại như một vòng xoáy sâu hun hút quấn lấy tinh thần hắn.
“Hàn Lâm!”
Gương mặt nhỏ của Vân Khinh Bình tức đến tái xanh, đôi tay mềm đã vò chiếc
khăn trong tay nát bươm! Không còn vẻ thùy mị thường ngày bày ra, nàng
ta vội vã bước tới.
Người đàn ông của nàng ta sao có thể bị vẻ yêu tinh của Vân Tử Lạc quyến rũ mà lại không né tránh!
Đó là đứa con gái nàng ta vừa hận vừa ghen tức từ nhỏ, tuyệt đối không thể để cô ta cướp mất sự nổi trội của mình!
Vân Tử Lạc nghe tiếng gọi của tỷ ta, trong lòng thầm cười sảng khoái!
Vân Khinh Bình, ngươi cũng nếm thử xem dư vị này thế nào rồi đấy?
Khi ngươi cướp phu quân của muội muội mình, khi người quyến rũ hắn để cùng
lăn lên giường với ngươi, ngươi có từng nghĩ đến đứa em gái đáng thương
của ngươi trong lòng giày vò và đau đớn cỡ nào không?
Nàng bỗng nhiên cảm thấy đây quả thực là một cách hay để trả thù Vân Khinh Bình!
Chỉ vì không cam tâm cho Vân Tử Lạc khi trước!
Nếu tỷ ta đã cướp mất hắn thì nàng có phải nên giật về hay không?
Sau đó, giật về rồi lại vô tình vứt bỏ!
Giống như năm xưa Sở Hàn Lâm đối xử với Vân Tử Lạc vậy…
Vân Tử Lạc nổi hứng, khẽ gẩy ngón tay bên bàn tay trái, vuốt nhẹ qua gò má
đang sững sờ của Sở Hàn Lâm, cười khẽ: “Vương gia, ngài sợ Thái hậu biết ngài đã bị ta khống chế, sẽ mất mặt nên ngài mới nói đỡ cho ta chứ gì?”
“Ngươi nói xem, ngươi chỉ vì bản thân mình, đâu phải vì ta, thế nên ta còn phải cảm kích ngươi ư?”
Sở Hàn Lâm hướng ánh mắt u tối về phía nàng, mọi âm thanh êm ái đều rót cả vào tai nhưng chẳng thể khiến hắn hiểu ra điều gì.
Tinh thần của hắn không đặt vào đó.
Vân Tử Lạc ở gần với hắn như vậy, hơi cúi xuống một chút là có thể nhìn
thấy chiếc eo thon chưa đầy vòng ôm của nàng, đôi chân dài và vòm ngực
đầy đặn.
Tinh thần của hắn lập tức bị dao động, trong đầu hiện lên cảnh tượng hôm đó nàng lội chân trần hái hoa đào.
Vóc dáng nàng ta hóa ra lại hoàn mỹ đến thế…
Hơi nóng khẽ phả vào gò má, khóe môi hắn hơi rướn lên, bất giác giơ tay khoác eo nàng.
Ánh mắt Vân Tử Lạc tối đi, nàng vừa định né tránh thì đã nhìn thấy Vân Khinh Bình xông tới.
Trong đầu lập tức hình thành phản ứng, nàng gắng chịu cảm giác ghê tởm, đứng im không nhúc nhích.
Sở Hàn Lâm véo một cái bên eo nàng, cảm giác tuyệt tới nỗi hắn muốn hét lên, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.
“Hàn Lâm!” Vân Khinh Bình một tay ôm miệng, đứng bên cạnh hai người họ,
trong ánh mắt là một sự tuyệt vọng và sửng sốt cực kỳ lớn!
“Hàn Lâm, chàng…” Nước mắt của Vân Khinh Bình không kìm được mà rơi xuống!
Nàng ta không hề nghĩ rằng thứ tốt đẹp mình từng cướp về, thứ nàng ta tưởng
rằng chỉ thuộc về mình lại ôm người phụ nữ mà nàng ta hận nhất!
Cảm giác thất bại đó gần như khiến tinh thần nàng ta suy sụp!
Vân Khinh Bình quay đầu, điên cuồng bỏ đi.
Lúc ấy Sở Hàn Lâm mới sực tỉnh khỏi cơn mơ, thu tay về khỏi eo của Vân Tử Lạc, đi một bước về phía Vân Khinh Bình.
Ánh mắt Vân Tử Lạc lập tức xuất hiện một sự ghê tởm, nhấc vạt váy lên lau lau chỗ eo mình.
Đúng lúc này Sở Hàn Lâm quay đầu lại.
Hắn dùng một tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt căm phẫn: “Ngươi đang lợi dụng ta để chọc giận Bình Nhi?”
Vân Tử Lạc chỉ cười không đáp, giơ tay hất tay hắn ra, từ từ bước về phía Từ Ninh cung.
Sở Hàn Lâm cũng không do dự nữa, đuổi theo về phía Vân Khinh Bình, “Bình Nhi! Bình Nhi…”
Xuyên qua một đại diện như một cánh rừng rộng lớn, tới hành lang dài, trước mặt là tẩm cung nơi Thái hậu nghỉ ngơi.
Đám cung nữ đưa nàng tới đây rồi lui xuống. Vân Tử Lạc sửa sang lại xiêm y, nhẹ bước giẫm lên lớp thảm cao quý.
Trong diện tỏa ra mùi đàn hương thoang thoảng, có mấy cây hương khói tỏa vấn
vít, được cắm vào trong chiếc đỉnh bát giác được tráng men.
Vân Tử Lạc vô thức nhìn chiếc nhẫn thử độc đeo trên ngón tay. Lần trước may mà có nó mới thoát khỏi trà độc của Thái hậu.
Nàng vén rèm châu đi vào gian trong, Thái hậu đang dựa vào chiếc giường quý
phi, nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy nàng đi vào mới mở mắt ra.
“Thái hậu cô cô.”
Bề ngoài vẫn không thể trở mặt.
“Lạc Nhi có trách ai gia không?” Thái hậu mấp máy môi hỏi rồi chỉ vào chiếc ghế gỗ lê bên cạnh.
Vân Tử Lạc dĩ nhiên hiểu bà ta hỏi chuyện gì, ngồi xuống mới từ tốn đáp: “Không trách ạ.” Không trách mới lạ đó!
“Hàn Lâm cũng có ý.” Thái hậu ho khẽ một tiếng, “Nhưng mà giữ chuyện động phòng lại tới đêm tân hôn cũng được.”
Nói xong, bà ta mở mắt ra, quan sát sắc mặt của Vân Tử Lạc.
“Thái hậu cô cô, nếu con không lấy là kháng chỉ phải không ạ?” Vân Tử Lạc giữ nụ cười vừa phải.
“Con nói xem?” Thái hậu hỏi ngược lại.
“Hậu quả của việc kháng chỉ là gì?”
“Chém đầu cả nhà.”
“Thế tức là cũng bao gồm cả Thái hậu.”
Sắc mặt Thái hậu hơi giận, ánh mắt chợt lạnh, “Dĩ nhiên ai gia có thể được
miễn tội nhưng cha ngươi thì phải cùng chết với ngươi!”
Nụ cười của Vân Tử Lạc có thêm ba phần chế giễu, “Đó là em trai ruột của người, cũng có thể tha.”
Thái hậu cười khẩy: “Ai gia không có quyền này.”
“Một trái tim thật ác độc.” Vân Tử Lạc khẽ thở dài: “Chỉ vì con không lấy Tứ vương gia mà ngay cả chuyện sống chết của đệ đệ mình cũng không màng
sao?”
Thái hậu nghịch móng tay của mình, giọng nói
tuy già nua nhưng rành mạch: “Người trong Hoàng cung đã sớm học cách
diệt tình! Từ lúc ai gia vào cung tới nay, hàng chục năm sống trong âm
mưu thủ đoạn, mọi kỳ vọng đều đặt cả vào con trai! Con trai và em trai,
bên nào nặng bên nào nhẹ không cần nói!”
Vân Tử Lạc ngước mắt lên nhìn bà ta.
Thái hậu cũng đúng lúc nhìn qua đây, cong môi cười nói: “Nhưng, đối với
ngươi thì tầm quan trọng của phụ thân cao hơn hết thảy, đúng không?”
Vân Tử Lạc chỉ có một người cha để nương tựa, duy nhất một người cha là thật lòng thật dạ yêu thương nàng.
Điểm này Thái hậu rõ hơn ai hết.
“Vậy thì cũng chưa chắc!” Vân Tử Lạc lạnh lùng đáp: “Thái hậu vô tình, Lạc Nhi cũng chưa chắc đã có tình!”
Vẻ mặt Thái hậu lộ ra sự sửng sốt, lát sau mới gượng cười: “Vân phủ sống
hay chết là dựa vào ngươi. Lạc Nhi, ai gia thật lòng hy vọng ngươi lấy
Hàn Lâm, hai ngươi là hai đứa con ai gia thương nhất. Ngươi quay về suy
nghĩ cho kỹ, thôi lui đi.”
Vân Tử Lạc nho nhã đứng dậy, hành lễ rồi thoái lui.
Nàng thầm mắng trong lòng, bà lão độc ác này vẫn còn mặt mũi nhắc tới thật
lòng với nàng! Những lời bà ta nói hôm trước nàng nghe thấy hết cả rồi.
Nếu nàng không có mệnh phượng, nếu nàng không có một người mẹ lợi hại,
bà ta còn thương nàng hay không?
Bà ta còn ác độc tới mức mang cha ra để uy hiếp nàng!
Nghĩ tới chuyện lúc này Vân Kiến Thụ không ở Bắc Kinh, vẫn còn đang bình
phản ở Hằng Châu, ba ngày sau nàng lại bị ép xuất giá, ngay cả thời gian để bàn bạc với cha cũng không có.
Trái tim có chút nhói đau.
Nàng vừa đi ra từ trong góc tường có bóng một người nhảy ra.
“Vân Tử Lạc, cô đợi đã!”
Một chiếc áo dài màu xanh, trong tay còn ôm một bàn cờ lưu ly, tướng mạo khôi ngô, không phải Thập vương gia thì còn ai vào đây?
Vân Tử Lạc nghi hoặc nhìn hắn.
Thập vương gia ôm bàn cờ đi tới trước mặt nàng, sắc mặt không vui, hỏi: “Ngươi thật sự phải lấy Tứ ca?”
Vân Tử Lạc nhớ lại chuyện Thập vương gia nói đỡ cho Vân Khinh Bình ngày đó, bèn nói thẳng: “Ta biết ngươi thân thiết với Vân Khinh Bình, phản cảm
khi ta tước đoạt hạnh phúc của tỷ ta. Nhưng ta cũng không muốn lấy,
người có thể thuyết phục Thái hậu để ta không phải lấy, ta sẽ rất cảm
kích.”
Sắc mặt Thập vương gia có vẻ khó xử: “Tứ ca là con ruột của Thái hậu. Huynh ấy còn không thay đổi được, sao ta làm được?”
Vân Tử Lạc nghe thấy hắn nói vậy, lập tức quay đầu bỏ đi.
Thập vương gia nhào tới trước, chặn đường nàng: “Vân Tử Lạc, ta chỉ hy vọng
sau này ngươi đừng tranh sủng với Bình Nhi, ngươi muốn thứ gì ta và Tứ
ca đều có thể đáp ứng ngươi, nhưng cầu xin ngươi đừng phá hoại cuộc sống hạnh phúc của họ!”
Vân Tử Lạc nhướng mày, nói:
“Tranh sủng? Ý của ngươi là nếu ta thật sự lấy Sở Hàn Lâm thì cả đời này bắt buộc phải sống cùng hắn ta, cũng phải nhường hắn cho Vân Khinh
Bình, đứng từ xa nhìn họ vui vẻ, còn bản thân thì cô độc một đời trong
một viện lạc khuất nẻo?”
Thập vương gia có chút áy
náy nhưng vẫn nói: “Ngươi yên tâm, ta có thể bảo đảm cho ngươi không
phải lo ăn lo mặc, sẽ không để kẻ nào ức hiếp ngươi.”
Chẳng lẽ trong mắt hắn thứ nàng cần là một cuộc sống không phải lo ăn lo mặc, không bị kẻ khác ức hiếp?
Vân Tử Lạc cảm thấy câm nín trước sự ấu trĩ của hắn.
“Thứ lỗi, ta không vĩ đại đến vậy!”
Nàng tung vạt áo, rời khỏi Từ Ninh cung.