Lạc Nhi Ý

Chương 152: Chương 152




Một trận bụi mù mịt hướng về phía Vân Tử Lạc, nàng cố nín thở, nhưng vẫn không hiệu quả, dưới đám bụi mịt mù nàng không ngừng ho khan.

Vân Tử Lạc lấy khăn che lại, ho đến nỗi mặt đỏ bừng, nhìn đằng sau có một đội thị vệ cưỡi ngựa chạy theo,ánh mắt có chút giật mình.

Tử Uyên, Tử Uyên... Người đã từng cười ấm áp với nàng, Tử Uyên.. người đã từng bá đạo tuyên bố với nàng rằng: “ Ta sẽ cưới muội làm Bát vương phi”, người đã từng vụng trộm hôn nàng lúc nàng uống say. Tử Uyên...

Bọn họ,không ngờ lại có ngày này!

Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng cùng huynh ấy sẽ có ngày này!

Ngày bọn họ gặp nhau lại giống hai người xa lạ.

Ngày giữa nàng và huynh ấy chỉ còn lễ tiết giữa Vân nhị tiểu thư cùng Bát vương gia.

Ngày huynh ấy đánh ngựa đi qua người nàng, để lại một đám bụi mịt mù phía sau...

Vân Tử Lạc cười buồn một tiếng, từ lúc nào nàng lại trở nên thương cảm như vậy!

Có lẽ, đơn giản là vì, tận sâu trong lòng nàng, tình bạn giữa nàng và Tử Uyên là hoàn mỹ...

Vân tử Lạc ngồi bên cửa sổ trong xe ngựa, đếm hàng bạch dương trên đường vào hoàng cung.

Ngự lâm quân biết đó là xe ngựa chuyên dụng của Nhiếp chính vương, lại có quỷ Hồn cùng Quỷ Mị ở trên, cũng không dám cản đường, cung kính cho xe ngựa vào cung.

Xe ngựa vừa mới đi được một đoạn, vừa lúc che khuất tầm mắt của ngự lâm quân, Vân Tử Lạc có cảm giác thân xe khẽ động, gió lạnh cũng theo đó tràn vào xe, một thân ảnh đã len vào trong xe.

“Hách Liên, sao huynh lại ở đây..”

Giọng người đàn ông cũng lập tức im bặt, ánh mắt ngơ ngác nhìn tuyến giáp đang trên cổ mình.

“nhị tiểu thư”

Quỷ Hồn cùng Quỷ Mị đồng thanh gọi một tiếng, cũng vén rèm xe lên.

Nhưng hai người họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.

Gương mặt Vân Tử Lạc bình tĩnh, trong tay đang cầm kim đao đặt lên cổ Tiếu Đồng,chỉ cần hắn động đấy, hoàn toàn có thể mất mạng.

“Cho xe chạy đi”

Vân Tử Lạc trầm giọng quát.

Quỷ Hồn cùng Quỷ Mị liếc mắt nhìn nhau vội vàng kéo rèm xuống, cho xe ngựa tiếp tục đi.

Lúc này Tiếu Đồng mới có phản ứng, thở dài nói:“ Thân thủ tốt, thân thủ tốt“.

Vân Tử Lạc nhìn người đàn ông đang mặc long bào vàng sáng, hơn nữa giọng nói cùng hành động có phần quen thuộc, cũng không khỏi giật mình.

“Tiếu Đồng” Nàng ngạc nhiên hỏi

Trước mặt là Hoàng thượng, nhưng lại là Tiếu Đồng.

Khó trách ngày hôm đó, nàng có cảm giác thấy có chỗ nào đấy không đúng.

Tiếu Đồng bất đắc dĩ nói: “ Tại sao lại là cô? Ta còn tưởng là... Chuyện gì cũng phải từ từ, chúng ta cũng không phải người ngoài, cô bỏ kim đao xuống trước được không?”

Vân Tử lạc không hề nhúc nhích, sắc mặt lại càng trầm lạnh hơn, cũng không kim đao xuống một ly.

Nếu là bình thường, biết là Tiếu Đồng, nàng tuyệt đối sẽ không kề dao vào cổ hắn nữa.

Nhưng tình hình lúc này lại không giống.

Tiếu Đồng mặc long bào của Hoàng thượng, giọng nói là của Tiếu Đồng,nhưng gương mặt kia lại thực sự là của đương kim Hoàng thượng! Cho dù mới chỉ nhìn qua mấy lần, nhưng gương mặt gầy yếu cùng tối tăm ấy, nàng đã nhớ rất kỹ.

Nàng sẽ không tin tưởng bất kì ai, càng không ngu ngốc cho rằng lúc này hạ dao xuống hắn sẽ không phản công lại.

Bí mất lớn như vậy, để bảo vệ nó Tiếu Đồng có tâm tư độc ác thế nào...

Nhìn thấy ánh mắt nàng, Tiếu Đồng cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, cũng dần dần thu lại vẻ mặt tươi cười cợt nhả.

“Đại tẩu”

Hắn gọi một tiếng, “Ta như thế này, đều là do nam nhân của cô bức ta, hắn biết hết mọi chuyện, ta biết ta sai rồi, cô hãy bỏ qua cho ta đi“.

Hắn cũng không muốn động thủ với nàng.

Thứ nhất, hắn chưa bao giờ ra tay với nữ nhân. Thứ hai, nữ nhân này là bảo bối của Hách Liên Ý, nếu mình ra tay với nàng ấy chả phải là muốn chết sao. Thứ ba, thứ ba...Hắc cũng không dám chắc mình có thể thắng được, ngay cả nàng cũng đánh không được, vậy hắn còn mặt mũi nào với Hách Liên Ý..

Hàng mày Vân Tử Lạc khẽ nhúc nhích, nhưng lại không bày tỏ thái độ gì.

Tiếu Đồng chỉ dành an phận ngồi yên tĩnh, đàng hoàng tử tế.

Quỷ Mị lái xe, Quỷ Hồn đã sớm lặng lẽ đi trước tìm Nhiếp chính vương.

Chỉ một lúc sau, một trận gió thổi đến, rèm xe ngựa bị vén lên, gió lạnh xen vào, thân ảnh Nhiếp chính vương với trường bào đen đã xuất hiện trong xe.

“Lạc nhi, hạ kim đao xuống trước đi“.

Chàng nói nhẹ nhàng với Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc nhìn thấy chàng, tâm tư cũng lập tức bình tĩnh lại, nhẹ nhàng rút kim đao về.

Tiếu Đồng thở dài nói, “ Hách Liên, nữ nhân của huynh quả thật không giống người thường“.

Giọng nói cùng có phần trách cứ, vì cái gì mà thời gian này hắn phải ở trong kinh thành này, vì cái gì..

Nghĩ đến bản thân mình thanh tao như ngọc, phong lưu tuấn tú từ trước đến nay là người trong mộng của bao thiếu nữ Kỳ Hạ, tại làm sao mà nữ nhân này mỗi lần nhìn thấy hắn cũng đều không đếm xỉa đến mình.

Xem ra trong mắt nàng, hắn cũng chỉ là một người bình thường không hơn không kém.

Tiếu Đồng vò vò đầu tóc, rồi lại sờ sợ mặt, cảm giác kiêu ngạo bấy lâu nay đột nhiên biến mất.

Nhiếp Chính vương đã đem Vân Tử Lạc ôm vào lòng, ôn nhu nói: “ Hắn là người mình“.

Rồi chàng đem chuyện Tiếu Đồng vào cung đóng giả Hoàng thượng nói cho Vân Tử Lac, nói rành rọt cặn kẽ, giống nhu thuộc hạ báo cáo chủ nhân.

Vân Tử Lạc sau khi nghe xong, nhếch môi cười: “ Ý, chàng nói hắn nhàm chán đến độ lật tung được cả điện dưỡng tâm sao? Tiếu Đồng nếu ngươi không có chuyện gì làm, có thể chơi mạc chược giết thời gian“.

“Mạc chược“.

“Mạc chược”

Nhiếp chính vương cùng Tiếu Đồng trăm miệng một lời, hai người đều vô cùng ngạc nhiên.

Vân Tử Lạc im lặng, đột nhiên nhớ tới thời đại này chưa biết chơi mạc chược giải trí.

Nàng không khỏi cười thần bí nói: “ Đúng vậy, chơi mạc chược thì loại bỏ nhàm chán hiệu quả nhất, không nói đến thì thôi,nói đến ta cũng có chút ngứa tay, trong cung cũng nhàm chán quá, không bằng chúng ta chơi mạc chược đi”

“Đánh mạc chược“.

Nhiếp chính vương lại mê muội, “ Mạc chược là ai? Nàng muối đánh hắn? Nếu đánh hắn có thể làm cho nàng hết nhàm chán, thì ta đồng ý “

Vân Tử Lạc phì cười, ôm cổ chàng, trán chạm nhẹ vào trán của chàng: “ Đồ ngốc, mạc chược không phải ai, cũng khoong phải người, mạc chược là một trò chơi, đánh mạc chược là chơi trò chơi đó“.

Nhiếp chính vương lúc này mới hiểu ra: “Đó là trò chơi gì”

Vân Tử Lạc nói: “ Chàng chờ xem đi”

Vì muốn biết chơi mạc chược mà nàng nói đến rốt cuộc như thế nào, Tiếu Đồng rất có kiên nhân ngồi ở trong điện dưỡng tâm, để cho Sở Hàn Dạ tiếp tục tĩnh dưỡng ở mật thất.

Ba ngày sau, trong nội thất dưỡng tâm điện, giọng nói Tiếu Đồng vô cùng hưng phấn truyền ra: “ Thắng, thắng, ta thắng“.

Sau đó là một loạt tiếng cạch cạch

Phía trước cửa sổ có một bàn vuông, bốn người ngồi bốn phía, Vân Tử Lạc, Tiếu Đồng, Quỷ Hồn cùng Tiểu Bình tử.

Bốn người mỗi người một dãy khối gỗ, chơi vô cùng hưng phấn.

“ba vạn, ăn!”

“ Ta đánh, nhị tiểu thư, cô đừng vội, ta đánh trước ăn sau“.

“...”

“giang thượng thêm hoa.. hòa, Quỷ Hồn, ngươi về luyện thêm vài năm nữa đi”

Bên trong một trận cười nói không dứt.

Một tiếng bước chân trầm nặng nhanh chóng tiến về phía dưỡng tâm điện, Nhiếp chính vương thân mặc trường bào màu trắng nhạt, cà người ngọc thụ lâm phong, khí khái đĩnh đạc, đối lập với thường ngày chàng mặc trường bào màu đen. Chàng nhìn bốn người đang chơi, lông mày không khỏi nhẹ vặn.

“Cũng chỉ là một loại đánh bạc mà thôi, các ngươi như thế nào lại mê mẩn như vậy“.

Nhiếp chính vương bởi vì rất ghét việc đánh bạc, cho nên không chơi, chỉ cho Quỷ Hồn đến chơi cùng Vân Tử Lạc.

Tiếu Đồng phất phất tay, “ Tránh ra, tránh ra huynh không chơi đừng làm mất hứng”

Sắc mặt Nhiếp chính vương trầm xuống.

“Nước! Ta muốn uống nước” Vân tử Lạc nhìn về phía Nhiếp chính vương khẽ nhếch đôi môi.

Sắc mặt âm trầm của Nhiếp chính vương lập tức trở nên ôn nhu, đi đến bên bàn trà nhỏ, rót một chén tra cho Vân Tử Lạc.

Tiếu Đồng, Quỷ Hồn cùng Tiểu bình tử thấy vậy đều ngây người.

Bọn họ dù có to gan đến mấy, cũng không dám sai Nhiếp chính vương đi rót trà.

Ánh mắt tiểu Bình Tử tràn đầy khiếp sợ.

Hắn cũng là người của Nhiếp chính vương, nhưng có trời hôm qua mới biết quan hệ của Nhiếp chính vương cùng Vân Tử Lạc.

Nhiếp chính vương sủng ái vị Vân Nhị tiểu thư này lên đến tận trời, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chỉ là mỗi lần chúng kiến, hắn không khỏi kinh sợ thêm một ít.

“lạc nhi, uống nước đi”

Nhiếp chính vương vận nội lực, thổi nguội chén trà, đưa đến bên miệng Vân tử Lạc, ôn nhu nói: “ Chậm một chút,,cẩn thận bị sặc“.

Ba người còn lại, lập tức cúi đầu xem bài của mình, vờ như không thấy gì.

Vân Tử Lạc uống được vài ngụm, đẩy chén trà ra, cười nói: “ Tự mở, thuần một sặc, Ta mở trước!”Nói rồi nàng đổ bài.

Nhiếp chính vương thấy Vân tử Lạc cùng ba nam nhân- đương nhiên Tiểu bình tử cũng không phải là thái giám thật sự- chơi đến vui vẻ như vậy, trong lòng không khỏi ghen tỵ.

Chàng cũng không nghĩ nàng lại cười với người khác như vậy

Đôi mắt phượng không khỏi nhíu lại, “Quỷ Hồn, tránh ra, bản vương muốn chơi một ván“.

Quỷ Hồn vuốt vuốt quân bài trong tay, lưu luyến nói: “ Chủ nhân, người còn gấp đi giải quyết đại sự, đệ cũng thua không ít tiền, đang nghĩ cách lấy lại “

Nhiếp chính vương bực bội, những người này chơi mạc chược một lúc, thế mà ai cũng muốn làm phản.

Nói rồi, chàng đưa tay xách cổ áo Quỷ Hồn, nhấc tay cao rồi vùng một cái, quăng Quỷ Hồn ra thảm rồi thản nhiên ngồi xuống chỗ của Quỷ Hồn.

“Thua tiền, bản vương giúp ngươi lấy lại”

Nhiếp chính vương cũng không màng đến hình tượng nói.

Quỷ Hồn vội vàng đứng dậy, trong lòng không khỏi than thở, chủ nhân, người ra tay cũng mạnh quá.

Nhưng vần không thoát khỏi cám dỗ, đúng phía sau Nhiếp chính vương nhìn.

“Quỷ Hồn, đến thay chỗ ta”

Vân Tử Lạc đứng dậy, khóe miệng cười nhẹ, đi đến bên cạnh Nhiếp chính vương, kéo một cái ghế ngồi xuống “ Ta đến giúp Ý chơi”

Ánh mắt Nhiếp chính vương lập tức sáng ngời, nội tâm không khỏi vui sướng, lấy tay kéo Vân Tử Lạc ngồi lên đùi mình.

Điều chỉnh tư thế thoải mái rồi bắt đầu chơi.

Gò má vân tử Lạc không khỏi phác hồng.

Tiếu Đồng cũng không nhin được nữa, lớn tiếng bất mãn: “Hách liên, sao huynh có thể như vậy? Này, này, này, huynh có nghĩ đến cảm nhận của bọn ta không?”

Sắc mặt Nhiếp chính vương không đổi, kéo bài nói: “ Lắm điều, Ít nói nhảm đi, nói nhảm thì đừng chơi nữa“.

Tiếu Đồng lập tức im bặt, con ngươi rũ xuống, ánh mắt thoáng qua vẻ cô đơn.

Chỉ một lúc sau, bầu không khí lúng túng biến mất trong tiếng cười nói hoan hô,

Ngay cả Vân Tử Lạc, thiếu chút nữa cũng quên mất thời cổ đại này tương đối bảo thủ.

Nàng đã giữ thói quen ngồi như vậy, ở trong lòng Nhiếp chính vương chỉ dạy chàng chơi.

Nhiếp chính vương mặc dù vừa mới học, nhưng sức phán đoán của chàng làm cho Vân Tử Lạc không khỏi cảm thán, quả nhiên truyền thuyết ba tuổi chàng biết ngâm thơ không phải là giả.

Thiên tài

Tuyệt đối là thiên tai.

Bốn người đang chơi mạc chược cao hứng, đột nhiên, một thân ảnh màu đen bay từ ngoài cửa sổ vào, Quỷ Hình vào trong điện, sắc mặt trầm trọng, nhìn thấy Vân Tử Lạc đang nằm trong lòng Nhiếp chính vương, cũng ngẩn hẳn ra. Dừng bước.

Nhiếp chính vương nghiêng đầu nhìn QUỷ HÌnh, đôi mày rậm nhíu lại.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, ánh mắt Nhiếp chính vương tối sầm lại, trầm giọng nói: “ Ta biết rồi“.

Vân Tử Lạc biết được vừa rồi chàng cùng Quỷ Hình truyền âm, mà nội dung không muốn cho người khác biết.

Nhiếp chính vương nhắc tay, đặt Vân Tử Lạc xuống, nhìn thật sâu vào mắt nàng.

“Ý”

Vân Tử Lạc, dò hỏi

Nhiếp chính vương khép mắt phượng một lúc, sau đó mở ra, sắc mặt cũng đã khác.

Chàng cười một tiếng, sờ đầu Vân TỬ Lạc, động tác thập phần yêu thương, dăn dò nàng: “ Ta có việc phải đi, có thể về muộn một chút“.

Nói xong chàng đứng dậy, ánh mắt nhìn Quỷ Hồn đứng sau: “ Đi”

Sau đó, bước nhanh ra khỏi dưỡng tâm điện, Sắc mặt Quỷ Hồn cũng nghiêm túc lại,lập tức đuổi theo.

Tiếu đồng nghiêng người trên ghế, nhìn vào cái ghế trống thở dài: “ Ba thiếu một..”

Tiểu Bình tử vội vàng phụ họa: “ Vừa rồi Đào nhi cô nương bị ta lấy chỗ, vừa hay ta kêu nàng ấy“.

Vân Tử Lạc cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên, cảm giác có chuyện không ổn.

Tựa như, lúc nãy Nhiếp chính vương nhìn nàng có gì đó rất bất an.

Suy nghĩ một lúc, nàng đứng dậy, nói: “ Hôm khác chơi tiếp“.

Tiếu Đồng nhìn thấy sắc mặt nàng thay đổi, vôi che dấu ý cười đùa giỡn.

Lúc vân Tử Lạc bước ra khỏi điện, hắn không khỏi thấp giọng an ủi: “ Hách Liên sẽ không có chuyện gì“.

Vân Tử Lạc dừng bước, cảm thấy giọng nói của hắn có tia quan tâm, cong môi cười, quay đầu lại nói: “ Cảm ơn ngươi, Tiếu Đồng”

Nói xong nàng rời đi.

Sắc măt Tiếu Đồng lập tức chùng xuống, lẳng lặng nhìn qua tấm rèm che còn đang lắc lư

“Công tử, công tử” Tiểu Bình tử gọi hắn.

Giọng của Tiếu Đồng có chút buồn phiền: “ Bình tử, có phải công tử nhà ngươi lớn lên rất xấu hay không?”

Tiểu Bình tử vui vẻ: “ Công tử nói đùa sao? Công tử phong lưu bậc nhất Kỳ Hạ, dung mạo xuất chúng, cùng chữ “ Xấu” tuyệt đối không liên quan đến nhau“.

“Công tử phong lưu, dung mạo xuất chúng...” Tiếu Đồng nhíu mày, sờ sờ mặt mình,: Nhưng vì sao ánh mắt nàng nhìn ta cùng nhìn ngươi chẳng có nửa điểm khác biệt? Tất cả tự tin của ta cũng không còn...”

Tiểu bình tử ngẩn ra, kinh hãi hỏi: “ Nữ nhân của chủ nhân, công tử cũng dám để ý?”

Tiếu Đồng nhìn mặt đang ngu ngốc của tiểu bình tử: “ Bổn công tử nhà ngươi, từ trước đến nay không có hứng thú nhung nhớ nữ nhân, ngươi cũng không phải khôn biết“.

Trong nội tâm hắn không khỏi thở dai, cô gái đó, nàng làm sao có thể so sánh với mấy nữ nhân bình thường.

Trên người nàng, quá nhiều điểm không tầm thường.

Nhưng nếu nàng đối với mình có lòng, cho dù là nữ nhân của Hách Liên, Tiếu Đồng hắn cũng sẽ đoạt lại.

Vân Tử Lạc trở về Bảo Đức Cung, ngồi trên giường may y phục mới.

Trong lòng lại không yên, mấy lần đều bị kim đâm.

Đào nhi thấy vậy đau lòng, cầm lấy kim chỉ, nói chuyện với nàng.

Đến chạng vạng, ăn xong cơm tối, Quỷ Mị đến,nói với Vân Tử Lạc, “Tối nay, vương gia đến khuya mới trở về, vương gia dặn Nhị tiểu thư đi nghỉ trước“.

Vân Tử Lạc hỏi Nhiếp chính vương ở đâu, Quỷ Mị lại lòng vòng, nói có phản quân, Nhiếp chính vương đang đi tuần quanh châu thị.

Trong Bảo Đức Cung, trên chiếc giường rộng lớn, chỉ một mình Vân Tử Lạc nằm. Ở trong phòng của chàng, lại không có chàng bên cạnh, Vân Tử Lạc lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, cuối cùng ngồi dậy, chân không giẫm lên thảm trải sàn,, ra ngoài lấy giỏ may vá may một bộ đồ mới.

Sắc trời từ tối chuyển dần sang sáng, mặt trời đã xuất hiện ở hướng đông.

Lúc này, ngoài Bảo Đức Cung mới có tiếng người.

Vân Tử Lạc ngừng tay, lại bị kim đâm, nàng vội vàng để xuống, chạy ra ngoài.

Gió đêm lạnh bao lấy, Nhiếp chính vương bước nhanh về phía nàng, trường bào màu trắng nhạt cũng dính đầy sương lạnh.

“Ý, chàng đã quay lại“.

Vân tử Lạc kinh ngạc, nàng cứ nghĩ chàng sáng mai mới có thể hồi cung.

Nhiếp chính vương thấy nàng, đầu tiên là vui mừng, sau đó mày rậm nhíu lại, sải bước nhanh đến trước mặt nàng, trách cứ: “Từ xa nhìn thấy có dạ minh châu sáng, nàng xem mắt nàng xem, cả đêm sao lại không ngủ?”

Vân Tử Lạc lè lưỡi, cầm tay chàng: “ Tay chàng lạnh quá”

Sắc mặt Nhiếp chính vương trầm xuống, nói: “ Đừng lảng sang chuyện khác, ai cho nàng cả đêm không ngủ chờ ta? Vậy nếu mấy đêm ta không trở về thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.