Lạc Nhi Ý

Chương 158: Chương 158




Nhiếp chính vương thấy ánh mắt cương quyết của nàng, biết rõ nhiều lời cũng vô ích, chỉ đành lũi thũi cúi đầu bước theo sau nàng, đến khi nhìn nàng tiến vào Vân phủ, chàng mới dứt khoát rời đi.

Trong lòng không khỏi thở dài, chàng vạn phần không muốn rời đi.

Rất nhanh đã đến ngày ba mươi tháng năm là tiệc sinh nhật của Thái hậu.

Ngày sinh nhật bốn mươi lăm tuổi của thái hậu, mà ở Kỳ Hạ thọ năm mươi này rất quan trọng, huống chi đây là yến thọ lần đầu tiên được tổ chức sau khi hoàng thượng đăng cơ nên càng được coi trọng hơn, mới sớm, cả Kinh thành Kỳ Hạ đã nhộn nhịp.

Gia quyến của các đại thần trong triều đều đã đến sớm chuẩn bị cho lễ mừng thọ, ngày này đến họ lần lượt tiến vào cung.

Bên ngoài chín cổng thành Hoàng cung sớm đã đậu xe ngựa chật khít, bốn tiếng toàn là tiếng cười nói hoan hỉ.

“Từ cửa trái đi vào, cẩn thận một chút, đừng bỏ thiếu thứ gì”

Vân Kiến Thụ ngồi trên xe lăn, phân phó đầy tớ đang khiêng lễ vật vào trong cung.

Ông cũng không tự mình điều khiển xe, mà để Vân Tử Lạc đẩy, chậm rãi đi vào cung.

Vân Kiến Thụ quay đầu lại hỏi Vân Hạo bên cạnh: “ Hạo nhi, năm nay con chuẩn bị văn chương tốt chứ?”

Vân Hạo nhoẻn miệng cười một tiếng, thẹn thùng nói: “ Phụ thân, cũng chỉ là ngẫu hứng thôi, dù sao con cũng không được đứng nhất“.

“Cha nói tiệc sinh nhật thái hậu hằng năm đều có thi tài văn phú sao?”

Vân Tử Lạc lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, sinh nhật thái hậu hằng năm cũng sẽ cho những thiếu gia từ mười lăm tuổi trở xuống thi tài văn phú, năm nay là sinh nhật bốn lăm tuổi, chắc hẳn càng thêm long trọng” Vân Kiến Thụ giải thích.

“Cũng không mong con được thứ nhất, chỉ đừng làm mất mặt ta và thái hậu là được“.

Vân Hạo lè lưỡi, dù sao hằng năm thi tài văn phú đệ ấy cũng không phải là người giỏi nhất.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện đã đến đại cửu phượng ở phía tây, tượng đài được xây dựng rất lớn, là chuẩn bị cho đại yến tiệc lần này.

“lạc nhi” từ xa Diêu Linh Linh đã nhìn thấy nàng đẩy Vân Kiến Thụ, lên tiếng gọi, vui vẻ chạy đến: “ Vân bá bá“.

“Ừ, đi chơi đi” Vân Kiến Thụ giọng nói đầy yêu thương nói với Vân Tử Lạc, rồi bảo Vân Hạo đẩy ông về phía trước nói chuyện với vài người quen.

Không lâu sau, đài cửu phượng càng nhiều người, Sở Hàn Lâm, Vân Khinh Bình, Sở Tử Uyên, Thập vương gia, Trường nhạc công chúa cũng đến đầy đủ.

Trường nhạc cong chúa nhìn thấy Vân Tử Lạc, bước qua hỏi với vẻ khiêu khích: “ Vân Tử Lạc, cô chuẩn bị quà gì mừng thọ?”

Khóe miệng Vân Tử Lạc khẽ nhếch, ý cưới lạnh lùng: “ Ta chuẩn bị quà gì mừng thọ cho Thái hậu, đó không phải là chuyện của công chúa, công chúa vội vã muốn biết như vậy làm gì? Biết rồi cũng không thuộc về công chúa được!”

Trường nhạc công chúa bị nghẹn họng, tức giận đến đỏ bừng, nói: “ Bản cung bất quá muốn xem xem đồ quê mùa như cô thì có thể chuẩn bị được cái gì?”

Vân Tử Lạc khẽ nhếch môi, “ chuẩn bị quà gì, công chúa cũng đừng nghĩ nhiều, cũng bớt quan tâm đi, để ý vào lễ vật chuẩn bị cho thái hậu là điều không tốt“.

Trường nhạc công chúa bị nàng nói cho á khẩu, mặt mũi tức giận đến méo mó.

“Vân Tử Lạc, ngươi nghĩ bậy cho bản cung“. Nàng ta giận dữ chỉ tay về phía Vân Tử Lạc.

“Công chúa!” Giọng nói Sở Tử Uyên vang đến, hắn một thân quý phái bước đến bên cạnh Trường nhạc công chúa nói, “ Đồ đã được mang đến rồi”

Nói rồi, hắn hơi ngước mắt, nhìn thoáng qua Vân Tử Lạc.

“Tốt” Trường nhạc công chúa vung vẩy tay áo,giọng hống hách: “ Hừ, đồ quê mùa, đợt lát nữa cho ngươi xem bút tích của bản cung”

“Đồ tự phụ” Diêu Linh Linh ở một bên mắng thầm, hỏi tiếp: “ Lạc nhi, rốt cục tỷ chuẩn bị cái gì?”

Con ngươi Vân Tử Lạc xẹt qua tia lạnh lùng, nói: “ Chuẩn bị, Ta không chuẩn bị gì cả”

Vì người đàn bà ngày ngày đều tính kế với cha mình mà chuẩn bị lễ vật, đầu nàng dù bị úng nước cũng không làm.

Nếu không vì nể mặt phụ thân, nàng còn muốn đem mấy rương lễ vật kia đập nát.

Tặng lễ vật cho thái hậu không bằng đập phá nó.

Diêu Linh Linh kinh ngạc. “Lạc nhi, tỷ không chuẩn bị? Tỷ cũng thật to gan nha“.

Đang nói vậy, một tiểu thái giám hô lớn đến: “ Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu giá lâm! Nhiếp chính vương giá lâm!”

Bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại, phía dưới rối rít quỳ xuống hành lễ, một loạt âm thanh đồng đều vang lên.

Hôm nay, Thái hậu mặc một bộ quần áo bẩy màu có thêu chữ Thọ, đeo trang sức trang nhã,cả người nhìn qua hết sức trẻ trung, Hoàng thượng ở phía sau, gương mặt vẫn ủ dột, u tối như cũ. Mà Nhiếp chính vương hôm nay lại mặc một bộ trường bào màu trắng nhạt.

Vạt áo trắng bay bay, làm nổi bật miếng ngọc bội màu xanh cùng nước da màu đồng của chàng, ngũ quan càng thêm nổi bật, mày rậm nhập tấn, môi mỏng khẽ nhếch, chàng chắp tay đi về phía trước.

Tim vân Tử Lạc đập loạn cả lên

Áo bào trắng hôm nay chàng mặc,là do chính tay nàng may...

Tất cả mọi người không ai không kinh ngạc.

“Hoàng thượng vạn tuế! Thái hậu thiên tuế! Nhiếp chính vương thiên tuế!”

Người người rối rít quỳ lạy, hô to.

Vân Tử Lạc kéo Diêu Linh Linh quỳ xuống, nhưng lại nhìn thấy Hoàng thượng đi qua phía trước mình, nàng nhịn không được ngước mắt lên nhìn.

Hoàng thượng cũng nhìn về phía nàng, lại vừa ngăn được ánh nhìn phía sau của thái hậu, Hoàng thượng nhìn về phía nàng lộ ra ý cười.

Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, lại là Tiếu Đồng...

Kiệu của Thái hậu đi qua, Nhiếp chính vương chậm rãi bước đến, đôi ủng thêu mây màu đen dừng lại trước mắt nàng trong chốc lát, rồi vội vã rời đi.

Vân Tử Lạc thở dài một hơi, tiểu thái giám ở trên hô to cho mọi người đứng dậy, Vân Tử Lạc cùng Diêu Linh Linh đứng dậy, ngồi xuống hàng ghế thứ hai.

Theo thông lên của yến hội, trước hết phải đến đài cửu phượng dâng hương, tiếp đến là Hoàng thượng kính trà cho Thái Hậu, nhưng bởi vì thân thể hoàng thượng không tốt, nên hoàng hậu tương lai kính trà thay.

Hà Tiêm Nhi đi ra điện, rửa tay trong chậu đồng, sau đó đi đến trước mặt Thái hậu quỳ xuống

Có hai cung nữ dâng trà lên trước mặt nàng ta, mùi trà thơm nức.

Hà Tiêm Nhi đưa tay nhận lấy tách trà, hai tay bưng lên, bày ra tư thế dâng trà.

Nhưng mà, không đợi mọi người kịp phản ứng, liền nghe được tiếng “Bộp” tách trà trong tay Hà Tiêm Nhi rơi xuống đất, vỡ nát.

Nước trà nóng bắn ra bốn phía, thái hậu không may cũng bị bắn một giọt trà nóng lên mặt, bà ta hoảng hốt kêu lên.

Thái giám, cung nữ, vội vã bước tới, rối ra rối rít.

Mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt, chén trà thứ nhất dâng lên thái hậu, mà còn do hoàng hậu tương lai dâng lên, thế mà lại bị rơi vỡ, ắt hẳn điểm xấu!.

Mười phần là báo một điềm xấu!

Tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng, cảm giác được tình hình có chút không ổn.

Hà Tiêm Nhi bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, nàng ta cũng không biết vì sao lại như thế, ngón tay vừa đụng vào chén trà kia lại có cảm giác như nhúng vào chảo dầu đang sôi, theo bản năng nàng ta mới bỏ tay ra.

Đến bây giờ đầu ngón tay vẫn có cảm giác đau nóng!

“Người đâu” Vẻ mặt Thái hậu tức giận, chỉ tay vào Hà Tiêm Nhi đang quỳ trên mặt đất, quát mắng, “ Hoàng hậu dâng trà cũng làm rơi, há chẳng phải ngươi nguyền rủa ai gia, nguyền rủa Kỳ Hạ sao! Người đâu, mang ra ngoài chém đầu!”

“Thái hậu tha mạng!”

Hà Tiêm Nhi, sợ hại bất chấp hết, lớn tiếng kêu khóc. “ Thái hậu, thần thiếp bị oan!”

Tất cả mọi người ở đó đều sợ hãi không thôi, quả nhiên, gần vua như gần hổ, không cẩn thận một tý, liền mất mạng như chơi.

Diêu Linh Linh bị hù dọa không ít, cầm lấy tà áo của Vân Tử Lạc run rẩy, muội ấy cũng không nghĩ rằng, sống chết trong cung lại dễ dàng như vậy! Thật đáng sợ!.

Vân Tử Lạc nhíu mày hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc che miệng mình lại, không khỏi nhìn về phía Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương lại nhàn nhã đưa tách trà đến bên môi nhấp nhẹ, ánh mắt hờ hững, dường như không có hứng thú với chuyện đang xảy ra.

Nhưng ánh mắt lại liên tục nhìn về phía Vân Tử Lạc.

Đôi môi mỏng khẽ mở, chàng nhìn về phía Vân Tử Lạc, nói vài tiếng không rõ tiếng.

Vân Tử Lạc mới bừng tỉnh, thì ra, lần trước Nhiếp chính vương đem thuốc mỡ đó cho Hà Tiêm Nhi, lại có công dụng như vậy!

Chàng đã tính toán kiểu gì Hà Tiêm Nhi cũng phải dâng trà, nên trước đó đã an bài xong, dụng tâm quả chàng, thật đúng là thâm sâu!

“Kéo ra ngoài, có nghe hay không! Việc lớn như vậy làm hỏng, quả thực là làm càn!”

Thái hậu hét chói tai, giọng nói cũng đã khàn khàn.

Mọi người đều biết, thái hậu vốn mê tín, vị Hà tiểu thư này như thế nào lại...

“Thái hậu bớt giận” Một giọng nam vội vàng từ đám đông chạy ra cầu xin, Ngụy Thành mặc trang phục tướng quân vội vã quỳ trên điện.

Diêu Linh Linh ngẩn ra, đầu mày chau lại thoáng ý cười lạnh “ Ta còn tưởng là ai cầu xin!”

Thái hậu vốn đang trong cơn tức giận, Ngụy Thành ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Nhiếp chính vương.

“Thái hậu”

Nhiếp chính vương từ từ mở miệng: “ Ta nghĩ Hà tiểu thư cũng không phải cố ý, nhưng hành sự như vậy đích thực không xứng đáng làm hoàng hậu, theo ý bản vương, không bằng phạt nàng ta hai mươi roi, giữ lại mạng cho nàng ta, phế bỏ danh hiệu hoàng hậu”

Thái hậu ngẩn ra, nhưng lời nói của Nhiếp chính vương bà ta chưa bao giờ dám kháng lại, nên gật đầu đồng ý.

Ánh mắt Ngụy Thành tràn đầy cảm kích nhìn về phía Nhiếp chính vương, hắn dập đầu lạy ba cái, trơ mắt nhìn Hà Tiêm Nhi đang khóc sướt mướt bị kéo xuống dưới.

Bầu không khí căng thẳng xuống, Sở Hàn Lâm mang theo Vân Khinh Bình quỳ xuống trước mặt Thái hậu.

“Nhi thần ( Thần thiếp) dâng trà mẫu hậu”

Hai người trăm miệng một lời, hóa giải bầu không khí căng thẳng, cũng là làm cơn giận của Thái hậu giảm xuống không ít.

“Tốt” thái hậu gật gật đầu.

Dâng trà xong, Vân Khinh Bình cười nói: “ Mẫu hậu, hôm nay là sinh nhật thái hậu, thần thiếp đặc biệt vẽ một bức trăm thọ tặng mẫu hậu. Chúc mẫu hậu hạnh phúc trọn đời, phú quý ngàn năm”

Sở Hàn Lâm đã sai người đưa bức tranh đang cuộn lại tới.

“Mở ra cho ta xem một chút, Bình nhi thật có tâm” Thái hậu không nhanh không chậm nói.

Vân Khinh Bình đứng dậy, đưa tay mở bức tranh ra, cuộn tranh dài khoảng chừng ba thước, đập vào mắt là một trăm chữ “Thọ” lớn nhỏ khác nhau đều có.

Có chữ khải, có thể trâm hoa, có thể mây bay, thể nghiêng, đủ loại, nét bút khi thì tươi sáng khi thì mạnh mẽ, lúc lại cương nghị khí khái..

Mà các chữ thọ khác nhau này, nhìn từ xa, lại hợp thành một chữ “Thọ” lớn, Thọ trong thọ, tuyệt đẹp không thể tả được.

Tất cả mọi người đều tấm tắc khen đẹp.

Sắc mặt bình thản của Thái hậu cũng không nhịn được vui mừng cười nói, “ Bình nhi, con thật có tâm, ban thưởng“.

Vân Khinh BÌnh vội vàng tạ ơn.

“Tiểu thư, đây không phải là chữ Thọ cô viết sao?” Đào nhi chạy tới phía sau lưng Vân Tử Lạc, nhin không được nói lớn.

Có không ít người không rõ chuyện gì nhìn về phía họ.

Diêu Linh Linh khiếp sợ: “ Cái gì? Đây là của Lạc nhi! Vậy sao lại là quà tặng của Vân Khinh Bình“.

Vân Tử Lạc không trả lời, con mắt hạnh chau lại, ý cười mỉa mai, quay đầu nhìn về phía Vân Kiến Thụ đang ngồi đối diện.

Chỉ thấy sắc mặt Vân Kiến Thụ đại biến, con mắt tràn vẻ không thể tin được, nắm chặt lấy hai tay vịn của xe lăn.

Ông cúi đầu nói một tiếng” “ Hồ nháo!”

Đợi thái hậu ban thưởng cho Vân Khinh Bình xong, ông mới gọi: “ Bình nhi! Con lại đây!”

Vân Khinh Bình nhìn thấy sắc mặt Vân Kiến Thụ u ám, trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng cuối cùng vẫn bước tới.

“Bức trăm Thọ kia là do con viết?”

Vân Kiến Thụ trầm giọng hỏi.

Sắc mặt Vân Khinh Bình tái nhợt, không biết trả lời như thế nào.

Nàng ta vẫn nhớ, lúc Vân Tử lạc viết bức trăm thọ này, phụ thân cũng không ở trong phủ,ngoại trừ chủ tớ Vân Tử Lạc ra, không ai biết đây là tác phẩm của Vân Tử Lạc, nên trong lòng cũng an định hơn một chút.

“Là con gái viết“.

“Bốp” Một bàn tay hung hăng hướng về phía Vân Khinh Bình, đánh nàng ta đến sa sẩm mặt mày, khuôn mặt già nua của Vân Kiến Thụ tức giận đến xanh mét.

Vân Khinh Bình không biết mình sai ở đâu, cắn răng không dám nói gì.

Ngược lại, sự việc lại gây chú ý cho người khác.

Vân Kiến Thụ nén giọng quát: “ Bình nhi, con làm ta thất vọng quá! Một năm trước, Lạc nhi từng đưa bức trăm Thọ này cho ta xem, về sau khi ta trở lại hỏi nó, nó lại bảo đã vứt đi...”

Trong đầu Vân Khinh Bình “Ầm” một tiếng, nàng ta không nghĩ rằng, Vân Tử Lạc đã từng sai người mang bức trăm Thọ này cho phụ thân xem qua.

“Phụ thân, con sai rồi, người đừng nói cho người khác biết!” Vân Khinh Bình hoảng sợ cầu xin.

Vân Kiến Thụ nhìn về phía Vân Tử Lạc, thở dài nói: “Về nhà nói sau“.

Sở Hàn Lâm cũng vội vã bước đến, trên mặt hiện lên vẻ giận giữ, “ cậu, Bình nhi đã làm sai chuyện gì?”

Nhìn thấy Vân Khinh Bình một bên má đỏ bừng, còn có cả dấu tay, ba sợi máu trên mặt cũng hiện rõ, nhìn rất khủng khiếp, hắn cũng không khỏi giật mình.

“Không có việc gì đâu, Hàn Lâm chàng đừng hỏi” Mặt Vân Khinh Bình căng thẳng nói.

Việc này nếu để Hàn lâm biết được, nửa đời xong của nàng ta coi như xong. Nàng ta không tự chủ được nhìn về phía Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc đang ưu nhã ngồi trên ghế gỗ kê uống trà, khóe miệng có ý cười lạnh.

Nàng muốn biết, lần này Vân Khinh Bình giải thích với phụ thân thế nào? Phụ thân sẽ giải quyết ra sao?

Nàng liên tục không động tới Vân Khinh Bình, chính là muốn cho nàng ta tự lòi đuôi ra, không nghĩ rằng lại nhanh như vậy.

Lúc Vân Khinh Bình trở về chỗ ngồi, phát hiện có nhiều người nhìn mình chỉ chỉ trỏ trỏ, nghĩ đến lúc nãy nhiều người đã nhìn thấy mặt của mình như vậy, nàng ta không khỏi tức giận.

Nhìn về phía Vân Tử Lạc nàng ta lại càng tức giận.

Hừ, bây giờ mình mặt xấu xí, cũng còn đẹp hơn đứa sinh ra trên mặt đã có vết bớt con nhện màu đen.

Nàng ta dời mắt, trong lòng lại nghĩ đến kế sách của mình...

Lúc này, Ngụy Thành đỡ Hà Tiêm Nhi đang vô lực yếu ớt đi lên đài cửu phượng, tạ ơn Thái hậu.

'Hoàng thượng' nhìn thấy Hà Tiêm Nhi khắp người toàn là vết thương, lúc này liền nói không muốn nàng ta làm hoàng hậu.

Hà Tiêm Nhi mặc dù đang đau nhức vô cùng, nhưng mặt lại tràn đầy ý cười, nhìn về phía Nhiếp chính vương và Thái hậu tạ ơn, sau đó được Ngụy Thành đỡ đến một góc ngồi xuống.

Lại không lệch, hai người họ ngồi xuống đúng vị trí cách chỗ ngồi của Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh không xa.

Diêu Linh Linh nhướng mày, hừ một tiếng.

Nghĩ đến Ngụy Thành lừa gạt mình nhiều năm như vậy, cùng Hà Tiêm Nhi liên tục bày ra vẻ trong trong sáng sáng, trong lòng muội ấy liền tức giận.

Ngụy thành trừng mắt nhìn về phía hai người, ánh mắt hung ác.

Ánh mắt Vân Tử Lạc lạnh như băng, nhìn lại về phía hắn.

Ngụy Thành một ôm lấy Hà Tiêm Nhi, môi khẽ nhấp “ Các ngươi cứ chờ đấy!”

Hà Tiêm Nhi nằm trong lòng Ngụy Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng ra phía ngoài, cũng nhìn về phía hai nàng với ý cười độc ác.

Động tác đều lén lút nên mọi người cũng không phát hiện ra, Diêu Linh Linh vừa muốn trừng mắt với hai người họ, thì nghe giọng nói trầm thấp của Nhiếp chính vương vang lên: “Lâu nay biết Ngụy đại nhân văn võ song toàn, tung hoành trận mạc, một lòng vì nước vì dân, Diêu thừa tướng bấy lâu nay muốn từ quan sớm, bản vương muốn giữ cũng không được, nên đã cùng Diêu thừa tướng thương lượng qua, chức vị Thừa tướng này Ngụy đại nhân đảm nhiệm không ai có thể hơn”

“Cái gì?”

Trong lòng Vân Tử Lạc căng thẳng, không thể tin được nhìn về phía Nhiếp chính vương, Diêu Linh Linh thì trừng lớn hai mắt.

“Hừ” Ngụy thành hừ một tiếng đắc ý.

Vân Tử Lạc lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về người đàn ông đứng trước Nhiếp chính vương, đúng là người hôm đó mình nhìn thấy ở phủ thừa tướng, Ngụy thống lĩnh, phụ thân của Ngụy Thành.

Mà lúc này Diêu thừa tướng đã đem ngọc ấn cho Ngụy thống lĩnh, cắn răng nói: “ Ngụy thừa tướng, Kỳ Hạ phải nhờ cậy vào ông“.

Mặt mũi NGụy thống lĩnh tràn ý cười, “ Không đâu không đâu, Diêu đại nhân, còn mong ông chỉ giáo nhiều“.

Hai người đối mặt với nhau, đao kiếm tung tóe, Vân Tử Lạc nhìn thấy rõ ràng.

Không nghĩ đến hai người từ trước đến giờ vẫn gọi nhau là huynh đệ...

Phen này Diêu thừa tướng từ quan, Ngụy Thống lĩnh tiếp nhận vị trí đó, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

Nếu không Diêu thừa tướng lại nhìn Ngụy thống lĩnh như có thù chín kiếp.

“Cha” Diêu Linh Linh không tin vào mắt mình, chạy nhanh đến.

“Linh Linh” Diêu thừa tướng thấp giọng kêu muội ấy, “ Chỗ ngồi của gia quyến thừa tướng này nhường lại cho nhà Ngụy thừa tướng, chúng ta ngồi phía sau“.

Hiện tại, Diêu thừa tướng không có chức tước, đã từ quan nhất phẩm lớn nhất xuống không có phẩm trật, mọi người xung quanh nhìn ông ấy ánh mắt cũng khác hẳn

Ngụy thống lĩnh lui ra sau, mang Ngụy Thành, Hà Tiêm Nhi và Ngụy phu nhân bước tới, hận không thể lập tức đem Vân Tử Lạc cùng Đào nhi đuổi đi.

Trong lòng Vân Tử Lạc cũng không nhân nhượng, không từ cất giọng nói: “ tại sao lại phải lùi về phía sau? Ta thích ngồi ở đây, Linh Linh, chúng ta ngồi ở đây!”

Ngụy Thành lập tức phản kích lại nói: “ Đây là chỗ của thừa tướng, không phải ngươi muốn ngồi thì ngồi”

“Cha ngươi là thừa tướng, ngươi không phải thừa tướng,vì sao ngươi lại ngồi ở đây?” vân Tử Lạc không chút yếu thế.

“Ta là người của nhà Thừa tướng” Ngụy Thành đáp.

“Vậy ta là người nhà của Thái hậu” Giọng Vân tử Lạc cao hẳn lên, học Ngụy Thành công kích lại hắn, sắc mặt nàng cũng đỏ lên.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Nhiếp chính vương nghe được bên này ồn ào, đôi mắt phượng sắc bén quét tới, trầm giọng quát.

“Liên quan gì tới ngài”

Vân Tử Lạc đang nổi nóng, theo quán tính bật ra một câu.

Nếu không phải tên Hách Liên Ý chết tiệt kia,tên tiểu tử họ Ngụy này làm sao dám làm càn như vậy..

Xung quanh trong nháy mắt lặng ngắt như tờ... Không một tiếng động, không tiếng đông, cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được tiếng...

Nhiếp chính vương lúng túng ho nhẹ một tiếng.

Vân Tử Lạc ý thức được có gì không đúng, bèn im lặng không lên tiếng.

Cả điện tĩnh lặng đến đáng sợ, duy nhất chỉ có một người, đang cực kỳ vất vả cố nén cười ( mình edit nhưng đến đoạn này cươi lăn ra, buôn cười không chịu được)

Tiếu Đồng không lộ sơ hở, trong bụng thì đã cười như muốn rút hết gân, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả bộ như không có chuyện gì, mặt không biến sắc, nhưng đang cố nén cười đến mắc nghẹn.

Nhiếp chính vương dời mắt, trầm giọng đổi chủ đề khác: “ Thái hậu, có thể ca múa được rồi”

Thái hậu vội vàng nói: “ Đúng vậy”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vân Tử Lạc đã kéo tay Diêu Linh Linh ngồi trở lại, mấy người vẫn ngồi ở chỗ cũ, Ngụy Thành cũng Hà Tiêm nhi cách các nàng không xa.

Hà Tiêm Nhi bị thương không nhẹ, có lẽ cũng đã bôi thuốc, Ngụy Thành liên tục ôm nàng ta ngồi một chỗ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh,trên miệng còn có ý cười lạnh.

Hư, thân phận của hắn bây giờ và lúc trước hoàn toàn khác nhau! Mình là tướng quân, phụ thân lại là thừa tướng, đâu cần phải nịnh bợ Diêu Linh Dinh nữa.

Diêu Linh Linh, không phải cô cự tuyệt ta sao? Vân Tử Lạc, không phải ngươi dám trêu đùa ta sao? Ta sẽ cho các ngươi phải trả giá đắt.

Ca múa được vài khúc, Vân Khinh Bình đứng dậy cười nói: “ Bình nhi muốn vì mẫu hậu,đàn một khúc”

Thái hậu “Ừm” một tiếng.

Vân Khinh Bình vội vàng nói: “ Tất cả mọi người đều đã nhìn qua Lạc nhi múa vô cùng đẹp, nhi thần muốn đàn cho Lạc nhi múa, được hay không ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.