Quả nhiên Diêu Linh Linh đã quyết định dứt khoát, khi Vân Tử Lạc đưa muội ấy ra đến của vân phủ, mình mới phát hiện muội ấy đã chuẩn bị đầy đủ hết, trong xe ngựa đã chất đầy giấy gió để chép kinh và quần áo hằng ngày, muội ấy cũng không quay về phủ Thừa tướng, mà hướng về phía Trai Tâm am ở thành tây đi luôn.
Nhìn theo bóng xe ngựa đi xa, Vân Tử Lạc và Đào nhi mới quay người đi vào phủ, lúc vừa đến cổng, thấy từ cồng phụ bên cạnh, có một người đang gồng mình đẩy một thùng lớn.
Đào nhi lập tức cầm khăn lên che mũi, kéo Vân Tử Lạc sang một bên.
Chỉ thấy một người đàn ông to lớn đang đẩy xe gỗ từ phía sau, trên xe có một thứ lớn, đựng đủ thứ, bốc ra mùi cực kỳ khó chịu.
Con mắt hạnh của Vân Tử Lạc sáng lên, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang đẩy xe, người đàn ông này mày rậm mắt to, da thịt màu đồng khoe mạnh, nhưng người này đẩy xe lại rất chậm, cả người tựa hồ đổ về phía trước, dường như đã gắng hết sức mình.
Vân Tử LẠc nhận ra, hắn chính là người ẩn thân giả làm người làm ở vân phủ, là cao thủ giấu mình.
Chiếc xe này đối với hắn mà nói căn bản không là trở ngại gì, nhưng hắn lại giả vờ như đẩy cực kỳ vất vả, nhìn qua tuyệt không biết là hắn giả vờ.
Người này, rốt cục là có mục đích gì?
Trức giác nói cho nàng biết, hắn ta cũng không có ác ý với Vân Hạo
Đang suy nghĩ, nàng chỉ nghe thấy một giọng nói yếu ớt truyền đến: “ phụ thân, con ngủi thấy mùi gì thơm thơm”
Vân Tử Lạc nhìn về phía có tiếng nói, chỉ thấy phía sau cái thùng có một bé gái gầy yếu, da de xanh xa vàng vọt, trên mặt còn dính bụi bẩn, cô bé đó đang kéo kéo nhẹ vạt áo của Ngô Đại nói nhỏ.
Ngô đại nhướng mày, nói: “ Để phụ thân ra ngoài kiếm ít điểm tâm cho Hải Yên”
Bé gái tên Hải Yến đó gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía bọc vải trong tay Đào nhi.
Vân Tử Lạc khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, cô bé này là con gái của hắn? Vân Tử Lạc chuyển ánh mắt, nhìn sang túi vải Đào nhi đang cầm, lại nhìn về cô bé đó, gọi nó: “ Cô bé, ở đây có điểm tam, ta cho con“.
Nói rồi, nàng mở túi vải ra, bên trong có những chiếc bánh điểm tâm ngon mắt được xếp ngay ngăn, là lúc nãy Diêu Linh Linh vừa mới đưa cho nàng.
Hải yến nhìn theo túi bánh nuốt nước miếng liên tục.
“Đây là nhị tiểu thư của chúng ta” Người thị vệ giữ cửa cười hì hì chạy đến nói, “ Hải yến, Nhị tiểu thư cho điểm tâm, còn không mau nhận đi“.
Nhị tiểu thư bây giờ khác xa so với trước kia, nên trên dưới Vân phủ đều nghe lời nàng.
Ngoại trừ Chu thi và người hầu của bà ta, thì những người khác đều đối với Vân Tử Lạc lễ phép hơn nhiều.
“Nhị tiểu thư?” Ngô Đại cau mày hỏi.
Vân Tử Lạc cười khẽ, vờ như là lần đầu tiên gặp hắn, nhìn về phía hắn gật gật đầu.
Kỳ thật, nàng đã sớm biết răng, người tên Ngô Đại này mấy hôm rồi cứ ở góc tường Lê Uyển rình rập mình.
“Nhị tiểu thư, nô tài là người giúp việc mới của phủ, tên là Ngô Đại”
Ngô Đại lập tức bày ra bộ mặt nịnh nọt, nhìn về phía nàng cười cười, rồi chỉ vào cô bé đứng bên cạnh hắn: “ Đây là con gái nô tài tên là Hải Yến”
Vân Tử Lạc cũng chỉ cười nhẹ nhàng nghe hắn nói, “ Ta thấy tiểu Hải yến rất thông minh lanh lợi, vừa hanh trong Lê Uyển của ta cũng thiếu một tiểu nha đầu làm mấy việc lặt vặt, chi bằng cho nó đến chỗ ta”
Ngô đại giật mình: “ Cảm ơn Nhị tiểu thư giúp đỡ, nhưng mà Hải Yến tay chân còn vụng về...”
“Ta muốn tiểu cô nương này” vân Tử Lạc cười nói: “ Ở trong Lê Uyên, so với đi làm mấy việc khác thì tốt hơn nhiều, ta nghĩ, người cũng không muốn con gái mình phải chịu khổ chứ?”
“Không cần đâu Nhị tiểu thư, thực ra nô tài đang muốn đưa Hải Yến ra khỏi phủ” Ngô đại vội vàng cự tuyệt, dù sao hắn cũng không muốn dính dáng gì đến người của Vân phủ, “ tôi và vợ mình làm đầy tớ là đủ rồi, tôi không muốn con gái mình cũng làm đầy tớ“.
Vân Tử Lạc cười sảng khoái nói: “ Thế càng tốt, ta cũng không thiếu nhiều người làm, chỗ ra có nhiều sách, đến đó Hải Yến có thể đọc sách, nếu ở Lê Uyển không có việc gì, ta có thể dạy nó viết chữ“.
Vân Tử Lạc đã nói đến như vậy, Ngô đại cũng không có cách nào từ chối được nữa, chỉ đành buồn bực đồng ý nàng.
Hắn không khỏi nghĩ đến những lời đồn về Vân nhị tiểu thư, đương nhiên, cũng chỉ là lời đồn mấy năm trước, còn bây giờ, trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ.
Nếu Vân nhị tiểu thư này quả thật vô dụng, Hải Yến lại còn nhỏ, bên trong phủ cũng có không ít tiểu nha đầu lanh lợi, nếu như vậy thì cô ta chắc sẽ không để ý đến Hải Yến nhiều.
Hắn miên man suy nghĩ nhưng đương nhiên cũng không biết Vân Tử Lạc đang nghĩ gì.
Trở về Lê Uyển, Đào nhi đưa Hải Yến đi rửa mặt mũi, nửa giờ sau, Hải Yến mặc một đồ đỏ mới tinh bước ra.
Rửa sạch bụi bẩn, mặc dù sắc mặt có chút xanh xao vàng vọt, nhưng xem ra nó cũng là đứa trẻ xinh xắn.
Vân Tử Lạc cho nó thử mấy loại điểm tâm trong Lê Uyển, trong lúc nhìn nó ăn, khóe mắt nàng lặng lẽ chuyển hướng vào góc tường Lê Uyển, rồi nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.
Nàng thật vẫn không yên tâm về tên Ngô Đại này...
Dặn dò Đào nhi cùng màng vài người làm nữa đưa Lê Uyển đi làm quen công việc, nàng mới đứng dậy đi về phía chính viện
Mới vừa đến cửa chính viện, trong phòng đã thấy có một bóng người, giọng nói cực kỳ chói tai: “ Vân Tử Lạc, ta đang chuẩn bị đến tìm cô, không ngờ cô đã đến rồi“.
Khóe miệng Vân Tử Lạc thoáng ý cười, thàn nhiên nhìn Trường nhạc công chúa, lướt nhẹ thân hành lễ với nàng ta.
Trường nhạc công chúa hừ một tiếng, đi về trong.
Vân Tử Lạc đi vào, đã thấy Vân Kiến Thụ ngồi trên xe lăn, đang nói chuyện với Chu thị.
Bên cạnh còn có một người vóc dáng cao lớn, vạt áo trường sao tím đong đưa, mái tóc đen dài, là Sở Tử Uyên.
Thấy Vân Tử Lạc, sắc mặt Sở Tử Uyên liền mất tự nhiên, đôi mắt phượng nhìn về phía Trường nhạc công chúa, tức giận nhưng không dám nói gì.
Trường nhạc công chúa cười nói: “ Hôm nay trên triều, đã quyết định hôn sự của bản cung và Tử Uyên, hôm nay ta đến thông báo với các triều thần“.
Vân Tử Lạc hơi ngẩn ra, nhìn sang Sở Tử Uyên, chỉ thấy huynh ấy đang cúi thấp đầu xuống.
Sớm hôm nay, lúc Trương thúc tới, nàng và Đào nhi mệt quá nên ngủ say nư chết nên không nghe được tin từ thúc ấy,
Thì ra, hôn sự của Tử Uyên và Trường nhạc công chúa đã được quyết định.
Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng: “ Hai nước kết giao, đây là chuyện tốt, chúc mừng hai người”
Trường nhạc công chúa thấy Vân Tử Lạc bình tình, không biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng lại rất bực tức.
Nàng ta đến, chính là muốn xem biểu hiện của Vân Tử Lạc, kết quả nàng không hề tức giận, càng làm cho nàng ta thêm bực tức.
“Lạc nhi, đêm nay chúng ta vào cung dự tiệc mừng hôn, ngày mai, Bát vương gia phải đem Trường nhạc công chúa về Đông Lâm“.
Vân Kiến Thụ cười nói.
“Dạ, con biết rồi!” Vân Tử Lạc cười nhẹ đáp, rồi xin phép rồi đi.
Đến chiều, Vân Tử Lạc cho Hải Yên thay một bộ quần áo màu xanh rồi mang theo cô bé vào cung.
Ngô đại không đồng ý,đuổi theo, nhưng lại bị Vân Tử Lạc nói vài câu đành trở về.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, dù sao mấy người kia cũng không biết Hải Yến, cho dù đã gặp mặt rồi, giờ chưa chắn đã nhận ra được, nên mới đồng ý cho Hải Yến vào cung.
Vân Tử Lạc mặc một bộ váy dài màu xanh thủy bích, lông lẫy vô cùng, nàng dắt theo hải yên, nhìn từ xa, lại giống như hai đóa hoa bích hà trong nước vậy.
Vừa mời bước đến cung Càn Thanh, đã nghe một giọng nói vang tới: “ vân Tử Lạc, đây là ai?”
Vân Tử Lạc ngước mắt nhìn lại, thì ra là Thập vương gia, đang đứng cạnh Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình, trên mắt hắn đầy nghi ngờ.
Khéo môi Vân Tử Lạc khẽ nhếch lên, kéo Hải Yến ra phía trước, cười nói: “ Là con gái ta”
Hải Yến có chút kinh sợ, chỉ dám cúi đầu không lên tiếng.
Sắc mặt Sở Hàn Lâm lập tức biến sắc, Thập vương gia lại kinh hô lên: “ Con gái cô? Vân Tử Lạc, cô, cô, cô làm sao có thể sinh con gái lớn như vậy....”
Vân Tử Lạc quên mất rằng, phụ nữ thời cổ đại khác biệt so với phụ nữ hiện đại, cho dù Kỳ Hạ cũng không phải cực kỳ bảo thủ nhưng cũng không có kiểu trêu đùa có con trước mặt đàn ông.
“Các ngươi đang làm gì?” Một giọng nói trầm thấp chen vào.
Nhiếp chính vương một thân áo bào màu lam bước tới, nhìn thấy Vân Tử Lạc, trong ánh mắt chàng có tia yêu thương.
Thập vương gia vội vàng chỉ về phía Vân Tử Lạc nói: “ Vân Tử Lạc nói đây là con gái cô ấy, một đêm làm sao sinh được con gái lớn như vậy!”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Hai chữ “Một đêm” thôi, lại làm cho mặt Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc nhất thời nóng lên.
“Nói hươu nói vượn “ Giọng Nhiếp chính vương khàn khàn, mắt chàng liếc về phía Vân Tử Lạc, lại nhớ đến thân thể trắng tuyết quyến rũ kia, toàn thân chàng không khỏi nóng lên, vội vàng quát lên: “ Không có chứng cứ vu oan cho người khác”
“Đây là vân Tử Lạc nói” Thập vương gia có chút không phục nói lại.
V Tử Lạc không để ý đến hắn, cúi đầu nói với hải Yến: “ Đây là Nhiếp chính vương, đây là Tứ vương gia, đây là Thập vương gia, còn đây, đây là Tứ vương phi, hải Yên, mau hành lễ đi “.
Lúc trước nàng dạy cho Hải Yến, cũng vì Hải Yến là người làm, nên nàng chỉ dạy cho nó lễ tiết với bề trên, như vậy cũng giúp Hải Yến tránh được phiền toái.
Hải Yến luống cuống tay chân, vội vàng hành lễ.
Thập vương gia thấy Hải Yến mặc đồ như vậy nên mới không nghĩ là đầy tớ, nghe Vân Tử Lạc nói với Hải Yên như vậy, mới biết mình bị Vân Tử Lạc lừa.
Vào Càn Thanh cung, Vân Tử Lạc để cho Hải Yên ngồi trên bàn tiệc của vân phủ, nàng còn cẩn thận chọn cho nó mấy món điểm tâm, còn mình thì đi thỉnh an Thái hậu.
Nhưng khi quay lại, thì lại không thấy Hải Yến đâu.
Ánh mắt Vân Tử Lạc tối đi, vội hỏi han xung quanh.
Vân Kiến Thụ, Chu thị cũng không để ý, xung quanh chỗ ngồi của Vân phủ có một vài người làm đứng đó, bọn họ nói là Hải Yến được một cung nữ gọi ra ngoài.
Ánh mắt Vân Tử Lạc lạnh hẳn đi,lập tức đi ra ngoài tìm Hải Yến.
Nàng cũng không ngờ tới, mình vừa mới quay người đi một lúc, lại có người to gan dám có ý đồ với Hải Yến.
Hải yến lần đầu vào cung, nhất định là muốn nhằm vào nàng!