Lạc Nhi Ý

Chương 178: Chương 178




Tên thị vệ đang ngẩn ngơ, một cánh tay vừng vàng nâng tay hắn dậy, “ Đứng cho vững một chút, đoạn tường này cũng không cao”

Nói xong, khóe miệng chàng nhịn không được nhếch môi cười, mũi chân khẽ chạm, thân ảnh bồng bềnh đáp từ tường thành xuống, một thân trường bào đen nhành phấp phới trong gió đêm...

“Ta không giả thần giả quỷ”

Hai chân vững chãi của Nhiếp chính vương chạm đấtm bước ba bước đến trước mặt Vân Tử Lạc, lên tiếng giải thích.

Vân Tử Lạc vốn đang không có ý gì, lại thấy chàng nói như vậy nhịn không được cười rộ lên.

Nhiếp chính vương vội cầm lấy tay nàng: “ Không lạnh sao?”

Nói xong tay chàng siết eo nhỏ của nàng, ôm nàng vào trong ngực, mắt phượng hơi nhướng, lộ vẻ vui vẻ dị thường, sau đó nhún chân, ôm này bay lên không trung rời đi.

Đám thị vệ đứng đó, lau mồ hôi trên trán muốn ngất xỉu, kích động nói: “ Nhanh đi nghe ngóng xem vị tiểu thư đó là ai? Nhớ đừng cho người khác biết”

Trong gió lạnh, Vân Tử Lạc được chàng ôm chặt vào trong trường bào, một chút lạnh cũng không cảm nhận được.

Nàng cười dịu dàng, nhìn vào đôi mắt phượng sâu thẳm của chàng.

Nhiếp chính vương hờn dỗi hỏi: “ Nàng đi Thành Đông làm gì? Ai chọc giận nàng sao?”

Vân Tử Lạc nhếch môi cười, lại giống như đang làm nũng, vòng vòng viết vài chữ ở ngực chàng, nhưng vừa mới viết được chữ Vương thì liền dừng lại, ngước mắt nhìn chàng cười: “ Cũng không có chuyện gì lớn, vừa rồi đứng bên cạnh ta là Ngô Đại, là một cao thủ “

“Ta biết” Nhiếp chính vương nhấp môi.

“Hắn ẩn nấp ở Vân phủ, ta sợ hắn có mục đích xấu”

Vân Tử Lạc vẫn không nói chuyện Lưu Ly các cho chàng, vì nhớ tới chuyện phụ thân cố ý che dấu, Sở Hàn Lâm còn vì thế mà chém oan đầy tớ vô tội, mặc dù nàng không đề phòng gì chàng nhưng vẫn nên tôn trọng phụ thân mình.

“Vậy Vương trưởng lão của Lưu Ly các liên quan gì tới nàng?” Nhiếp chính vương lơ đễnh hỏi.

“Hắn có liên quan đến tên Ngô Đại ở trong Vân phủ” Vân Tử Lạc lại vội chuyển sang chủ đề khác.

Mặc dù vậy nhưng trong lòng nàng đang suy nghĩ, lúc nãy mình để cho Vương trưởng lão chạy thoát nhưng nhất định hắn sẽ quay lại tìm mình, khí đó, hắn sẽ tự mình chui đầu vào rọ.

Chỉ một lúc sau Nhiếp chính vương đã đưa nàng đến Bảo Đức Cung.

Vân Tử Lạc giật mình, hỏi chàng: “ Sao chàng đưa ta đến đây?”

Nhiếp chính vương áp sát mặt nàng, giọng điệu quyến rũ mê hoặc, “ Lạc nhi... Tối nay ta muốn ngủ cùng nàng”

Nhìn ánh mắt u ám mong đợi của chàng, trán Vân Tử Lạc không khỏi nổi ba vạch đen

“Nhưng tối hôm qua vừa mới...”

“Không đủ, tuyệt đối không đủ...” Nhiếp chính vương ghét sát lỗ tai nàng bá đạo nói, rồi ôm nàng vào trong tẩm điện,

“Tối hôm qua là ở thư phòng, không phải trên giường của ta”

“...”

Vân Tử Lạc không nói gì, mãi đến khi Nhiếp chính vương lẳng lặng đặt nàng trên giường lớn, nàng mới hỏi: “ VIệc này có liên quan gì?”

“Tất nhiên liên quan” Nhiếp chính vương nhướng mày, tiện tay kéo tấm mành treo màu tím lại, sau đó thân thể to lớn bao phủ lên người Vân Tử Lạc, hai tay đỡ lấy cổ nàng, miệng lưỡi đã khô khốc, bá đạo nói: “ Đây là giường của ta, nàng là người con gái của ta, đương nhiên phải ở trên giường ta bị ta chiếm hữu”

Vân Tử Lạc nhe vậy, mặt đỏ đến tận mang tai, “ Hách Liên Ý...”

“Để ta yêu nàng trước đã...” Nhiếp chính vương rốt cuộc cũng không đợi được nữa, người con gái hằng đêm mong nhớ ngay ở trước mắt, làm cho chàng không thể kiếm chế được, liền mạnh mẽ hôn môi nàng,,,

Mành che khép lại, tiếng thở trầm đục của người đàn ông và tiếng rên rỉ yê kiều của người con gái làm người khác phải đỏ mặt tía tai.

Sau tấm mành, hai thân thể trân truồng ôm chặt nhau, hôn nhau say đắm, ở trên giường lớn không ngừng vận động, hai đầu lưỡi như nối liền nhau trao nhau tình ý ngọt ngào.

Cả đêm triền miên, ngày hôm sau, Vân Tử Lạc mang thân thể đau nhức rời giường trở lại Vân phủ,

Vừa tới Lê Uyên được một lúc thì Ngô Đại đã tới.

Tối hôm quan hắn có tới tìm nàng,Đào nhi đã được Quỷ Hồn báo tin, nên nói với hắn buổi tối tiểu thư nghỉ lại Phủ Diêu thừa tướng. Lức hắn đến, Đào nhi liền dắt hải Yến ra ngoài hậu viện.

Ngô Đại đến liền hành lễ với Vân Tử Lạc: “ Nhị tiểu thư”

“Ngồi đi” Vân Tử Lạc nhìn về phía hắn, chỉ vào ghế trong phòng bảo hắn ngồi.

Ngô Đại ngồi xuống, không nói gì, Vân Tử Lạc cũng không mở miệng, mà tiếp tục ngồi áo trường bào nam...

Một lúc sau, giọng Ngô Đại ủ dột vang lên: “ Nhị tiểu thư, nếu ta đã đi theo cô, thì tất nhiên một số chuyện ta sẽ không gạt cô, như ta đã nói, ta đối với Vân gia tuyệt đối không có ác ý, nhưng mà, đích thực ta có quan tâm tới thiếu gia”

“Vì sao?” Vân Tử Lạc hỏi hắn

“Bởi vi... vì... thiếu gia là con trai ta” Ngô Đại kìm nén nửa ngày mới khó khăn nói ra sự thật.

“Ngươi nói gì?” Vân Tử Lạc kinh hãi, kim đâm trực tiếp vào ngón tay, máu lập tức chảy ra...

“Thiếu gia là con ta” Ngô Đại không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của Vân Tử Lạc, khẳng định lại lời vừa nói, rồi nâng mắt, nhìn về cành lê đầu bờ tường như đang hổi tưởng chuyện quá khứ.

“Năm nay Hải Yến cũng mười ba tuổi, hơn nữa, tiểu thư không thấy nó và phu nhân có điểm giống nhau sao?”

Vân Tử Lạc kinh hãi “ Hải Yến”

Trong đầu lập tức nhớ đến cô bé thân hình gầy yếu xanh xao kia, khi đó cũng không chú ý nhiều, nhưng dạo gần đây Hải Yến được chăm sóc tốt, dần dẫn gương mặt cũng béo lên, mặt dài mày nhỏ, khóe mắt khẽ nhếch, đích thực là có nét hao hao Chu thị và Vân Khinh Bình.

Chỉ là, nàng không nghĩ tới những điều này, thế gian này cũng không ít người giống nhau,,

“Mười va năm trước, vì trốn tránh sự truy sát của kẻ thù, ta ôm mẹ con Hạo nhi trốn được vào Vân phủ, đúng hôm đó cũng là lúc Vân phu nhân lâm bồn, cô ở phủ tướng quân ắt hẳn biết, nếu sinh hạ được con trai thì tốt thế nào...”

Vân Tử Lạc chau mày, đã đoán được mọi chuyện, trấn định hỏi lại: “ Bà ta sinh được con gái nên đổi với ngươi”

“Đúng vậy” Ngô Đại lại nói: “ Là Chu Thụy Gia phát hiện ra chúng tôi, lúc đó, nàng ta nhìn thấy Hạo nhi chưa đầy mười ngày tuổi trong lòng chúng tôi thì hết sức mừng rỡ, sau đó lặng lẽ sắp xếp cho chúng tôi, nói ý niệm của Vân phu nhân cho chúng ta. Chúng tôi lập tức đồng ý, trao Hạo nhi cho bà ta nó sẽ thành con trai trưởng của Vân phủ còn hơn đi theo chúng tôi phiêu bạt giang hồ”

Vân Tử Lạc “ Ừm” một tiếng, nghĩ đến Hải Yến gầy yếu trước kia, thở dài: “ Nhưng mà, ngươi có nghĩ tới, nếu lần này chu thị mang thai lại là mang thai con trai, thì Hạo nhi phải làm thế nào?”

Ngô Đại căng thẳng nói “ Nếu thật như vậy, thì chúng tôi sẽ mang nó đi! Chẳng lẽ lại để nó ở trong Vân phủ chịu khổ sở”

Vân Tử Lạc nhếch môi, thản nhiên nói: “ Nếu như vậy, Hạo nhi còn có thể đợi các ngươi tới bây giờ sao? Ngươi cho rằng, nếu nó chết chẳng phải mọi chuyện được giải quyết sao”

Đồng tử Ngô Đại co rút kịch liệt, “ Ý tiểu thư là, Vân phu nhân, bà ta muốn...”

“Ta chỉ là giả sử mà thôi” Vân tử Lạc ngắt ngang câu hỏi của hắn

Cũng không thể trách Ngô Đại, hắn mặc dù thông minh tư duy cũng nhanh nhạy nhưng cuối cũng vẫn có yếu điểm..

Ngô Đại nheo mắt, ánh mắt lóe ra vẻ nguy hiểm.

Vân Tử Lạc trầm giọng nói: “ Việc này không thể cho Hạo nhi biết được, biết không?”

“Ta vốn không định nói với nó”

“vậy thì tốt, có thế giấu nó được lúc nào hay lúc ấy”

Biết Vân Hạo không phải là con trai ruột của Chu thị, Vân Tử Lạc nửa vui nửa lo.

Vui vì nó cùng Chu thi, Vân Khinh Bình không có quan hệ máu mủ, lo vì nếu sau này nó biết sự thật này làm sao có thể chấp nhận được?

Hơn nữa còn phụ thân thì sao...

Ông ấy chiến đấu cả đời, đổ không biết bao nhiêu máu chốn sa trường cuối cùng lại bị người bên gối lừa gạt hơn mười năm, hết lòng nuôi dưỡi con tria của người khác...

Bất hiếu hữu tam, vô hậu vị đại, cho dù ông không có ý định cho Vân Hạo thừa kế tướng quân vị,nhưng cũng không thế xóa bỏ được trong lòng ông, Vân Hạo vẫn không thể so sánh được với con ruột ông...

Khi chân tướng được làm rõ, nàng không dám chắc phụ thân sẽ tức giận đến thế nào.

Biết được chuyện Vân Tử Lạc đang dạy kiếm pháp cho Vân Hạo, Ngô Đại muốn nhận việc này, còn đảm bảo sẽ dạy dỗ Vân Hạo đến nơi đến chốn.

Vân Tử Lạc muốn còn không được nữa là, Ngô Đại võ nghệ cao lại là cha ruột của Hạo nhi, dạy dỗ nhất định sẽ tận tâm tận lực.

Chuyện dạy Vân Hạo được giao cho Ngô Đại.

Tối hôm đó, người của Vân gia sau khi dùng xong bữa tối thì môi người trở về phòng riêng, Vân Tử Lạc dặn dò Đào nhi xong rồi một mình theo cửa sau ra ngoài.

Nàng đã viết một lá thứ gửi Nhiếp chính vương nhờ chàng giúp mình chuyện nghiệm huyết của Hải Yến và Chu thị, nàng muốn nhờ chàng tìm giúp một đại phu giỏi nghiệm huyết giúp mình, thực lòng nàng muốn xác minh lại chuyện này.

Nhưng Nhiếp chính vương lại bận chuyện trong cung vì vậy nàng tự mình tìm Tiếu Đồng.

Đến tụ tiên lâu tìm thì biết được Tiếu Đồng đang ở kỹ viện.

Vân Tử Lạc lại phải đến đó, kỹ viện này nằm ở Thành bắc- nổi tiếng là đia danh chơi bời.

Kỹ viện được xây dựng tổng cộng có ba tầng lầu, tinh xảo vô ùng, tường đỏ ngói xanh cực kỳ đẹp mắt.

Phía ngoài cửa còn treo mấy cái đèn lồng, trên đó ghi chữ “Xuân” “Dạ” rất đẹp mắt, đực treo ngay dưới mái hiện của kỹ viện.

Nếu như ở phía ngoài không có mấy cô nương trang điểm xinh đẹp, đi lại lả lướt nàng còn nghĩ rằng đây là một quán trà hạng sang,

Bỗng nhiên có một bóng người mặc áo xanh đập vào mắt nàng.

Khi thấy rõ người đến là ai, Vân Tử Lạc không khỏi chấn động,

Quỉ Mị sau khi vào thì nhíu mày, đầy cô nương đang bám lấy mình ra, thấp giọng hỏi vài câu.

Cô nương kia lập tức chỉ cho hắn lên lầu hai, vẻ mặt mất hứng rời đi chỗ khác.

Quỷ Mị sải bước lên lầu hai.

Vân Tử Lạc cụp mắt xuống, suy tư, mở cửa đi vào phòng tránh mặt hắn.

Tiếng bước chân lên lầu ngày càng rõ, từng bước đi qua cửa phòng nàng, rồi dừng lại ở ngay phòng sát vách.

Vân Tử Lạc vội vàng mở cửa đi ra, rón rén đi đến gần, vểnh tai nghe động tĩnh trong phòng đó.

Nàng không tin Quỷ Mị lại dám đến đây mua vui hưởng lạc,

Nhưng mà chưa đầy một giây sau, trong phòng liền truyền đến tiếng nữ nhân hờn dỗi.

Lửa giận hừng hực bùng cháy, Vân Tử Lạc suýt chút nữa là đạp cửa xông vào trong phòng...

Đột nhiên, bên trong phòng lại vang lên tiếng đàn ông nghiệm nghị “ Cô là ai?” – Là tiếng của Quỷ Mị.

Có tiếng bước chân từ phòng trong bước ra, Vân Tử Lạc khoét một ô cửa giấy nhìn trộm, sau đó liền bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh hãi.

Quỉ mị nhanh chóng lấy chăn che đi thân thể lõa lồ của người con gái, cô ta còn dính chặt vào người Quỷ Mị, lại thấy hắn không nhìn mình một cái, cô ta bèn lên tiếng: “ là ta cam tâm tình nguyện..”

Nghe nhừng lời này, Miệng Vân Tử Lạc há thành chữ “O”

Hà Tiêm Nhi! Nàng sẽ không nghe nhầm, cho dù nàng ta cố tình nói nhỏ lại, nàng cũng sẽ không nghe nhầm.

Nàng ta lại dám đoạt người yêu của Diêu Linh Linh, còn dám hẹn Quỷ Mị đến chỗ này!

Nhìn lại thân thể Hà Tiêm Nhi, vai nhỏ nhắn, da thịt trắng mịn, mái tóc đen rũ xuống càng làm nổi bật thêm làn da trắng như tuyết của nàng ta, vòng eo nhỏ nhắn như dương liễu, hai quả táo trước ngực không quá lớn nhưng lại hêt sức mê người.

“Linh Linh đâu?” Quỷ Mị chán ghét đẩy nàng ta ra, hỏi.

“Linh Linh gì chứ? Chẳng lẽ huynh không có một chút hứng thú nào với ta sao?” Hà Tiêm Nhi hồn dỗi, nàng ta cảm thấy mình quá thất bại.

“Cút!” Quỉ Mị quay đâu, mở cửa đi ra khỏi phòng, vì đi quá nhanh nên cũng không nhìn thấy Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc thấy vậy mới yên tâm, xem ra Hà Tiêm Nhi là tự mình đa tình.

Chỉ là nghĩ đến hành động của Hà Tiêm Nhi, lửa giận của nàng lại bùng cháy!. Nữ nhân này, thật vô liêm sỉ! Lại còn dám dùng thủ đoạn như vậy để mê hoặc Quỷ Mị.

Cũng may Quỷ Mị là chính nhân quân tử, không ham mê tửu sắc.

Có lẽ, cũng chính vì vậy,Quỷ Mị không giống NGụy Thành cho nên Hà Tiêm Nhi dùng cách này mới thất bại.

Cảm giác được có tiếng bước chân đến gần mình, Vân Tử Lạc vội nghiêng đầu.

Tiếu Hồng một thân đỏ đang đứng vẩy vẩy quạt, thấp giọng hỏi: “ Góc tường dẽ nghe vậy sao? Không bằng chúng ta đi vào trong đi”

Hắn còn tưởng rằng Vân Tử Lạc đang nhìn mấy cô nương kia.

Vân Tử Lạc lạnh lùng cười một tiếng: “ Xem ra ngươi cũng mới tới”

Tiếu đống hé mắt nhìn về phía nàng, chau mày.

Lúc này, Hà Tiêm Nhi đã bỏ mạng che mặt xuống, vẻ mặt ảo não xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.

Tiếu Đồng vội vàng hỏi: “ Sao lại là cô ta”

Hắn cũng không biết Hà Tiêm Nhi ở chỗ này, ít nhất hắn cũng không nghe ai báo với hắn về việc này.

“Xem ra cô ta thèm đàn ông, muốn đến chỗ này hiến thân” Vân Tử Lạc châm biếm,

Tiếu Đồng cười tà mị, nhếch môi cười “ Thì ra là vậy! Kỹ viện cái gì cũng thiếu chỉ có đàn ông là không..”

“Vậy ngươi tìm cho nàng ta một người đi” Vân Tử Lạc lạnh lùng nói.

Tiếu Đồng cười nhẹ, tay phải cẩm quạt đạp nhẹ vào tay trái vài cái, bốn phía lập tức bay xuống bốn gã nam nhân cao to/

“Bên trong có một mỹ nữ, các ngươi tự hưởng đi” Dường như không phải lần đầu tiên Tiếu Đồng nói vậy, vừa mở miệng mấy gã kia mặt mày hưng phấn hẳn lên.

Hai người họ đẩy cửa, bốn gã đàn ông liền đi vào phòng.

Hà Tiêm Nhi vừa mới thay xong quần áo, chưa kịp rời phòng thì bị mấy người xông vào phòng làm cho sợ hãi.

“Các người...”

Hai người đàn ông phía trước đẩy nàng ta ngã ra đấy, sau đó một tay thuần thục chạm vào ngực nàng ta, tay kia dò xét dọc eo nàng ta.

“Á” Hà Tiêm Nhi lúc này mới có phản ứng, nàng ta hét ầm lên, nàng ta vẫn không quên chỗ này là chỗ nào.

Nàng ta liều mạng giãy dụa, kêu la cầu cứu.

Chỉ trong một nháy mắt miệng nàng ta bị một gã nam nhân khác chặn lại.

Nhìn thấy cảnh đặc sắc này, cửa phòng cũng từ từ khép lai..

Tiếu Đồng liếc mắt nhìn Vân Tử Lạc, gò má xẹt qua vẻ không tự nhiên, nói: “ Đi thôi”

Vân Tử Lạc vui vẻ đáp lại “ Được

Hà Tiêm Nhi ơi Hà Tiêm Nhi, cô cũng đừng trách ta!

Kỹ viện từ xưa đến nay là chỗ lang trùng hổ báo, cô lại tự động chui vào! Cũng chỉ tại cô dám đối đầu với Linh Linh.

Rất nhanh liền xuống dưới lầu, Vân Tử Lạc dừng bước, đem chuyện thử máu nói cho Tiểu Đồng, Tiếu Đồng nghe xong liền đáp ứng, hẹn ngày mai sẽ cho nàng câu trả lời xác đáng.

Vân Tử Lạc lúc này mới vui vẻ rời đi.

Trở về Lê Uyển, vừa mới tới trước cửa phòng, một thân ảnh từ hành lanh đập vào mắt nàng.

“vân nhị tiểu thư” Hai mắt Vương trưởng lão như châm lửa nhìn chằm chằm vào nàng,

Vân Tử Lạc nhìn hắn, khẽ mỉm cười, không đi vào phòng mà đi đến bàn đá bên cạnh hậu viên ngổi xuống.

“Cho ta thuốc giải” Vương trưởng lão lên tiếng nhắc nàng.

Vân Tử Lạc lấy tay vẽ vẽ trên mặt bàn, một hồi lâu mới ngẩng đầu cười nói: “ Ngươi cho rằng ta hạ độc ngươi?”

Vương trưởng lão biết mình bị lừa, mặt mũi khó coi, nghe được nhưng lời của nàng, không khỏi giật mình, hỏi lại: “ Cái gì?”

“Một viên hoàn trắng tinh, lớn như vậy...” Vân Tử Lạc gẫy gẫy hạt châu trên trâm cài của mình xuống, cười nói...

“Ngươi...” Vương trưởng lão biết mình vì quá sợ hãi, nhầm tưởng hại châu vô hại thành “ độc dược” lại bị Vân Tử Lạc sắp xếp gài bẫy, trong lòng tức giận muốn nổ tung.

“ta thế nào? Ta cung không nói dối...” vân Tử Lạc nhún vai, “ Hôm nay ta gọi ngươi tới đây là muốn tiễn ngươi về Tây thiên một đoạn...”

“Vậy để xem ngươi có bản lĩnh đó không?” Vương trưởng lão không chút yếu thế, hắn nhanh chóng đánh về phía nàng một chưởng..

Vân Tử Lạc không trốn tránh, nhếch môi cười, nhìn một chưởng Vương trưởng lão đánh tới..

Sáu đó nàng ưu nhã xoay người,né được chưởng của Vương trưởng lão, vững chãi đứng sau ghế...

Thân hình nữ nhân yểu điệu, vày ngọc bạch bịchưởng của Vương trưởng lão làm bay phấp phói, đôi mắt nàng sáng long lanh tựa như vì tinh tú ban đêm.

Mạng che mặt màu trắng cũng bị bay đi, lộ ra nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng,

Mũi thẳng,môi đỏ, con mắt hạnh mỉm cười, Vân Tử Lạc nhẹ nhấc cổ tay phải của mình, bốn thanh kim đao liến bay ra...

Vốn đang định phản công, Vương trưởng lão lại bị nàng làm cho kinh hãi, hắn thu tay, lùi về phía sau vài bước, mắt trừng lớn nhìn chằm chừm về phía nàng.

“Thanh Thanh các chủ?”

Giọng hắn run rẩy không dấu được sự kích động.

Vân Tử Lạc ngẩn ra, nhớ tới hôm ấy lúc phụ thân nhìn thấy gương mặt mình cũng thất thố gọi tên Thanh Thanh.

“ta rất giống người đó sao?” Vân Tr Lạc hỏi.

Vương trưởng lão giật mình, chỉ tay về phía nàng hỏi: “ Ngươi, ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Thanh Thanh các chủ? Đâu chỉ là giống nhau, mà là y hệt như hai giọt nước”

Khóe mắt Vân Tử Lạc nhảy lên: “ Phải không?”

“Thanh Thanh các chủ?” Vương trưởng lão lại kêu thất thanh lần nữa, động tác ở mắt này không khác gì của Lâm Thanh Thanh.

“Đó là mẹ ta” Trong lòng Vân Tử Lạc đã xác định rõ, nàng và Lâm Thanh Thanh đích thực là mẹ con,

Chuyệ nghiệm máu như thế nào nàng không rõ, nàng chỉ biết rằng, Lâm Thanh Thanh nhất định là mẫu thân của nàng.

Nếu không, chuyện tướng mạo phải giải thích thế nào?

“Cô là tiểu các chủ?” Vương trưỡng lão bị mọi chuyện làm cho hồ đồ, “ Sao có thể như vậy? Ngọc ái chẳng phải đã nhận Vân đại tiểu thư rồi sao?”

“Ta không nói ta là ai? Ta chỉ muốn nói, ta muốn tiễn ngươi len Tây Thiên” Vân Tử Lạc trầm giọng nói: “ thiên đường có cửa ngươi không vào lại nhất định nhằm cửa địa ngục mà xông đến”

“Đợi đã” Vương trưởng lão nào có tâm tư mà đánh nhau nữa, cũng không còn sức đâu mà khách khí với nàng,

“Có phải ngươi mang mặt nạ da người không?” Hắn hỏi

“Mặt nạ da người?” vân Tử Lạc cười lạnh, “ Ngươi đã từng thấy người nào mang mặt nạ chân thật vậy chưa?” Nói xong nàng liền vung Tuyết sát về hướng hắn.

“Không thể nào, không thể nào...Quá giống, quá giống nhau...

Vương trưởng lão ngạc nhiên, nghi ngờ, miệng không ngừng lẩm bẩm, còn đâu tâm trí đánh nhau với nàng? Do dự một lúc, hắn nhảy lên tưởng, nhanh chóng biến mất khỏi Vân phủ.

“Tiểu thư có cần đuổi theo không?”

Đào nhi từ trong phòng chạy ra, lúc nãy nàng không dám quấy rầy Vân Tử lạc nên không dám ra

“Không cần” Ánh mắt Vân tử Lạc bình tĩnh.

Có lẽ nàng sẽ biết được một vài chuyện của mẫu thân nàng, phụ thân cũng không dễ gì nói cho nàng, nàng cũng không thể biết được chuyện này từ Hách Liên Ý. Vậy đến tột cùng là có chuyện gì

-Ở chỗ nào đó trong nguyên kinh

Có tiếng hỏi nhỏ: “ Nhanh như vậy đã trở về Nam Xuyên”

“ Đại trưởng lão mới bế quan hơn một tháng! Vương trưởng lão, ông vội vã như vậy là có chuyện gì?”

“gửi bồ câu, bảo Đại trưởng lão xuất quan sớm, báo cho Trần nhị lão, các Tứ trưởn lão nửa tháng sau gặp mặt, sự tình có biến”

Buổi đêm nguyên kinh không vì một vài người vội vã mà thay đổi....

--

Ngày tiếp theo, trên phố có một đám người đang tìm người, cũng không biết là tìm ai.

Ba ngày sau, một người cưỡi ngựa thong dong đi từ ngoại thành vào, người đàn ông này mang áo bào đen, mũ đen che mặt không nhìn rõ tướng mạo, thứ người ta nhìn thấy là thân thể người con gái bên cạnh hắn,

Thân thể lõa lồ đầy vết xanh xanh tím tím, vừa nhìn là biết bị người ta làm nhục, mà chủ nhân của nó không nhanh không chậm kéo dây cương, dấn tới việc cả đám đông tò mò vây quanh họ,

Cho đến khi thấy ngựa dừng trước cửa Hạ gia, người đàn ông mới đem thân thể lõa lồ của nữ nhân vứt trên mặt đất, hét lớn: “ Hà Đại nhân, lệnh ái của ngài đã được hơn ba mươi huynh đệ trại ta thưởng thức qua, hương vị cũng không tồi, ong tới mà nhận về”

Chỉ một câu làm cho cả kinh thành rúng động,

Nữ nhân tóc tai rối tung, da thịt đầy vết xanh xanh tím tím, thân thể không chỗ che đậy, đích thực là ác mộng với trên dưới Hà gia,

Từ ngày đó trở đi, lời đồn truyền khắp kinh thành, Hà gia đóng cửa không đón khách,

Cũng có lời đồn rằng, Hà Tiêm Nhi sau khi tỉnh dậy thì điên điện khùng khùng, vè sau được đưa ra khỏi kinh thanh...

Mười ngày sau,ở Hoa viên Nhiếp chính vương phủ,

Một thân trường bào màu bạc được may bằng vải sa tanh Lưỡng Hồ thượng hạng, bằng phẳng bóng loáng, ống tay màu xám tro được thêu hoa văn sống động, càng thêm làm nổi bật khí chất của người đàn ông.

Tóc buông rũ ngang vai. Nhiếp chính vương nghiêng người dựa vào giường, nhệch môi, mắt phượng sâu thẳm nhìn bao quát xung quanh, trong khuỷu tay chàng, Vân Tử Lạc nằm như một con mèo nhỏ,

Vân Tử Lạc mặc một chiếc áo nam màu ngọc bạch rộng thùng thình, hai tay xắn lên, lộ ra cánh tay trắng như ngọc của nàng, ngón tay thon dài lấy một viên đường nhỏ bỏ vào trong miệng.

Còn chưa kịp ăn thì cằm đã bị người đàn ông nâng lên, Nhiếp chính vương đặt môi mình lên môi nàng, tham lam hôn môi nàng, chiêc lưỡi dài tiến vào khoang miệng nàng đoạt lất viên kẹo và chất ngọt của nàng, động tác cực kỳ bá đạo.

Sau một hồi mút mát Nhiếp chính vương mới thỏa mã buông miệng nhỏ của nàng ta, cắn viên đường, nói “ Thật ngọt” Tâm tư của chàng cũng đong đầy mật ngọt.

Vân Tử Lạc ủy khuất cầm lấy viên khác:“ Ý đã là viên thứ ba rồi”

Nhiếp chính vương khẽ mỉm cười, miêng mân mê viên đường trong miệng, rồi cúi đầu dùng miệng che miệng nàng lại, đem chất ngọt vào miệng nàng.

Vân Tử Lạc mở to mắt, viên đường dã đến đầu lưỡi nàng, lại cảm giác được hơi thở quen thuốc của người đàn ông, trong nháy mắt, tâm tình nàng mềm nhũn, ngọt ngào tràn khắp lồng ngực.

Thật là ngọt.

Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau,Nhiếp chính vương lại càng siết eo Vân Tử Lạc, dùng đầu lưỡi đoạt viên đường trong miệng nàng, Vân Tử Lạc cũng không chịu thua dùng lưỡi mình kéo viên đường lại, hai đầu lưỡi nhiệt tình ma sát,,,

Hai người họ không ngừng mút lất chất ngọt của nhau không biết mệt

Đến cuối cùng, không biết bao lâu trôi qua, hai đầu lưỡi tê rần, họ mới ngã sòng ra giường,

“Tiểu Yêu Tinh” Nhiếp chính vương thở hổn hến

“Ừm” Gò má Vân Tử Lạc như lửa, oán giận nhìn chàng.

Tâm tình Nhiếp chính vương càng hưng phấn, cảm thấy mỗi thời khác này thật tuyệt, hận không thể nhét nàng vào túi lúc nào cũng mang theo bên mình.

Nhưng mà cảnh đẹp có bao giờ được lâu đâu”

“Vương gia” Một giọng gấp gáp từ trên nóc nhà bên kia vang đến, vì vườn hoa đã bị phong tỏa, nên Quỷ Hồn không dám tùy tiện xông vào, chỉ sợ nhìn thấy chuyện không nên nhìn.

Nhiếp chính vương nhíu mày, biết rõ Quỷ Hồn không có việc gấp sẽ không gọi mình.

“lạc..” Chàng cúi đầu cười dịu dàng với Vân Tử Lạc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.