“Hà Tiêm Nhi?” Vân Tử Lạc hỏi
“Đúng vậy, Lạc nhi tỷ nghĩ mà xem, đợt trước chẳng phải Hà Tiêm Nhị bị người ta làm nhục sao? Ngụy Thành sang chịu được xấu hổ, Hà Tiêm Nhi vẫn là vị hôn thê của hẳn, vì thế hắn cấm người nào ở trước mặt hắn nhắc đến Hà Tiêm Nhi”
“Như vậy?” Vân Tử Lạc nét mặt vui vẻ, “Vậy càng tốt, bộ dạng Ngụy Thành như vậy nhất định cần người chăm sóc, vậy để Hà Tiêm Nhi chăm sóc hắn đi”
Diêu Linh Linh trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn Vân Tử Lạc, nửa ngày sau mới thốt lên được câu: “ Lạc nhi, tỷ thật thâm độc”
Từ Hà phủ đưa Hà Tiêm Nhi đi mà không ai phát hiện đối với Vân Tử Lạc là một việc dễ dàng, một lúc sau, xe ngựa ra đến cửa nam gặp xe ngựa đang chở Ngụy Thành.
Suốt chặng đường Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh thoải mái nằm trên xe ngựa êm, dù đường đi có lắc lư thì vẫn nằm buôn chuyện thoải mái.
Chuyến đi này xem như là chuyến đi xa đầu tiên của nàng ở thời cổ đại, cho nên nàng rất hưng phấn. Diêu Linh Linh cũng vậy, ngoại trừ việc đi đến ngoại thành, từ nhỏ đến lớn muội ấy cũng chưa từng rời khỏi nguyên kinh, cho nên muội ấy cũng hưng phấn không kém.
Mà bên xe ngựa bên kia, Ngụy Thành bị trói trên xe lăn, Hà Tiêm Nhi bị trói trên sàn xe, hai miệng bị bít kín, hai người bọn họ mặt đối mặt, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Ánh mắt Ngụy Thành ngập tràn chán ghét, còn Hà tiêm Nhi thì cực kỳ tức giận.
Một đoạn đường ngắn thì không sao, nhưng xe ngựa đi được nửa canh giờ hai người bọn họ bắt đầu cảm thấy đau lưng. Bọn họ làm sao chịu khổ được như vậy? Hơn nữa càng đau nhức thì lại càng kêu gào, càng khiến người ta khó chịu hơn.
Đến lúc trời xẩm tối, tháng sau mùa hè nói mưa là có thể mưa ngay. Mây đên giăng kín trời, tiếng sấm sét tứ phía, sau một hồi thì cơn mưa nặng hạt cũng ập đến.
May mà phu xe kỹ thuật tương đối tốt, xe ngựa gặp giông bão lại càng đi nhanh hơn.
Vân Tử Lạc kéo mành xe lớn, nhìn đoạn đường phía trước dặn dò: “ Đến đằng trước tìm chỗ nghỉ trước, đêm nay không cần gấp rút lên đường!”
Phu xe đáp lại nàng rồi cho ngựa phi nhanh hơn.
Từ cổng thành, xe ngựa chạy nhanh đến quán trọ Tường Long. Vân Tử Lạc cùng Diêu Linh Linh xuống xe ngựa đi vào quán trọ, lúc vào trong mới phát hiện khắp quán trọ này đều là người, đại sảnh cũng đầy người đang ngồi. thấy các nàng đến, có một vài người đang gục xuống bàn không động đậy một số khác chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua họ.
Phu xe cũng đưa Hà Tiêm Nhi và Ngụy Thành đang bị trói vào, Hà Tiêm Nhi chỉ đành bấm bụng đẩy xe lăn cho Ngụy Thành.
Mặt mũi Ngụy Thành tối thui, Hà Tiêm Nhi bụng đầy oán khí.
Nhưng bọn họ cũng biết Vân Tử Lạc là người thế nào nên cũng không dám lắm điều.
“Ầm” một tiếng nổ ầm vang ở chân trời vang lên, mây đen cuồn cuộn, sét rạch ngang trời, mưa càng như trút nước.
Mưa càng lớn, nước đập lên mái nhà nhanh chóng chảy thành dòng lớn.
Đại sảnh quán trọ Tường Long sắc mặt mọi người càng tối.
Vân Tử Lạc nheo mắt, quét nhìn bốn phía.
Trong đại sảnh có đặt ba cái bàn tròn, bốn cái bàn vuông, ngoại trừ ở bàn ở góc tường chỉ có một người ngồi còn lại tất cả các bàn đều đầy người.
Xem ra bọn họ cũng vào đây trú mưa, bên cạnh người còn có cả hành trang, bộ dạng cũng rất vội vã.
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh đi đến cái bàn trong góc, nhưng động tác của Hà Tiêm Nhi xem ra còn nhanh hơn các nàng.
Nàng ta bị trói trên xe ngựa nửa ngày, sớm đã không thể chịu được mệt mỏi như vậy, dù sao nàng ta cũng là một thiên kim đại tiểu thư chưa từng chịu khổ sở bao giờ.
“Uy, ngươi có thể nhường chỗ cho ta được không?” Hà Tiêm Nhi vỗ lên mặt một bàn, không khách khí hỏi người trên bàn đó.
Người đàn ông một thân trường bào trắng,, trên vai thêu họa tiết hoa lê màu bạch ngọc, hắn đang gục xuống bàn, mặt quay về phía vách tường, dường như đang ngủ thiếp đi cũng không để ý đến Hà Tiêm Nhi.
Hà Tiêm Nhi thấy vậy càng nói lớn hơn: “ Được không phải, chúng ta có bốn người”
Mặc dù nàng ta phải nếm mùi đau khổ nhưng vừa ra đến kinh thành cảm giác bản thân có chút ưu ái lại trỗi dậy.
Moi người dưới lâu thấy bộ dạng nàng ta như tiểu thư được chiều chuộng thì đồng loạt nhìn về phía nàng ta.
Vân Tử Lạc cũng bước đến, kéo băng ghế dài đối diện người đàn ông ra, nói với Diêu Linh Linh: “ Muội ngồi phía trong đi”
Hai người họ ngồi xuốn đối diện người đàn ông.
Hà Tiêm Nhi thấy hai người ngồi xuống, cố nén giận mặc kệ phu xe cùng Ngụy Thành, đặt mông ngồi xuống ngay cạnh người đàn ông.
Lúc này phu xe cũng đẩy NGụy Thành đến, còn mình thì tìm tiểu nhị gọi bữa tối.
Vân Tử Lạc liếc nhìn Ngụy Thành một cái, thấy hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe lăn, bộ dạng cũng hết sức mệt mỏi, không nhịn được bĩu môi, lần này nàng mang hắn đi không phải là để hắn hưởng thủ.
Nàng đứng dậy, đi về phía Ngụy Thành, đặt tay lên vai hắn, xoay tròn một cái, liền đem đầu hướng ra phía ngoài xe lăn, chân hướng vào trong xe lăn.
Ngụy Thành mở mắt kinh hãi: “ Vân Tử Lạc, ngươi muốn làm gì?”
Giọng của hắn rất lớn, ngoại trừ người đàn ông ngồi cùng bàn với họ đang ngủ say, những người còn lại đều quay đầu nhìn về phía này, ánh mắt tò mò.
Vân Tử Lạc cởi sợi dây trên xe của Ngụy Thanh sau đó đen cột hai chấn hắn vào thành xe.
Ngụy Thành ngửa mặt lên trời, đầu tóc rối tung, cả người không có nửa điểm tựa.
Hắn muốn rướn đầu dậy vì vai đã mỏi như run lẩy bẩy, vội vàng nằm xuốn, nhưng mà cổ lại đau mỏi, cực kỳ thống khổ.
Kiểu gì cũng không được, hắn không thể chợp mắt được.
Ngụy Thành căm hận nghiến răng nghiến lợi, hắn trừng mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc: “ Vân Tử Lạc, như vậy rất khó chịu”
“Ta đương nhiên biết” Vân Tử Lạc cười sung sướng, thì thầm vào lỗ tai hắn: “ Đây mới chỉ là bắt đầu, Ngụy Thành, dọc đường đi ta sẽ cho ngươi biết đắc tội với ta sẽ có kết cục gì”
Nói xong nàng quay trở lại bàn thoải mái ngồi xuống.
Ngụy Thành đáng thương không ngừng ngẩng đầu, vừa thở hồng hộc, hắn muốn chết đi cho rồi, cả trán rịn ra từng tầng mồ hôi.
Hà Tiêm Nhi thấy hành động của Vân Tử Lạc, đổ mồ hôi lạnh, nàng ta hít một hơi khí lạnh, tim cũng run lên bần bật.
Chỉ một lúc sau, phu xe trở lại, bởi vì quán trọ có quá nhiều người nên đồ ăn cũng không chuẩn bị kịp, hắn cũng ngồi ở góc tường chờ đợi.
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh thì khác, trên đường họ cũng đã ăn không ít điểm tâm nên cũng không đói.
Hà Tiêm Nhi và Ngụy Thành đã đói muốn chết.
Bụng Hà Tiêm Nhi còn kêu lên hai tiếng, nàng ta nhịn không được thúc giục tiểu nhị.
Tiểu nhị nhìn mặt các nàng, biết là thiên kim con nhà quý tộc nên cũng không dám mạnh miệng, chỉ nghe không nói gì, lại càng làm cho Hà Tiêm Nhi thêm tức giận.
Một lúc kêu gào, nàng ta cũng mệt đến không chịu đựng được, liền nằm gục lên mặt bàn.
Mà lúc này, Vân Tử Lạc cũng che miệng ngáp một cái, tối qua cả đêm nàng chưa ngủ, tinh thần lại không tốt, đi đường dài nên nàng cũng nằm xuống mặt bàn ngủ,Diêu Linh Linh cũng vậy.
Mưa bão bên ngoài càng lúc càng lớn, cửa quán trọ bị đóng lại, trong đại sảnh có thắp đèn nhưng gió thổi qua khe cửa nên lúc sáng lúc tối.
Nửa canh giờ sau, cửa quán trọ bị đẩy ra, một tiểu đồng mặc áo tơi đi vào, hắn cởi áo tơi ở cửa, rồi trực tiếp đi về bàn của Vân Tử Lạc.
Phát hiện Hà Tiêm Nhi đang ngủ bên cạnh người đàn ông, hắn khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “ Tiểu thư, tỉnh đi”
Hà Tiêm Nhi đang đói bụng đến khó chịu, vừa mới ngủ được một lúc thì nghe tiếng gọi, nàng ta khó chịu.
“Đây là chỗ của ta, ngươi đi tìm chỗ khác đi”
Tiểu Đồng đem áo tơi ướt đặt dưới bàn.
Hà Tiêm Nhi thấy hắn là một tiểu đồng, cười mỉa mai: “ Chỗ của ngươi? Khi ta tới không có ai, chỗ này ai ngồi được thì là chỗ của người đó”
Tiểu Đồng kinh ngạc nhìn nàng ta, “ Nhưng mà, cô cũng biết đấy, ta chỉ vừa ra ngoài một tý, mà người nằm cạnh cô cũng là sư phụ của ta”
Hà Tiêm Nhi nhớ đến người đàn ông bên cạnh lúc này không đếm xỉa đến mình, lại càng tức giận: “ Ai bảo ngươi đi ra ngoài? Ngươi không biết là khi người vừa đi khỏi thì chỗ này là của ta, bên cạnh không phải đang còn chỗ trống sao, ngươi ngồi đất đi”
Tiểu đồng kia tức giận: “ Mọi chuyện đều có trước sau, cô sao lại không nói lý lẽ như vậy! Trời mưa như vậy ngồi đất không lạnh sao?”
Hà Tiêm Nhi hừ một tiếng: “ Cũng không phải ta bị lạnh”
Sắc mặt Tiểu đồng càng lúc càng khó coi.
Vân Tử Lạc dường như cũng bị họ làm thức giấc, ngồi thẳng dậy, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía hai người bọn họ, lúc trước bọn họ nói gì mơ hồ nàng cũng nghe được loáng thoáng, có vẻ đang tranh chỗ ngồi.
Tiểu đồng nhìn về phía vân Tử Lạc, chỉ tay về phía Hà Tiêm Nhi nói: “ Các người đi cùng nhau, cô ta chiếm chỗ của ta, các ngươi mang nàng ta đi chỗ khác đi”
Vân Tử Lạc còn chưa trả lời, Diêu Linh Linh đã lên tiếng,nói: “ Vì sao chúng ta phải đưa nàng ta đi, sao ngươi không làm đi”
Vân Tử Lạc khẽ nhếch môi, cười nhẹ, cũng không để ý nữa lại tiếp tục gục xuống bàn.
Đùa sao, Hà Tiêm Nhi bây giờ thân phận là gì, lại còn dám bày ra tính cách đại tiểu thư! Ra ngoài giang hồ sớm muộn gì cũng chịu quả đắng.
Vân Tử Lạc cũng không nhúng tay vào chuyện này,để mặc kệ Hà Tiêm Nhi.
Lúc này, một giọng trầm vang lên: “Kim đồng, đã trở lại rồi sao?”
Giọng nói trầm thấp, ngay sát bên tai mình, Hà Tiêm Nhi bị hù dọa không ít, nghiêng đầu nhìn lại, thấy người đàn ông đang gục trên mặt bàn đã đứng dậy, nói chuyện với tên Tiểu đồng kia.
Đó alf một người đàn ông tuấn tú, vóc dáng cao lớn, mặc một bộ trường sam màu trắng, ngũ quan cũng hết sức cuốn hút,mi dày, mắt nâu, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng híp lại, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Hà Tiêm Nhi. Lại thấy Tiểu đồng đang đứng không khỏi nhíu mày.
Nhìn bộ dạng của hắn đoán chừng cũng chỉ tầm trung tuổi.
“Tìm được xe ngựa chưa?” Hắn trầm giọng hỏi
“Rồi ạ, sư phụ, nhưng bên ngoài trời đang mưa, tạm thời chưa đi được” Kim Đồng nói, ánh mắt cố nén giận nhìn chằm chằm Hà Tiêm Nhi.
“Mấy vị tiểu thư này được nuông chiều từ bé, ngay cả chỗ ngồi của người khác cũng chiếm” Kim Đồng oán giận nói, lại đem Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh vơ đũa cả nắm.
“Ai nói ta chiếm chỗ? Khi ta tới đây không có ai ngồi” Hà Tiêm Nhi cũng không chịu yếu thế.
Kim Đồng thấy sư phụ mình tỉnh cũng không ầm ĩ với nàng ta nữa, mà nhìn về phía sư phụ mình.
Người đàn ông mặt lạnh tanh, tóc đen rũ xuống ngang vai, vẻ mặt có một tia không ổn định,
Lúc này, cửa quán trọn lại được đẩy ra, một đám người vóc dáng vạm vỡ mặc áo tơi đi vào, miệng cũng hùng hùng hổ hổ.
Người đàn ông áo trắng nheo mắt, ánh mắt lóe sáng, lạnh lùng nhìn về phía Hà Tiêm Nhi, đứng dậy nói với đám người đó: “ Chỗ này của chúng ta cho các ngươi”
Khẩu khí hắn tựa như xem đám Vân Tử Lạc là người đi cùng với hắn.
Ánh mắt Kim Đồng sáng lên, chiêu này thật cao tay! Mượn đao giết người! Hăn s cũng biết người vừa bước vào là người của thanh xà, từ trước đến nay luôn hành sự ngang ngược vô lý, những nữ nhân này sao dám không nhường chỗ cho hắn?
Mấy người kia nghe vậy mừng rỡ,chạy về hướng này.
Hà Tiêm Nhi tức giận nói: “ muốn nhường thì nhường chỗ của ngươi! Cớ sao lại dám nhường chỗ của chúng ta”
Đám người đó lúc này mới chú ý tới cô nương xinh đẹp trước mặt, sắc mặt đều hưng phấn ánh mắt tà mị.
“tiểu cô nương, mau nhường chỗ cho đại ca của chúng tôi ngồi đi”
Mấy người đó vừa cười vừa nói, còn càn rỡ nhìn thân thể Hà Tiêm Nhi,
Hà Tiêm Nhi kinh hãi, thấy ánh mắt của đám người này không có ý tốt, lại nhớ đến đoạn ký ức đen tối kia, săc mặt nàng ta lập tức tái nhợt, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Nàng ta vội vàng đứng dậy căng thẳng đến làm đổ cả ghế, vội vàng lùi về phía sau mấy bước.
Đám người kia cũng đâu dễ dàng buông tha nàng ta, bước về phía nàng ta, giọng trêu ghẹo: “ Tiểu cô nương, mấy cô ngồi cùng chúng tôi đi”
Lại có hai người khác nhìn thấy Diêu Linh Linh và Vân Tử Lạc đang nằm trên bàn, liền tiến đến, đạp bàn: “ Cho ta nhìn một chút, có phải là tiểu mỹ nhân hay không?”
Lúc này đám người trong đại sảnh đều nhìn về phía nàng, ánh mắt như muốn xem chuyện hay nhưng cũng không một ai tiến đến nói gì.
“Mấy người này là người của thanh xà, bình thường cũng không làm chuyện gì tốt đẹp”
“Bọn họ vì sao đi theo mấy vị tiểu thư kia?”
Người trung niên áp trắng đứng bên cạnh, chắp tay, khóe miệng thoáng ý cười mỉa mai, nói với Kim Đồng bên cạnh: “ Thấy chưa, mấy cô nương kia tay trói gà còn không chặt lại còn dám phách lối”
Vân Tử Lạc sớm đã bị đánh thức chỉ là không có ý định ngẩng đầu mà thôi, nhưng lúc này, càm giác được một móng heo đang đặt trên bàn nàng ngay trước mặt nàng, còn dám sờ mặt nàng, nàng nhịn không được ngẩng đầu.
Đang ngủ bị đánh thức sắc mặt nàng lạnh đi, tay phải lấp tức cầm lấy tay người đàn ông, uốn về phía sau một cái, một tiếng xương gãy “răng rắc” vang lên, tiếp theo đeo là tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông, nàng nâng mặt lên, phất tay chưởng một chưởng vào ngực hắn.
“Bộp”
Sau đó đá một đá tên kia bị đá văng ra xa.
Vân Tử Bản đập bàn quát lớn: “ Không có mắt hay sao mà dám đụng vào bổn cô nương”
Chỉ một câu làm cả đám đông ồ lên.
Người đàn ông ngã nhào trên mặt đất, ôn lấy cánh tay kêu rên, tất cả mọi người lập tức im bặt.
Cả người mặc áo trăng vốn đang bình tĩnh xem tình hình cũng ngẩn ra, nhìn về phía Vân Tử Lạc, lúc nhìn thấy đôi mắt hạnh của nàng ánh mắt lại có chút ấm ấp.
Hắn chỉ đứng xem nàng, không nói gì.
“Ngươi, ngươi dám vẻ gãy tay huynh đệ của ta” Mấy người còn lại trong đám lập tức có phản ưng sợ sệt nói.
“Đúng, thì thế nào” vân Tử Lạc ngông cuồng đáp.
“Ngươi có biết chúng ta là ai không? Là người của Thanh xà” Đám người đó uy hiếp nàng.
“Thanh xà” Vân Tử Lạc bật cười,“ Chẳng trách lại vậy, thì ra cũng chỉ là đám tiểu tử vô dụng”
Đám người đó nghe vậy sắc mặt lập tức tối lại.
“Các huynh đệ tiến lên” Bọn họ nháy mắt ra hiệu với nhau, đồng loạt đánh về phía Vân Tử Lạc.
Đại sảnh lập tức một mảng náo nhiệt, bọn họ cứ đinh ninh răng Vân Tử Lạc sẽ không đánh lại.
Nhưng mà ột loạt tiếng bang bang vang lên, ngay sau đó đám đàn ông liền ngã lăn ra sàn nhà kêu la thảm thiết.
Vân Tử Lạc đứng giữa vòng vậy, ung dung phủi phủi tay rồi lại ưu nhã ngồi lại trên ghế
“Còn không cút đi”
Nàng hé đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng quát.
Đám người đó lồm cồm bò dậy chạy ra khỏi quá trọ biến mất trong màn mưa.
Ánh mắt Diêu Linh Linh rực sáng, bắt lấy cánh tay vân Tử Lạc cảm thán.
Vân Tử Lạc chỉ cười: “ Sau này bảo Quỷ Mị dạy cho muội“. Sau đó nàng lại nằm lên bàn nghỉ ngơi không đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc xung quanh.
Kim Đồng lầm bẩm: “ Con còn không hiểu vì sao mấy vị thiên kim tiểu thư này lại kiêu căng ngạo mạn nhưu vậy, thì ra là thực sự có bản lĩnh, lợi hại, sư phụ, sư phụ có nhìn thấy không”
Đôi mắt phượng của nam nhân đứng cạnh nhảy lên, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, liền bước về phía bàn của họ.
Tóc hắn buông thả, lại mặc trường sam màu trắng, phong thái giống như thần tiên, người như ngọc, môi khẽ mỉm cười.
Vân Tử Lạc đột nhiên có cảm giác là lạ.
Người đàn ông này rất quen! Làm cho nàng có một cảm giác thân thiết lạ thường.
Vân Tử Lạc nhìn về phía hắn cười nhẹ nhàng.
Hắn sững sờ, sau đó mày cũng giãn ra, khóe miệng nhịn không được cong lên, sau đó trầm giọng hỏi: “ Các người đến từ kinh thành?”
“Đúng” Vân Tử Lạc đáp
“Đi đâu vậy?”
“Nam xuyên”
Đôi mắt phượng của hắn hơi mở, cười cười nói:“ Chúng tôi cũng đi Nam Xuyên, không bằng đi cùng nhau đi”
Vân Tử Lạc cũng không biết vì sao từ tận đáy lòng không muốn đề phòng người đàn ông này, nàng cười đáp ứng hắn: “ Được, ngài tên gì?”
“Tại hạ họ Tạ, tên một chữ Tầm” Hắn thản nhiên trả lời.
“Tạ...Tầm” Vân Tử Lạc tán thưởng: “ Tên rất hay! Tạ tiền bối, ngài cứ gọi ta là Vân Lạc, vị này là bằng hữu của ta Diêu Linh”
Nàng thay đổi tên của mình, cũng không có ý định giới thiệu Hà Tiêm Nhi cho hắn, mà Tạ Tầm cũng không có ý định hỏi, ánh mắt nhìn về phía nàng ta cũng không, chỉ chuyên chú nhìn Vân Tử Lạc.
“Gọi tiền bối e rằng không hay, ta gặp nhau, cũng là duyên ý” Tạ Tầm nhếch môi nói
Vân Tử Lạc lại có cảm giác rất đỗi thân thiết, thoải mái nói: “ Nếu ngài không để ý vậy ta gọi ngài là Tạ bá bá được không, ngài cũng chạc tuổi cha ta, nhìn rất phúc hậu”
Nàng có thể nhìn ra được, thân thế Tạ Tầm nhất định không đơn giản, thân thủ tuyệt đối không thua kém Hách Liên Ý.
Kim Đồng thấy vậy trừng lớn mắt.
“Phúc hậu?
Trời ạ, đây là lần đầu tiên có người nói sự phụ nhìn phúc hậu. Người khác đều nhận xét là ông nghiêm nghị máu lạnh vô tình...
Tạ Tầm rõ ràng cũng ngẩn ra, hắn không nghĩ về chuyện phúc hậu hay không phúc hậu, mà là vì câu nói kia của Vân Tử Lạc, “Giống cha ta”, Ánh mắt hắn sáng lên rồi lại tối lại.
Vân Tử Lạc thấy hắn như vậy, vội vàng giải thích: “ Ta chẳng qua là cảm thấy rất thân thiết với ngài, nếu ngài không muốn thì...”
“Cũng không phải vậy” Tạ Tầm định thần lại, ngắt lời nàng, giọng điệu chua xót, “ Không phải vậy, ta đột nhiên nhớ đến, nếu như con ta trưởng thành cũng lớn như ngươi vậy. Thời gian trôi nhanh quá”
Hắn dường như đang nhớ về quá khứ, ánh mắt ôn hòa đi vài phần.
Nhìn thấy ánh mắt hắn, vân Tử Lạc không khỏi cảm động, lại nhớ đến Hách Liên Ý.
Không biết Ý bây giờ ra sao? Chàng liệu đến mình hay không? Lúc nhớ đến mình ánh mắt có ấm áp như vậy hay không?
Bọn họ nói với nhau vài câu, sau khi thấy Kim Đồng đang đứng, Vân Tử Lạc bèn lên tiếng: “ hà Tiêm Nhi, cô trả chỗ cho Kim Đồng đi”
Hà Tiêm Nhi nghe vậy, mặt tức đến ửng đỏ,nhưng lại không dám không nghe lời Vân Tử Lạc. Nàng ta cũng không muốn mình bị như Ngụy Thành chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy trả chỗ.
Tạ Tầm không nói gì, Kim Đồng vẻ mặt kinh hãi một lúc sau mới hiêu rõ chuyện
Thân thủ Vân tử Lạc tốt như vậy người khác sợ nàng cũng là chuyện đương nhiên.
Bữa tối, Vân Tử Lạc cho Nguy Thanh ăn mấy món hắn ghét nhân, hơn nữa đa phần đều rất mặn. Ngụy Thành dù không muốn ăn nhưng đã đói đến cực điểm nên cũng phải miễn cưỡng nuốt vào.
Dọc đường đi, chuyện như vậy lặp lại rất hiều, Ngụy Thành và Hà Tiêm Nhi chịu rất nhiều thống khổ, e rằng cộng lại còn hơn cả thống khổ nửa đời bọn họ chịu đựng.
Như lời Vân Tử Lạc nói, nàng muốn cho Ngụy Thành hiểu rõ đến cuối cùng là Nhiếp chính vương đáng sợ hay nàng đáng sợ hơn.
Tám ngày sau, bọn họ cũng đã đến được biên giới Nam Xuyên. Vân Tử Lạc bước xuống nhìn thấy tòa thanh phủ sương, đấy cũng là kinh đô của Nam Xuyên.
Sương mù bao phủ bốn phía, kinh thành này giống như một thung lũng. Nam Xuyên thì ra lại vậy.
Trên đường họ đi thấy rất nhiều loại dược liệu, trong hậu viện của mỗi nhà đều trồng thảo dược, dọc đường phố Nam Xuyên cũng có nhiều tiệm thuốc.
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh hỏi đường đi đến hoàng cung, nàng cầm ngọc bài của Nhiếp chính vương đưa cho bọn thị vệ, bảo hắn vào báo tin.
Tên thị vệ chạy như bay vào cấp báo.
Hắn đang chạy lại bất ngờ đụng phải Lục Thừa Hoan.
“Làm gì như ma đuổi vậy?” Lục Thừa Hoan bị đụng tức giận hét.
“Quận chúa...” Tên thị vệ vội vàng quỳ xuống, kể hết mọi chuyện cho nàng ta.
“Ai? Ngươi nói xem, có phải người đó là một nữ nhân mang mạng che mặt tới tìm Hách Liên ca ca không?”
Nghe hắn nói xong, Lục Thừa Hoan dường như quên hoàn toàn chuyện bị đụng căng thẳng hỏi.
Thị vệ gật đầu, đem ngọc bài cho Lục Thừa Hoan xem.
Sắc mặt Lục Thừa Hoan tối hẳn đi, dặn dò thị vệ: “ Ngươi ở đây chờ, ta vào báo với Hách Liên ca ca”
Thị vệ không dám không nghe theo, ở lại chờ, nửa tuần hương sau, Lục Thừa Hoan quay lại,nói: “ Hách Liên ca ca ở trong điện đợi bọn họ, ngươi ra dẫn họ vào. Nhớ kỹ, đừng nói ngươi gặp ta, nếu để cho mẫu phi biết ngươi lười biếng không vào báo tin đến lúc đó ngươi sẽ bị xử tội”
Tên thị vệ vội vàng gật đầu nói:“ Nô tài không dám”
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh dắt tay vào hoàng cung Nam Xuyên, vừa đi theo tên thị vệ vừa ngắm phong cảnh hai bên.
Hoàng cung nam xuyên dù sao cũng là chổ vua ở, diện tích không kém hoàng cung Kỳ Hạ, nhưng thiết kế đẹp hơn, so với Hoàng cung Kỳ Hạ thì tinh xảo hơn nhiều.
Bọn họ đi qua một khi thiên điện, Vân Tử Lạc đột nhiên sờ đầu nói: “ Ui, ta không thấy trâm cài đầu của mình đâu nữa, lúc này còn đây mà”
Thị vệ quay đầu nói với nàng: “ Có phải là rơi dọc đường không”
Vân Tử Lạc gật đầu: “ Nhất định là thế! Thị vệ ca ca, phiền huynh quay lại tìm giúp ta được không? Cây trâm đó rất có ý nghĩa với ta”
Nói rồi nàng đưa một thỏi bạc cho hắn.
Tên thị vệ nhét bạc vào trong ngực, dặn các nàng đợi ở đây còn mình thì quay lại đường cũ tìm cây trâm.