Lạc Nhi Ý

Chương 217: Chương 217: Dựa vào cái gì!




Nghe được hai chữ “ Lạc nhi”, mắt phượng của Nhiếp chính vương hơi sáng lên, chàng ngẩn đầu nhìn Tiếu Đồng.

Chàng quỳ một gối trên nền tuyết trắng, phần góc áo đã ướt một mảng lớn, cùng với gió lạnh thồi làm rối tung mái tóc của chàng, vô số bông tuyết trắng rơi xuống gương mặt chàng rồi hóa thành nước chảy xuống dưới.

Nước lạnh chảy đến tận cổ nhưng người đàn ông dường như lại không cảm giác được tia lạnh thấu xương ấy.

Tiếu Đồng mấp máy môi mỏng, dùng giọng thấp nhất để nói chuyện.

Hắn nhìn Nhiếp chính vương đang quỳ dưới đất, mấp máy môi hồi lâu, rồi ưu nhã xoay người một cái, cất bước đại rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của hắn rời đi xa, Nhiếp chính vương cũng không đứng lên.

Trong gió lạnh, nét mặt của chàng lại càng mờ mịt.

Thì ra có nhiều người thích Lạc nhi như vậy, ngay cả một Tiếu Đồng lòng dạ vô tình cũng bị nào hấp dẫn.

Nghĩ đến mấy tháng trước mình nhẫn tâm đẩy nàng ra, Nhiếp chính vương lại càng hối hận.

Biết rõ là không thế nào từ bỏ được, nhưng vẫn làm như vậy.

Chàng cứ tưởng rằng mình có thế buông tay được.

Nghĩ đến này đó, chàng cực kỳ phiền não.

Chàng thậm chí còn nói với nàng những từ vô tình tàn nhẫn nhất!

Nhưng mà, không ai biết rằng, khoảng khắc nàng quay người rời đi, chàng đã hối hận rất nhiều.

Không có ai biết, lúc nhìn thấy nàng xoay người rời đi, tim của chàng, trong nháy mắt liền chua xót và hối hận, hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng.

Nhưng mà, chàng biết rõ, mình không thể làm như vậy.

Lòng tự trọng của Vân Tử Lạc nhất định đã bị chàng làm tổn thương.

Chàng vĩnh viễn không bao giờ quên được, có được Lạc nhi là việc hạnh phúc đến nhường nào, nhưng chàng không nghĩ rằng, người con gái mình toàn tâm toàn ý yêu thương lại chính là con gái của người chàng căm hận nhất.

Cho nên, khoảnh khác đó, tâm trí chàng như co thuyền dập dềnh, mọi suy nghĩ lại theo hướng tiêu cực nhất.

Chàng không ngờ rằng, mình đã làm nàng bị tổn thương sâu sắc.

Lúc ý thức được nàng đã không còn ở bên mình nữa, có phải đã quá muộn hay không?

Người đàn ông vẫn nửa quỳ trên mặt đất, hai bàn ray to đặt trên nền tuyết trắng, chàng cúi đầu, nhìn lên mặt đất.

Chàng duy trì tư thế như vậy khoảng chừng nửa giờ, không có bất kỳ động tác nào khác.

“Chủ nhân...”

Quỷ Hình lo lắng chạy qua, thấp giọng gọi.

Thời tiết mùa này lạnh như vậy, Vương gia cứ như thế này nhất định sẽ ngã bệnh thôi!

Nghe được giọng của hắn, hàng mi dài của Nhiếp chính vương hơi run lên, mắt phượng hơi nâng lên, chàng đưa tay, nắm một đống tuyết ngay trước mặt nâng ngang tầm mắt, giọng trầm thấp: “ Tuyết trắng như vậy, làm sao có thể bị bóng đen làm bẩn cơ chứ”

Chàng chậm rãi đứng lên, phát hiện hai chân mình đã tê cứng.

Chỉ là hành động này đối với chàng mà nói, dường như không có chút ảnh hưởng nào.

Chàng sải bước dài rời khỏi.

“Trở về Vân phủ”

Giọng người đàn ông rõ ràng.

Trước đại sảnh Vân phủ, sau khi Nhiếp chính vương rời đi, bầu không khí lập tức dịu xuống, mọi người đều cảm thấy dẽ thở hơn.

Nhưng vì Nhiếp chính vương chưa rời đi, nên bọn họ cũng không dám tùy tiện ra về.

Chu thị ôm Lân nhi ngồi bên canh Thái Hậu cười nói, Vân Khinh Bình cũng đứng một bên trêu chọc đứa trẻ, Sở Hàn Lâm lại thỉnh thoảng liếc mắt về phía Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc ngồi bên cạnh Vân Kiến Thụ, Sở Tử Uyên ngồi bên cạn Vân Tử Lạc, cả ba người đều không nói gì, bầu không khí im lặng.

“Nhiếp chính vương trở lại”

Cuối cùng,đại thần ở trong phòng cũng chờ được chàng trở lại.

Vừa dứt lời, một bộ trường sam đen nhánh bước vào.

Sau khi Nhiếp chính vương đi vào, liền cất bước đến chỗ người cao nhất, ánh mắt, dường như lại tìm tòi trông đám đông, cho đến khi chàng ngồi xuống, ánh mắt kia cũng dừng lại trên gương mặt của một người.

Vân Tử LẠc cảm nhận được có ánh mắt tập trung trên người mình, liền quay sang đón lấy.

Đột nhiên nàng cảm thấy giật mình.

Tay phải Nhiếp chính vương đang bưng tách trà, đôi mắt phượng có một tia trầm tĩnh, chàng nhìn chăm chú vào Vân Tử Lạc.

Ánh mắt không giống những lần trước, không có sự xa cách, không lạnh lùng, mà thay vào đó là một tia ôn nhu nhàn nhạt.

Ánh mắt như vậy, làm cho Vân Tử Lạc cảm thấy quen thuộc lại cũng cảm thấy thật xa lạ.

Dường như, bọn họ lại quay về giống trước đây!

Vân Tử LẠc khẽ nhếch đôi môi đổ mỏng, thoáng ý cười mỉa mai.

Trước đây?

Bọn họ còn có thể quay lại sao?

Nàng dời tầm mắt mình, coi như không nhìn thấy, quay lại nói chuyện với Sở Tử Uyên.

Đồng tử Nhiếp chính vương co rút kịch liệt, thật lâu sau, chàng mới thu hồi lại ánh mắt điềm tĩnh như trước.

Theo lời Tiếu ĐỒng nói, chàng thực sự không thích hợp ở cùng một chỗ với Lạc nhi.

Lạc nhi cũng sẽ không tha thứ cho chàng.

Chàng lại tự cảm thấy mình không có mặt mũi nào đối mặt với Lạc nhi, không thể đối diện với đôi mắt hạnh đầy vẻ chất vẫn của nàng, không thể đối diện với ánh mắt trong suốt của nàng.

Như vậy, chàng phải buông tay sao?

Tiếu ĐỒng nói, nếu thực sự yêu nàng, thì nên buông tay.

Nhiếp chính vương cảm thấy tim mình đau đớn.

Yêu sao?

Đâu chỉ là yêu nữa....

Cho dù chàng không muốn tiếp nhận sự thật này

Nhưng

Chàng đích thực yêu con gái của Lâm Thanh Thanh.

Nhưng đây vẫn là sự thật, yêu chính là yêu, gióng như lúc chàng phát hiện ra sự thật này, đã liên tục né tránh không nhìn thẳng vào nó, nhưng lại không có dũng khí để buông tay.

Nhưng mà, nếu chàng buông tay, nàng có thể có hạnh phúc sao?

Nhiếp chính vương nghĩ đến chuyện đó, đôi môi mỏng dãn ra thoáng ý cười bất đắc dĩ nhưng là nụ cười bất lực đau khổ, đau đớn đến tậm tim can.

Bên cạnh, Vân Khinh Bình cầm lấy cổ tay tiểu đệ của mình, cười nói: “ Mẫu thân, mẹ nhìn tay đệ đệ mà xem, con cảm thấy sau này đệ đệ nhất định sẽ làm một nam tử cơ trí”

Chu thị vừa nghe vậy,đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại cười vui vẻ: “ Hy vọng sau này nó lớn lên, sẽ có thể manh vinh danh về cho Vân phủ”

Thái Hậu nghe được lời của bọn họ, ánh mắt hơi động, nghiêm túc nhìn về phía họ.

Vân Khinh Bình để ý thấy vậy,che miệng cười một tiếng, nói: “ Thái hậu, người nghe mẫu thân nói không, tiểu đệ đệ sau này nhất định sẽ không thua kém phụ thân”

Thái Hậu nghe vậy có vẻ rất thoải mái, lại nhìn sang bộ dạng của Vân Hạo đang cau có đứng bên kia.

“Đều là con trai nhà gia tướng, Kiến Thụ hết lần này tới lần khác lại không để Hạo Nhi đụng đến đao kiếm, thực sự là rất đáng tiếc”

Bà ta thở dài.

Vân Khinh Bình lúc này cũng nhíu mày, phụ họa thêm: “ Từ nhỏ Hạo nhi cũng chỉ đọc sách thánh hiền, đều là sách trạng, nhưng phụ thân là tướng quân, chức vị tướng quân này sau này nếu để đệ ấy kế thừa, bộ dạng như vậy làm sao làm được”

Nói rồi, nàng ra vụng trộm nhìn sắc mặt của Thái Hậu.

Thái Hậu nghe được hàm ý trong lời nói của nàng ta, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Là người của Vân gia, làm sao để Vân gia tàn lụy.

Vân Khinh BÌnh là đang nhắc nhở bà ta sao?

Thái Hậu duỗi tay, nhận lấy đứa trẻ từ trong lòng Chu thị, khép mi suy tư.

Vân Hạo trói gà không chặt, cùng lắm cũng chỉ là một thư sinh, đối với cơ nghiệp đăng cơ của Lâm nhi mà nói,không có một chút tác dụng nào.

Ngược lại, đứa trẻ này có thể từ từ bồi dưỡng.

Nếu không, đến lúc trăm tuổi mình không có ở đây, Kiến Thụ cũng già rồi, Lâm nhi lên ngôi hoàng đế, ngai vàng nhất định sẽ có không ít người dòm ngó.

Nghĩ đến đây, bà ta lại cúi đầu nhìn gò má ửng hồng của đứa trử, mắt phượng sáng lên.

Sở Hàn Lâm vụng trộm nhìn Vân Tử Lạc, bị Vân Khinh Bình kéo tay áo vài cái.

Hắn nghiêng đầu, Vân Khinh Bình nhìn hắn cười, nói: “ Hàn Lâm, chàng nhìn xa trông rộng, lại cực kỳ có bản lĩnh, chàng thử nhìn xem đệ đệ có phong thái tướng quân hay không?”

Trong lòng Sở Hàn Lâm áy náy, vội vàng cười nói: “ Mẫu Hậu, con cũng thấy vậy! Vân gia cũng nên có người nối dõi., Hạo nhi không biết võ công, chẳng lẽ để đến trăm năm nữa, Vân gia liền sụp đổ sao?”

Giọng Sở Hàn Lâm lớn hơn không ít, cho nên lời hắn nói, Vân Tử Lạc và Vân Kiến Thụ đang ở cách xa cũng có thể nghe được.

Lòng Vân TỬ Lạc trầm xuống.

Không ổn rồi! BỌn họ tự nhiên sao lại nhắc đến chuyện này! Họ chu kia rốt cuộc muốn làm gì?

“Đẩy ta qua đó, Lạc nhi” Vân KIẾn THụ nói/

Thái Hậu vuốt vuốt đầu mình, vẻ mặt đồng tình: “ Điều này cũng đúng, Hạo nhi không thể trông cậy vào được, vậy người kế thừa chức vị tướng quân, ai gia nghĩ, Vân gia đã có người rôi”

Vân Tử Lạc vừa đẩy Vân KIến Thụ đến, nghe vậy liền ngẩn ra, nàng cứ cho là mình nghe nhầm.

Mà Chu thị và Vân Khinh Bình lại lộ rõ vẻ mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống đa tạ thái hậu.

Thái Hậu gọi Vân Kiến Thụ lại.

Sắc mặt Vân Kiến Thụ ngưng trọng, hướng người qua khỏi xe lăn, “Thái hậu”

Thái hậu khẽ mỉm cười, giọng nhu hòa: “ AI gia đã chọn đứa trẻ này làm người kế nhiệm chức Trấn Quốc tương quân cho Vân phủ, đệ xem có ổn không?”

Vân Kiến Thụ sững sờ.

MÀ gương mặt nhỏ nhắn của Vân Tử Lạc trong nháy mắt liền trầm xuống.

Cái gì?'

Chức vị Trấn Quốc tướng quân lại có thê trao cho một đứa trẻ sao?

Dựa vào cái gì chứ?

Cho dù Chu thị biết rõ Vân Hạo không phải là con trai ruột của mình, nên mới thiên vị, nhưng mà Thái Hậu nhất định không biết điều này.

Mà Chu thị cũng không dám to gan để lộ chuyện này.

Nhưng Thái Hậu lại làm như vậy! Chẳng lẽ bà ta không nghĩ đến suy nghĩ của Hạo nhi sao?

Lúc này, Vân Tử Lạc mới mở đôi môi đỏ, giọng điệu dễ nhận ra vài phần châm chọc:“ Thái hậu cô cô, cùng là con vợ cả, từ trước đến nay đều là lập trưởng không lập thứ, người nghĩ như vậy có thỏa đáng không?”

Thái hậu vốn đang chờ Vân Kiến Thụ trả lời, lại thấy Vân Tử LẠc phản bác lại lời mình, hai hàng lông mày chau lại hiện rõ vẻ không vui.

Chu thị cùng Vân Khinh Bình liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hả hê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.