Vành tai bị Nhiếp Chính vương ngậm trong miệng, cả người Vân Tử Lạc run rẩy không thôi, dưới sự công kích của
đầu lưỡi chàng, nàng có chút mơ màng.
Dần dần, cơ thể có chút mỏi mệt, nằm trong vòng tay Nhiếp Chính vương, không còn sức lực.
Cảm nhận được sự thay đổi của Vân Tử
Lạc, người con gái đã bắt đầu đắm chìm trong nụ hôn của mình, cảm giác
tự hào trong lòng Nhiếp Chính vương dâng trào, chàng càng thêm dốc sức.
Chàng gẩy tóc nàng lên, nụ hôn vụn vặt miên man kéo từ vành tai xuống cổ, hai người đã từ mép giường lăn ra giữa giường.
Nhiếp Chính vương lật người, cơ thể nặng nề đã đè Vân Tử Lạc xuống dưới, giữa hai người không chút khoảng cách.
Chàng ngẩng đầu, đôi mắt phượng u tối nhìn nàng dạt dào tình cảm, “Lạc…”.
“Ý…” Gương mặt nhỏ của Vân Tử Lạc rớm mồ hôi, hai má phiếm hồng.
Nhiếp Chính vương chống hai tay hai bên, nhìn nàng có phần ngây dại.
Chàng ngắm gương mặt đã hồi phục kha khá của nàng, từ sắc mặt xám xịt trước kia giờ đã trắng hồng, dần dần hòa
làm một với làn da trên cổ nàng. Gương mặt như trứng gà bóc, ngũ quan
xinh đẹp kết hợp thành dung nhan thanh lệ vô song, thoát tục.
Vân Tử Lạc nhìn lại, đôi mày liễu rủ dãn ra, đôi mắt hơi nheo lại, trên sống mũi đọng lại hai giọt mồ hôi, bờ
môi hơi hé mở. Khi chớp mắt, hàng lông mi hơi cong lên, mang một sự kiều diễm trời ban.
“Lạc Nhi đẹp quá.” Nhiếp Chính vương lẩm bẩm.
Vân Tử Lạc cong đôi môi hồng lên, nụ
cười như dòng suối trong lành giữa khu rừng, cực kỳ thuần khiết, “Đẹp
thế nào cũng có lúc già nua”.
Nhiếp Chính vương khẽ cười, “Con người ai mà chả già đi, nhưng Lạc Nhi của ta chỉ có một trên đời”.
Nói rồi, chàng cúi đầu xuống, hôn lên cổ nàng, men theo xương quai xanh lướt xuống dưới.
“Ý, đừng!” Giọng Vân Tử Lạc rất yếu ớt, nàng đã bị chọc ghẹo tới choáng váng đầu óc rồi.
Nhiếp Chính vương mơ hồ nói một câu, đôi môi mỏng đã cắn mở một chiếc nút trên chiếc áo giữa của nàng, gò đồi
đầy đặn lập tức xuất hiện trước mắt.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương ánh lên một tia sửng sốt, nuốt nước bọt theo bản năng.
Chàng vẫn chưa thể quên sự sung sướng
trong vòng tay ấy, vừa vặn một lòng bàn tay, tròn trịa mà không nhão
nhoét, cảm giác thật lạ kỳ.
Cảm giác được cái nhìn của người đàn ông quá mãnh liệt, khi cúi đầu xuống, cổ Vân Tử Lạc đã đỏ bừng.
“Ý…” Nàng giơ tay định đẩy chàng, muốn bò dậy cài cúc áo.
Nhiếp Chính vương lại bắt lấy hai cổ tay của nàng, ngước nhìn nàng thật sâu, trong đôi mắt toát lên vẻ khẩn cầu, “Lạc Nhi…”.
Chàng dùng đầu lưỡi khô khốc, khó khăn liếm môi.
Bộ dạng hệt như một đứa bé đã đói gần chết.
Vân Tử Lạc bỗng sinh lòng trắc ẩn, mềm lòng, quên cả động tác đang làm.
Nhiếp Chính vương không nhịn được nữa,
vòng hai tay của nàng qua đỉnh đầu, phủ người xuống khe rãnh ấy, hệt như một con sói được ra khỏi hang núi. Chàng vùi đầu lưỡi vào trong, điên
cuồng thưởng thức.
Mềm mại và thơm ngát, cảm giác tuyệt vời vô cùng.
Đầu óc Nhiếp Chính vương đặc sệt lại, tham lam nếm mút, mặc kệ năm tháng.
Vân Tử Lạc nhìn ánh mắt chuyên chú và
nghiêm túc của người đàn ông, thấy hạnh phúc và mãn nguyện, chốc chốc
lại khẽ thở dài một tiếng thỏa mãn. Trái tim nàng bỗng đâu tan ra thành
nước.
Dưới sự mút mát của người đàn ông, nàng
bắt đầu quên cả Đông Tây Nam Bắc, chỉ cảm nhận được cơ thể nóng rực hết
đợt này tới đợt khác, một tiếng rên khẽ bật ra khỏi cổ họng.
Nghe được tiếng rên ấy, não bộ của Nhiếp Chính vương vang lên một tiếng nổ ầm vang, dã tính không còn kiềm chế
được nữa, đầu lưỡi càng lăn lê mạnh mẽ.
Như vậy vẫn chưa đủ, Nhiếp Chính vương
như được khích lệ, buông cánh tay Vân Tử Lạc ra, luồn một tay lên cởi
chiếc áo giữa của nàng.
Cảm nhận được một luồng khí lạnh ập tới, Vân Tử Lạc mở đôi mắt mơ màng ra, “Ý, đừng mà…”.
Cứ như vậy, nàng thực sự không biết sẽ phát triển thành hậu quả gì.
Nhưg rõ ràng ý chí không chịu sự khống chế của nàng.
“Lạc Nhi, ta muốn!” Giọng Nhiếp Chính vương đã cực kỳ trầm khàn, ánh mắt đong đầy tình cảm.
Nhìn thấy chiếc áo yếm màu đỏ rực người
con gái đang mặc, làn da lộ ra ngoài lưu lại vô số vết hôn của chàng,
ánh mắt Nhiếp Chính vương tối đi.
Chàng nhất thời không biết cởi thế nào bèn thẳng thừng kéo áo yếm xuống, bầu ngực như con thỏ trắng nhảy vọt ra ngoài.
“Ý!” Gò má Vân Tử Lạc đỏ bừng như uống rượu, hoảng hốt bám vào giường định ngồi dậy.
Nhiếp Chính vương khẽ gầm một tiếng, đã phủ người xuống, mỗi bên một tay bắt đầu trêu đùa.
Một tiếng rít sâu sung sướng, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào mắt Vân Tử Lạc, “Lạc Nhi, Lạc Nhi…”.
Nhiếp Chính vương cúi đầu xuống, bịt chặt đôi môi nàng.
“Ưm…”
Mọi âm thanh phát ra đã bị chàng nuốt hết, mùi long diên hương đã bao vây khắp người nàng.
Vân Tử Lạc cảm nhận được mình bị người
đàn ông bế lên chân. Lưỡi chàng như một con rắn thuần thục đi sâu vào
miệng, tìm được đầu lưỡi nhỏ của nàng, nhanh chóng gẩy nó lên, mút mát
như khát nước.
Bàn tay quanh năm chỉ cầm binh khí đang không ngừng nắm lấy sự đầy đặn kia, nhẹ nhàng xoa…
Cả người nàng bắt đầu đung đưa theo tiết tấu của chàng.
Vân Tử Lạc có chút phiêu diêu, chỉ biết phát ra nhưng âm thanh mơ hồ và mê hoặc.
Những âm thanh ấy cực kỳ khiêu khích sự
tự chủ của Nhiếp Chính vương, đã kích động chàng sống dở chết dở. Niềm
kiêu hãnh phía dưới ngẩng cao đầu nhìn trời, như sắp bùng nổ.
“Lạc Nhi… Lạc… Lạc…”
Chàng gọi từng tiếng, từng tiếng, va chạm khắp nơi trên môi nàng, trên má nàng, trên cổ nàng, đôi mắt đã đỏ quạch.
“Ý…” Vân Tử Lạc chỉ ôm chặt lấy cổ chàng, có chút mê loạn.
Nàng biết rõ mình yêu người đàn ông này tới mức nào.
Nàng cũng hiểu tình yêu này khác với tình cảm dành cho Lăng Thiên Duệ.
Ở kiếp trước, chưa bao giờ có khoảnh khắc này, nàng cảm thấy mình cần người đàn ông trước mắt, không thể rời xa…
“Lạc Nhi… ta yêu nàng, nàng có biết không?”
Nhiếp Chính vương thì thầm bên tai nàng, vuốt ve từng đường nét tuyệt đẹp, tình sâu tựa biển.
“Ý, ta cũng yêu chàng.”
Ánh mắt Vân Tử Lạc mang theo sự kiên định chưa từng có, nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn chàng.
Bờ môi Nhiếp Chính vương không giấu nổi một độ cong khẽ khàng, gương mặt ngập tràn hạnh phúc.
Cắn mạnh răng, chàng bình phục lại tâm
trạng, nói: “Lạc Nhi, đợi tới khi ta cưới nàng, ta muốn cả đêm được thân mật với nàng như thế này, có được không?”.
Trái tim Vân Tử Lạc đập loạn lên.
Nhiếp Chính vương sửa lại: “Không, không phải chỉ một đêm mà là hàng đêm, ở bên nàng như vậy có được không?”.
Vân Tử Lạc cúi xuống, “Được”.
Bầu không khí nóng bỏng bỗng bị một tiếng gõ cửa vô duyên phá vỡ.
“Lạc Nhi, có đó không? Còn chưa dậy sao?”
Giọng đàn ông hơi trầm, nhưng lại là Sở Hàn Lâm.
Hai người trong phòng khựng lại giây lát.
Nhiếp Chính vương đã nhanh chóng phản
ứng lại, sắc mặt sa sầm, thầm mắng một tiếng “Đáng chết” rồi giơ tay mặc lại áo cho Vân Tử Lạc với tốc độ nhanh nhất.
“Nằm vào trong chăn đi.”
Chàng hạ giọng ra lệnh.
“Ừm.” Vân Tử Lạc ngoan ngoãn nằm xuống,
nhìn chàng quyến luyến, dường như chỉ cần có chàng ở đây, trái tim nàng
sẽ rất an tâm, rất bình yên…
Nhiếp Chính vương đã nhảy xuống giường: “Ta ra ngoài trước, có chuyện gì hãy gọi ta”.
Nói xong chàng quay đầu, ánh mắt rất không nỡ. Chàng nhìn Vân Tử Lạc, nắm lấy vạt áo ngoài rồi vén cửa nhảy ra.
Vân Tử Lạc chợt nở một nụ cười hạnh phúc.
Khi Sở Hàn Lâm đẩy cửa bước vào, nàng đã che mạng lên mặt, vừa hay có thể che giấu những vết đỏ đáng nghi.
Sở Hàn Lâm sải bước vào trong, cảm giác bầu không khí có chút khác lạ, bèn đi tới đầu giường.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc trên giường, hắn cong môi, “Lạc Nhi, nàng tỉnh chưa?”.
Vân Tử Lạc đè nén ngọn lửa phẫn nộ trong lòng, nói: “Sở Hàn Lâm, chưa được sự đồng ý đã vào phòng của người
khác, nhất lại là khuê phòng của nữ nhi, đây không phải là hành vi lễ
phép đâu!”.
Sở Hàn Lâm sững người rồi phản bác: “Nàng đâu phải người ngoài, nàng sắp là thê tử của ta rồi”.
“Chúng ta còn chưa bái đường!” Vân Tử Lạc túm chặt chăn, chỉ sợ Sở Hàn Lâm tung ra, phát hiện dấu hôn trên cổ nàng.
Trong lòng cũng bắt đầu oán trách Nhiếp Chính vương.
“Cũng sắp rồi.” Sở Hàn Lâm nhìn chằm
chằm vào mắt nàng, “Có ai không biết Vân Tử Lạc là người phụ nữ của ta?
Mấy năm trước đã được ấn định! Trước khi từ hôn đã vậy, sau khi từ hôn,
nàng vẫn không thoát khỏi ta!”.
“Từ hôn?” Vân Tử Lạc phá lên cười,
“Ngươi còn mặt mũi nhắc tới chuyện từ hôn ư? Theo lẽ thường, lúc đó
ngươi chỉ lùi ngày cưới là được rồi, nhưng ngươi lại chọn đúng ngày
thành hôn để từ chối trước bao người, ngươi dám thừa nhận không có ý hủy hoại danh tiết của ta?”.
Nhắc tới chuyện đó, sắc mặt Sở Hàn Lâm
không tốt lắm, “Nhưng bây giờ nàng vẫn phải lấy ta! Những chuyện đó xảy
ra hay không xảy ra có gì khác nhau đâu?”.
“Nhưng chuyện này không có nghĩa là mọi chuyện quá khứ có thể xóa sạch!”
Sở Hàn Lâm hừ một tiếng, ánh mắt chuyển tới gò má nàng: “Sao nàng đi ngủ cũng đeo mạng vậy? Để ta nhìn mặt nàng!”.
Vân Tử Lạc thất kinh, nói: “Thôi đi, sẽ làm ngươi hoảng tới mất ngủ đấy!”.
Sở Hàn Lâm chau mày: “Bổn vương không ngại nhan sắc của nàng, thế nên nàng khỏi lo, để ta xem!”.
Nói xong, hắn đã giơ tay định tháo mạng che của nàng.
Vân Tử Lạc nằm im, thực ra trong đầu đang gấp gáp nghĩ kế.
Lúc này, khung cửa cót két một tiếng rồi bật mở, một cái bóng cao gầy đứng trước cửa sổ, nhìn hai người họ.
“Tứ ca, huynh chậm thật!”
Sở Tử Uyên tóc búi cao, nhìn Vân Tử Lạc, biểu cảm có chút phức tạp, sau đó lại hóa thành trong sáng.
“Lạc Nhi, Thái hậu ở trong cung truyền chỉ bảo nàng và Tứ ca vào cung một chuyến. Ta thấy lâu quá không ra mới tới giục.”
Nhớ lại chuyện tối qua Triển Hưng báo.
Nếu Vân Tử Lạc và Nhiếp Chính vương thật sự có gì, mà giờ chàng cũng chẳng thể ngăn cản được, vì trong lòng nàng đã có người ấy.
Nhưng bây giờ, không có nghĩa là sau này.
Chàng còn rất nhiều cơ hội để nắm bắt.
Sở Hàn Lâm rụt tay lại, bực bội nhìn qua cửa sổ rồi nói với Vân Tử Lạc: “Nàng rửa mặt chải đầu đi. Ta ra ngoài
phủ đợi nàng, mẫu hậu triệu chúng ta vào cung chắc là vì chuyện hôn sự”.
Nói rồi hắn sải bước ra ngoài, từ bên ngoài đóng cửa sổ lại.
Lòng Vân Tử Lạc thắt lại.
Hôn sự…
Biết mấy ngày nay chuyện này chưa thể chấm dứt.
Nhưng cứ nghĩ tới bóng hình Nhiếp Chính
vương, nghĩ tới chàng đang ở một góc nào đó ngoài vườn, Vân Tử Lạc lại
như được ăn một viên định tâm hoàn, cực kỳ an tâm, ánh mắt cũng trở nên
dịu dàng.
Nàng ngồi trước gương chải tóc, cởi mạng ra, nhìn vào vết hồng trên gương mặt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh
nghiêm túc của Nhiếp Chính vương ban nãy khi nói “Lạc Nhi thật đẹp”.
Vân Tử Lạc khẽ cười, tim đập thình thịch.
Tâm trạng bối rối nhưng rất ngọt ngào này nàng chưa từng có, kể cả kiếp trước.
Nàng lấy ra lọ cao mát Nhiếp Chính vương đưa cho, xoa lên cổ một lượt sau đó mặc áo the vào, nhìn vào gương thêm mấy lần, xác định không lộ dấu vết mới ra cửa.
Xe ngựa của Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên đều đã ở ngoài phủ.
Vân Tử Lạc thanh thoát đi ra, đang định ngồi lên xe của Sở Tử Uyên thì phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
“Hàn Lâm! Hàn Lâm!”
Tiếng gọi nũng nịu vô cùng yếu ớt.
Vân Tử Lạc thấy lạ, quay đầu nhìn thì thấy Chu Thị và Chu Hương đang đỡ Vân Khinh Bình chạy ra.
Vân Khinh Bình đã gầy rộc đi, trên đầu đội mũ chắn gió, yếu ớt bám lên cánh tay của mấy người, rõ ràng còn chưa khỏe hẳn.
“Bình Nhi, sao nàng ra đây?” Sở Hàn Lâm rất sửng sốt, “Mặt nàng chưa được ra gió!”.
Phía sau chiếc mũ, ánh mắt Vân Khinh
Bình xẹt qua một tia oán hận, bắn về phía Vân Tử Lạc, rồi thu lại rất
nhanh, nhìn Sở Hàn Lâm tỏ ra đáng thương, “Hàn Lâm, chàng quên mang áo
khoác, thiếp mang ra cho chàng đây”.
Sở Hàn Lâm gật đầu, đón lấy từ trong tay Chu Hương, dặn dò: “Dìu vương phi về, đừng để nàng đi lung tung!”.
“Hàn Lâm, có phải chàng ghét bỏ thiếp rồi không?”
Vân Khinh Bình ai oán hỏi.
Nàng ta tự biết ba vết cào sâu này đã
phá hủy dung nhan, ngay cả bản thân nhìn còn thấy ghê tởm, huống hồ một
người trước nay luôn thích những thứ đẹp đẽ như Sở Hàn Lâm?
“Bình Nhi, nàng nghĩ nhiều rồi. Mau quay về đi.” Sở Hàn Lâm thấp giọng an ủi mấy câu, nhưng vẫn không dám qua
mạng che, sợ thấy mấy vết thương ấy.
Mặc dù hắn biết mình vẫn còn tình cảm với Vân Khinh Bình nhưng cũng nhất thời khó mà tiếp nhận.
“Hàn Lâm…”
“Lạc Nhi, chúng ta đi.” Sở Hàn Lâm vờ như không nghe thấy, quay người rời đi.
Sắc mặt Vân Khinh Bình lập tức tái đi, cả người run rẩy rồi ngã vào vòng tay của Chu Thị, túm chặt lấy gấu váy của mình.
Vân Tử Lạc liếc nhìn Chu Thị, tâm trạng rất phức tạp.
Người đàn bà này lại là mẹ ruột của mình ư?
Chu Thị cảm nhận được sự khác thường của Vân Khinh Bình bèn nhướng mày, quắc mắt nhìn Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc im lặng quay người bước lên xe của Sở Tử Uyên, đi vào cung.
Qua cửa thay kiệu, Sở Tử Uyên tới chỗ khác làm việc, Sở Hàn Lâm và Vân Tử Lạc tới Từ Ninh cung.
Vừa vào cung, Thập vương gia đã nghênh đón.
“Tứ ca, quá tốt rồi! Quá tốt rồi!”
Hắn ta mừng rỡ nhìn Vân Tử Lạc bên cạnh, sắc mặt có chút kỳ lạ.
“Sao vậy?” Sở Hàn Lâm trầm giọng hỏi.
Thập vương gia ngẫm nghĩ rồi vẫn bật cười: “Huynh không cần lấy Vân Tử Lạc nữa! Thế không phải chuyện vui sao?”.
Sở Hàn Lâm ngẩn người, rất lâu không lên tiếng.
Vân Tử Lạc khẽ nhíu mày, lẽ nào là chàng…
“Tứ ca, huynh sao vậy? Ta nói huynh
không cần lấy Vân Tử Lạc nữa, Bình Nhi sẽ là chính phi duy nhất của
huynh! Muội ấy sẽ không chịu ấm ức nữa mà?”
Nụ cười của Thập vương gia dần dần tắt lịm, chuyển qua nghi hoặc.
Sắc mặt Sở Hàn Lâm tái xanh, liếc Vân Tử Lạc rồi kiên định nói: “Bổn vương còn chưa đồng ý, ai dám làm chủ!”.
Nói rồi, hắn đi vào Từ Ninh cung trước.
Thập vương gia sửng sốt, quay lại chau mày nhìn Vân Tử Lạc, hỏi: “Vân Tử Lạc, có phải Tứ ca động lòng với cô rồi không?”.
Vân Tử Lạc không đáp, chuẩn bị đi theo.
Thập vương gia giơ tay ngăn lại, nói:
“Vân Tử Lạc, ta kính trọng cô, ngưỡng mộ cô, nhưng ta không hy vọng cô
cướp vị trí của Bình Nhi. Ta đã sớm dự liệu rằng Tứ ca sẽ nhìn cô bằng
ánh mắt khác. Huynh ấy thích những tài nữ, mà cô thì vừa vặn phù hợp
nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, hơn nữa huynh ấy còn động lòng với
cô!”.
Vân Tử Lạc nhìn vạt áo màu xanh rêu chặn trước mặt mình, lãnh đạm nói: “Ngài muốn làm gì? Đừng bắt ta làm mấy
chuyện nhạt nhẽo như cầu xin Sở Hàn Lâm hủy hôn! Ngài biết mà, lời nói
của ta không có trọng lượng!”.
Thập vương gia gượng gạo rút tay về.
Hắn không có ý này, nhưng cũng gần như vậy.
Hắn giương mắt nhìn Vân Tử Lạc rời đi,
nghĩ tới ba vết thương trên mặt Bình Nhi rồi lúc này Sở Hàn Lâm lại nạp
thiếp, lòng hắn rất buồn bực.
Khi tới điện chính Từ Ninh cung, Vân Tử Lạc hơi ngây người.
Thái hậu đang ngồi chính giữa sảnh, bên
trái là Tiêu Đồng trong bộ y phục đỏ, cầm chiếc quạt gấp lần trước mượn
Vân Tử Lạc, nhàn nhã quạt gió, tay phải lại là một Hòa thượng trung
niên, Viên Không đại sư.
“A di đà Phật, có phận rồi sẽ đến với
nhau, vô phận xin chớ cưỡng cầu. Tứ vương gia và nhị tiểu thư có bát tự
xung khắc trong vòng ba năm, trong ba năm không hợp thành thân.”
Viên Không đại sư giải thích với Sở Hàn Lâm đang phừng phừng giận dữ.
“Thái hậu cô cô.” Vân Tử Lạc bước lên.
Thái hậu gật đầu, sắc mặt rất khó coi.
“Lạc Nhi, ai gia đã đặc biệt mời Viên
Không đại sư, trụ trì chùa Trấn Quốc và đệ nhất công tử tại kinh thành,
Tiêu Đồng, tới xem quẻ cho con và Hàn Lâm.”
Bà giải thích: “Kết quả lại là đại hung, trong vòng ba năm không được thành thân. Còn nói chuyện của công chúa
Trường Lạc và Bình Nhi chính là hậu quả của việc trước đó đón dâu,
nghịch ý trời”.
Vân Tử Lạc sửng sốt, vẫn bình tĩnh nhìn Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng khẽ nhếch môi cười.
Thái hậu vội bổ sung: “Tiêu Đồng giỏi
xem phong thủy và tướng số, ngài ấy và Viên Không đại sư có thể nói là
hiếm có trong kinh thành”.
“Vậy Thái hậu cô cô định tính sao?” Theo như những gì nàng hiểu biết, Thái hậu cực kỳ mê tín.
“Để hôn ước của các con lùi lại ba năm
vậy. Dù sao thì Lạc Nhi không xuất giá, Hàn Lâm cũng không lấy thêm ai,
mấy năm cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”
Thái hậu cuối cùng cũng quyết, thở dài, rõ ràng là không cam tâm.
“Sáng sớm ngày kia, để công chúa Trường
Lạc, Bình Nhi cùng các nữ gia quyến trong kinh tới chùa Trấn Quốc thắp
nhang, niệm kinh ba ngày, cầu xin Bồ Tát tha thứ.”
Chuyện này đã được định đoạt như vậy.
Vừa ra khỏi Từ Ninh cung, Vân Tử Lạc đã hăm hở vội về Tứ viện.
“Lạc Nhi, thu dọn đồ đạc, chúng ta quay về Vân phủ!”
Đào Nhi đang trốn sau cây nói chuyện với Triển Hưng. Dạo gần đây, hai người đó chỉ còn thiếu keo dính lại với
nhau mà thôi, nghe Vân Tử Lạc dặn dò, nó hớn hở chạy ra khỏi nguyên do.
Vân Tử Lạc kể thành thật, liếc thấy một vạt áo đen phía sau cây lê bèn khẽ nhíu mày.
Một canh giờ sau, nàng và Đào Nhi đã vận chuyển cả một xe đồ trở về Lê Uyển. Quỷ Hồn và Triển Hưng tự tìm thuộc
hạ tới giúp đỡ, chẳng mấy chốc đã xong xuôi tất cả.
Còn nàng thì cải nam trang, cưỡi một con ngựa nhỏ màu vàng, nhắm về phía phủ Nhiếp Chính vương.
Linh Linh cả đêm không có tin tức gì, mặc dù chàng nói Linh Linh đã ở bên cạnh Quỷ Mị nhưng nàng vẫn không yên tâm.
Khi tới phủ Nhiếp Chính vương, vì không để Quỷ Hồn đi theo nên người gác cửa không nhận ra nàng.
“Ngươi tìm ai?”
Chủ nhân là người quyền thế cao tận trời, cho dù chỉ là một thị vệ nhỏ đứng canh cửa cũng cực kỳ ngạo mạn…