Lạc Nhi Ý

Chương 311: Chương 311: Hôn lễ ngọt ngào (tiếp)




Đứng trên đỉnh đồi cao tầm mười trượng, xa xin nhìn thấy một đoàn người dần đi về phía này, dần dần có thể nghe rõ được tiếng trồng kèn, Nhiếp chính vương mừng rỡ, vội lao xuống nói:“ Đến rồi, đến rồi! Chấn chỉnh đội hình, chuẩn bị nghênh đón”

“Dạ”

Tiếng kèn trống vang khắp cả một vung trời.

Một cảnh vui mừng náo nhiệt, hai đoàn người gặp nhau. Người đưa Băng Thành công chúa đến Kỳ Hạ chính là thái tử Lâm Thanh Tiêu. Vân Tử Lạc gọi người này là thúc thúc, bởi vì Bắc Đế vốn không có con trai, cũng không có ý định lập phi, cho nên liền định ngôi vị thái tử cho con trai duy nhất của đệ đệ mình.

Lâm Thanh Tiêu năm nay cũng gần ba mươi, lần trước đến Băng Thành ông ấy không có ở Băng cung, cho nên Vân Tử LẠc không gặp được. Lần này tới Băng Thành Lâm Thanh Tiêu cũng vừa mới trở lại.

Nhiếp chính vương nhìn thấy người mình nhung nhớ, liền cưỡi hắc phong chạy đến trước kiệu, xúc động nhìn Vân Tử Lạc rồi dẫn đoàn người của nàng vào trong thành,

Dọc đường đi,dân chúng Kỳ Hạ ai nấy đều hò hét vui mừng, cung nữ mang theo hoa tươi rải dọc đường đi, sự xa hoa của lễ thành thân này vượt xa hôn lễ của Sở Tử Uyên và Trường Nhạc công chúa.

Nhiếp chính vương phủ, hôm nay phá lệ đông nghịt người, Quỷ Hồn và Quỷ Hình vất vả tiếp đón khác khứa, cả thị vệ trong phủ cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Chỉ có đại sảnh là không có vẻ gấp gáp chật chột, ngồi trong đại sảnh đều là khách quý, toàn là nhân vật hiển hách của triều đình ba nước.

Đông Lâm quốc quân tất nhiên không ngồi ngang hàng với Bắc Đế, ông ta ngồi bên trái hoàng thượng Kỵ Hạ, thái hậu ngồi phía còn lại. Vân Kiến Thụ ngồi hàng dưới, vẻ mặt già nua.

Đến hàng thứ hai là Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình, Sở Tử Uyên cùng vương phi của hắn Trường Nhạc công chúa, Thập vương gia ngồi đối diện Vân Khinh Bình, còn có mấy tiểu công chúa hoàng tử cũng tới dự.

Phía dưới cùng là vài ba vi đại thần của Kỳ Hạ cùng sứ giả các nước.

“Tân lang tân nương tới”

Quan Tư Nghi đứng ngoài viện cao giọng hô lên.

Mọi người lập tức nhìn về hướng cửa.

Mành được vén lên, Nhiếp chính vương cùng Vân Tử Lạc nắm mỗi người một đầu lụa đỏ bước vào.

“Lạc nhi, cẩn thận bậc thềm”

Tuy đã có Tiểu Tiên đỡ Vân Tử Lạc, nhưng cứ mỗi lần qua một bậc cửa, chàng sẽ lại nhắc nhở một lần.

Nhìn thấy cảnh này, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Thái Hậu ngạc nhiên vừa nghi ngờ, cho tới bây giờ bà ta vẫn chưa thể tin được Nhiếp chính vương lại thành thân với Vân Tử Lạc! Nam nhân này quả thật không thể động vào được, lúc trước Nhiếp chính vương khinh thường công chúa Trường Nhạc của Đông Lâm, vậy vì sao lại thành thân với Vân Tử Lạc?

Bà ta suy nghĩ lại dường như lại cảm thấy, từ trước đến nay Nhiếp chính vương đối xử với Vân Tử Lạc rất khác lạ.

Thái hậu nghiêm túc hồi tưởng lại, trong đầu chợt lóe lên một khung cảnh, trước mặt mọi người Nhiếp chính vương chưa từng có cử chỉ nào bất thường với Vân Tử lạc nhưng mà, cho dù Vân Tử Lạc làm sai chuyện gì cũng chưa từng bị Nhiếp chính vương xử phạt.

Ví dụ như lần đó, nàng thất thủ làm đổ tách trà,hay như lần nàng đánh Hà phu nhân, hay như lần nàng dám mạnh miệng chống đối lại mình. Nhớ lại những chuyện này thì ra Nhiếp chính vương đều bảo hộ nàng ta.

TRường nhạc công chúa mặc dù phẫn nộ nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài. CHỉ có Vân Khinh Bình, nàng ta không thể che dấu được ánh mắt đố kỵ của mình, không cam lòng nhìn về phía hai người.

Sở Tử Uyên và Sở Hàn Lâm thì đăm chiêu.

Đi đến trước phụ mẫu, quan Tư Nghi hô lên:“ Nhất bái thiên địa”

Ở đây, phụ mẫu không có Vân Kiến Thụ.

Vân Tử Lạc đoạn tuyệt với Vân gia, nhưng Nhiếp chính vương biết nàng tâm tư của nàng, bèn kéo nàng về phía thái hậu cúi đầu môt cái, trên danh nghĩa là cúi đầu trước thái hậu của Kỳ Hạ nhưng thực ra là cúi đầu với Vân Kiến Thụ.

Bởi vì, Nhiếp chính vương cũng không có ý định hành lễ với thái hâu/

Chàng không bái, tuyệt đối không ai dám nói gì.

Thái hậu có chút kinh ngạc, đang muốn mở miệng thì phía dưới lại truyền đến giọng khàn khàn nghẹn ngào của Vân Kiến Thụ: “ Lạc nhi..”

“Cha, một bái này là dành cho người” Vân Tử Lạc nghe được giọng quen thuộc của ông, trong lòng không khỏi xót xa.

Sắc mặt Thái hậu khẽ trầm xuống.

Sau khi bái đường xong, Vân Tử Lạc được dẫn về tân phòng.

Tân phòng cũng không khác biệt là mấy so với nhưng tân phòng bình thường, nhưng Nhiếp chính vương đã phân phó trước, tuyệt đối không được kẻ nào đến gần, cho nên tuyệt đối sẽ không có người dám hồ nháo chuyện động phòng hoa chúc của chàng.

Vừa vào tớ phòng, khung cảnh đỏ rực đã đập vào mặt, tơ lụa đỏ thẫm rũ khắp phòng, trên giường cũng trải chăn gấm đỏ, Tiểu Vân tình đang mặc một bộ quần áo đỏ, tay cầm đuôi của Giáng Linh đang cười khanh khác.

“Tiểu Vân Tình” Nghe được tiếng cười, Vân Tử Lạc lập tức cảm thấy ấm áp, liền đi đến bên giường ôm lấy tiểu Vân Tình.

Đứa bé cũng duỗi đôi tay nhỏ bé về phía khăn trùm đầu của nàng.

Vân Tử Lạc ngăn lại, ôn nhu nói: “ Ngoan nào, không được động vào mẫu thân, xốc khăn trùm đầu là điềm xấu”

Nàng cũng mặc kệ nó có hiểu hay không liền kéo nhẹ tay của tiểu Vân Tình xuống.

Nghe được Vân Tử Lạc nói chuyện lại nhin được vẻ mặt của nàng, Hách Liên Vân Tình như hiểu ra, bàn tay nhỏ bé lập tức không cử động, nhưng cuối cùng nhịn không được liền khóc vang lên.

“Vương phi, để nô tỳ ôm tiểu Quận chúa đi”

Bà vú Trần bước lên nói.

“Được, chăm sóc nó cẩn thận” Vân Tử Lạc không thể không đem tiểu Vân Tình cho bà vú.

Nàng cũng không muốn đêm động phòng hôm nay bị tiểu ma đầu này quấy rầy.

Đến chiều, Nhiếp chính vương đã sớm trở lại.

“Vương phi ở bên trong sao?”

Lúc đến cửa chàng hỏi.

“Dạ, vương gia”

Người chăm sóc tân nương liền trả lời.

Ngay sau khi Nhiếp chính vương bước vào, nàng ta cũng đi theo, hương dẫn chàng.

“Lạc nhi”

Chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, trên người còn phảng phất mùi rượu, hiển nhiên là chàng uống cũng không ít.

“Ý, chàng uống bao nhiêu rượu vậy?”

Vân Tử Lạc không khỏi nhướn mày hỏi.

“Cũng không nhiều, hôm nay cao hứng” Nhiếp chính vương cười ha ha, tay chân cũng không nhàn rỗi, liền nhanh chóng kéo khăn trùm đầu của nàng xuống.

Ánh nến đỏ phản chiếu lên gương mặt của người con gái. Gò má nàng như được nhuộm đỏ, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi anh đào đỏ mọng, cực kỳ mê hoặc, đôi mắt hạnh của nàng mở to khẽ oán tránh nhìn Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương lập tức giường cờ trắng đầu hàng, quỳ gối trước ánh mắt hồn dỗi của nàng, giọng cũng hơi run lên:“ Lạc nhi, hôm nay nàng còn đẹp hơn mọi ngày”

Mấy tháng qua, vóc dáng của Vân Tử Lạc cũng gầy đi, không khác biệt so với lúc trước là mấy, da thịt lại trắng mịn hơn trước, lại thêm vài phần nữ nhân thuần thục lại càng mê hoặc lòng người.

Người chăm sóc tân nương thấy tân lang bị câu dẫn, cười hì hì nói:“ Mời nhiếp chính vương cùng vương phi uống rượu giao bôi”

Sau khi uống rượu giao bôi, là uống chè hạt sen, sau khi xong mọi thủ tục, người chăm sóc tân nương mới lặng lẽ lui ra khỏi phòng,còn không quên đóng cửa lại, để lại không gian ái muội cho hai người.

“Lạc nhi”

Nhiếp chính vương không thể đợi đươc nữa liền nhào tới, áp chế Vân Tử lạc xuống dưới thân mình, ánh mắt như phát sáng, giọng khản đục: “ Ta cuối cùng cũng có thể chạm vào nàng, Lạc nhi, ta rất nhớ nàng”

Vân Tử Lạc thở gấp:“ Đợi một lát nữa, ta vẫn chưa tắm “

Mặc dù quần áo tân nương đều là tơ tằm thượng hạng, mỏng nhẹ, nhưng khi bị chàng đè lên như vậy, châu báu trên người cũng làm nàng cảm thấy không thoải mái.

“Được, ta cho người chuẩn bị nước, chúng ta tắm uyên ương”

Nhiếp chính vương ghé miệng nói bên tai nàng.

Nửa nén hương sau, nước nóng được đưa vào phòng, Vân Tử Lạc đang ngồi trước gương gỡ trâm cài tóc, mái tóc đen của nàng rũ xuống, còn chưa kịp đứng dậy thì eo đã bị Nhiếp chính vương siết chặt.

Nhiếp chính vương ôm nàng đến bên thùng nước tắm, đưa tay cởi sạch quần áo của Vân Tử Lạc. Rất nhanh quần áo Vân Tử Lạc đã bị lột sạch.

Thân thể trắng sáng như ngọc không tỳ vết, mái tóc đen dài dính sát vào người, càng làm người khác mê hoặc.

“Lạc...”

Giọng Nhiếp chính vương đục ngầu, ôm nàng đặt vào thùng nước tắm, lẩm bẩm bên tai nàng:“ Ta rất nhớ nàng, cũng đã cách lúc nàng sinh mấy tháng, chúng ta có thế chứ? Ta sẽ rất nhẹ nhàng”

Vân Tử Lạc đỏ mặt, hỏi ngược lại:“ Y phục tân nương này phức tạp như vậy,sao chàng lại cởi nhanh được?”

Nhiếp chính vương cười quỷ dị hỏi:“ Điều này không đơn giản sao, ta đã cắt đứt dây lưng luôn rồi, dù sao nàng cũng không cần mặc lại nữa”

Vân Tử LẠc không biết nói gì.

Nhiếp chính vương lúc này đã đưa tay đặt trước ngực nàng, vì đang cho con bú nên ngực nàng cũng đầy đặn hơn trước, chàng sờ lên cảm giác rất khác biệt.

Chàng nhịn không được gầm nhẹ lên, hơi nâng lưng nàng lên, rồi ngồi hẳn vào thùng nước tắm, chàng ngậm lấy hai đóa hoa đào trên ngực nàng, nhiệt tình mút lấy.

“Ý”

Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy ngực mình căng trướng, không khỏi đỏ mặt đẩy chàng ra.

“Hừ..., ta muốn uống thử....”

Chàng bắt lấy tay nàng, giọng mơ hồ không rõ.

Một dòng sữa màu trắng chảy ra khỏi miệng chàng, Vân Tử Lạc tối mặt. Trời ạ, các người này, nàng không khỏi đỏ mặt than thở.

Ánh mắt Nhiếp chính vương mông lung, lè lưỡi lếm dòng sữa chảy ra khỏi miệng, rồi lại nhiệt tình trêu ghẹo đóa hoa đào của nàng.

Vân Tử Lạc không khỏi rên rỉ, Nhiếp chính vương thẳng người lên, ôn nhu niêm phong mô nàng, đoạt lấy chất ngọt của nàng.

“Lạc, ta muốn nàng...”

Nhiếp chính vương hôn cuồng loạn, một tay ôm nàng, một tay vừa cởi y phục của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.