Lạc Nhi Ý

Chương 286: Chương 286: Là ta võ đoán sao?




Vì chuyện này bất ngờ, quan giám khảo trên đài cũng không kịp phản ứng, ngay cả dân chúng đứng xem ở phía dưới cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương cũng chú ý đến chuyện này.

Vài tên quan giám khảo luống cuống tay chân vội đỡ nghiên mực lại, lúc quay đầu nhìn lại tờ giấy Tuyên Thành, mực đã vấy bẩn cả tờ giấy không thể dùng được nữa.

Bốn người thiếu niên cũng vội vàng đi tới, một tên quan giám khảo lúc này mới mở miệng: “ Bài thi này đã trở thành phế thải, kính xin Vân công tử thi tài một lần nữa”

Bài thi bị vấy mực lại đúng là của Vân Hạo, nghe được tin này đệ ấy không khỏi hoảng loạn.

Cho đến khi quan giám khảo sắp xếp cho đệ ấy ngồi lại bàn, rồi đưa cho đệ ấy một tờ giấy khác, đệ ấy lúc này mới trấn tĩnh lại một ít.

Lúc này người giám khảo đứng bên cạnh đã lớn tiếng đọc to bài thi của ba người còn lại.

“Phu lễ giả, quốc nghiệp lớn.

Tự hỗn nguyên sơ thế...”

Nghe được câu đầu tiên, toàn thân Vân Hạo liền chấn động, bút trong tay nặng như chì rơi xuống giấy Tuyên Thành trắng tình, tờ giấy liền vấy một đường mực.

Càng nghe tiếp, sắc mặt của đệ ấy càng tái nhợt.

Quan giám khảo sau khi đọc xong cả bài văn chương thì lớn tiếng tán thưởng: “ Tiền công tử thật có tài thơ phú, tài năng hơn người, thông tường văn chương, ý văn lưu loát, bài văn khí thế như thế này, lần này chắc chắn sẽ đứng đầu bảng”

Hắn vừa nói xong, dân chúng ở dưới đài chỉ nghe được mấy từ văn chương hơn người liền đứng dậy vỗ tay hoan hô.

“Đại nhân, ngài nói ai viết vây?”

Trong giọng nói truyền đến vẻ phẫn nộ.

Trên đài cao, vân Hạo ném bút trong tay ra, đi đến trước mặt quan giám khảo, vẻ mặt kích động.

“Đây là bài làm Tiền công tử, như thế nào, ngươi có ý kiến gì sao?”

Quan giám khảo cười híp mắt trả lời.

“Hắn chép bài của ta, đây là bài làm của ta”

Vân Hạo lớn tiếng nói.

Dưới đài lập tức trở nên yên tĩnh.

Vài tên quan giám khảo liếc nhìn nhau, một người bước lên vỗ vai Vân Hạo nói: “ Tiểu tư, chúng ta biết rõ ngươi sốt ruột chuyện công danh, nhưng cũng không thể vì thế mà ăn cắp bài làm của người khác, công danh quan trọng nhưng nhân phẩm mới là điều quan trọng hơn”

“Ngươi nói bậy! Bài làm đó rõ ràng là của ta, từng chữ đều là do chính ta viết ra, sao lại trở thành bài của hắn được chứ”

Vân Hạo nóng giận,ánh mắt đã đỏ au, đệ ấy vội vàng cướp bài thi của mình lại.

“Lúc nãy rõ ràng ta đã viết...”

Lúc nhìn thấy bài thi trên giấy, mấy chữ tiếp theo định nói liền bị nuốt xuống, Vân Hạo im lặng nhìn chữ trên bài thi.

Lúc này, trong lòng đệ ấy đã hiểu ra chuyện gì, ánh mắt trong nháy mắt liền trở nên u ám.

Thì ra, là thế này!

Đệ ấy đảo mắt nhìn đám quan giám khảo trước mắt, khóe miệng cười lạnh lùng.

Làm đổ mực lên bài thi, đệ ấy không ngờ rằng họ làm bao nhiêu chuyện như vậy là để mình sập bẫy.

Tiền công tử này, nhất định tối hôm qua lúc đến chỗ của đệ ấy chơi hắn đã nhìn thấy bài nháp của mình, mặc dù chữ trong bài làm không phải là chữ của đệ ấy, nhưng câu văn lại giống hệt bài làm của đệ ấy.

Mấy tên quan giám khảo này chắc chắn đã bị hắn mua chuộc. Nghĩ đến chuyện này, lòng đệ ấy không khỏi run lên.

Đệ ấy vẫn nhớ, lúc mới quen biết Tiền công tử, hắn đã từng nói, cha của hắn quen biết toàn bộ người trong châu phủ, nhàn hắn lại làm ăn buôn bán, vàng bạc ngàn vạn, cho dù không nói cũng biết nhà hắn giàu có thế nào.

Vân Hạo nghĩ tới đây, gân xanh trên trán đã nổi rõ, đệ ấy gắt gao nắm chặt quả đấm.

Tiến thoái lưỡng nan.

Mà bên này, vẻ mặt Vân Tử Lạc đã trở nên âm trầm như muốn nổi bão táp.

Mắt phượng của Nhiếp chính vương lóe sáng, chàng nhìn về phía này không chớp mắt, rồi đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng bật dậy.

“Được lắm”

“Ý, chúng ta đi xem một chút”

Vân Tử Lạc cũng đứng lên.

“Được”

Nhiếp chính vương mấp máy mội, cố đè nén lửa giận.

Tài văn chương của người khác thì chàng không biết, nhưng chàng biết rõ, bài làm này đích thực là do Vân Hạo alfm.

Lúc trước Vân Hạo viết bài này đã từng đưa cho chàng xem qua, chàng cũng đã sửa vài lỗi nhỏ cho đệ ấy.

Cũng không ngờ rằng, đám quan giám khảo này trước mặt nhiều người như vậy lại dám đổi trắng thay đen.

Ánh mắt Vân Hạo tức giận nhìn qua đám quan giám khảo, tức giận mím chặt môi mỏng, Tiền công tử lại nhương mày nhìn về phía Vân Hạo cười khiêu khích.

“Tiền công tử, ngươi thật hèn hạ”

Vân Hạo giận giữ quát.

“To gan” Tên quan giám khảo lập tức quát lên: “ Nơi này là chỗ nào mà ngươi có thế mắng người”

Vân HẠo nhìn về phía hắn, ánh mắt căm hận nhìn một lượt đám quan giám khảo, đệ ấy xoay người, đang định đi xuống phái dưới.

Đột nhiên bên dưới truyền đến tiếng cười nhẹ, rồi đám người phía dưới bị đẩy ra, tốc độ người đó rất nhanh, vừa mới nghe tiếng cười trong đám đông chỉ trong nháy mắt đã thấy người đó bước đến trên bậc đài.

Không ai biết nàng làm sao lên được đó, người này là một nữ nhân mặc vày dài màu hồng, một con hồng hồ ly quấn quanh cổ nàng.

“Thật đúng là cao kế nha”

Vân Tử Lạc nhếch môi cười.

“Cô nương là ai?” Tên quan giám khảo có chút nghi hoặc, thấy nàng ăn mặc hoa mỹ, không giống người thường nên cũng không dám thất lễ.

Vân Tử Lạc vẫn giữ nguyên ý cười, giọng điệu ngọt ngào thâm thúy lại vang lên lần nữa: “ Không biết đại nhân đã lấy của Tiền công tử này bao nhiêu bạc để cho hắn được đứng đầu?”

Sắc mặt mấy tên quan giám khảo lập tức biến sắc.

Giọng Vân Tử Lạc trong trẻo lạnh lùng, nàng quay đầu nhìn về phía dân chúng nói: “ Các vị bằng hữu, ta có chuyện muốn nói, vị công tử này nếu đã khẳng định bài thơ này là do hắn viết, như vậy chẳng phải rất vô lý sao. Thử nghĩ, nếu thật không có gì mờ ám, vừa rồi cần gì phải có người cố ý vẩy mực vào bài làm của hắn,vội vàng hủy bài thi của Vân công tử? “

“Nhị tỷ”

Nhìn thấy Vân Tử Lạc, Vân Hạo nửa kinh ngạc nửa vui mừng, đệ ấy kêu nhẹ lên một tiếng rồi bước lên nắm lấy tay nàng.

“Vân Hạo, để ta giair quyết chuyện này đã”

Vân Hạo cự tuyệt ôn nhu của đệ ấy, ngẩng đầu nhìn qua đám quan giám khảo.

“Cô nương võ đoán, chuyện vẩy mực chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mà bài thi ta vừa đọc, thực sự rõ ràng là bài làm của Tiền công tử, Vân Tiểu thư, cô quá võ đoán rồi”

“Phải không? Ta võ đoán sao?” Vân Tử Lạc nhàn nhạt hỏi ngược lại hắn, đôi mắt hạnh lóe lên vẻ buồn cười, từ từ nhìn về phía tiến công tử hỏi: “ Không biết Tiền công tử đã viết 'đại tác phẩm' này như thế nào?”

Tiền công tử đứng ở một bên, vẻ mặt coa ngạo nhìn lên trời, giờ phút này hắn liền nhìn thoáng qua gương mặt đang mang mạng che mặt của nàng, hơi mở môi mỏng nói: “ Tất nhiên, trong tay ta vốn có bản thảo, nhưng tối hôm qua Vân công tử hèn hạ đã lấy bản thảo của ta, hôm nay lại dám lớn tiếng như vậy”

Vân Tử Lạc nghe lời hắn nói, hàng mày liễu liền chau lại.

Sau lưng, sắc mặt Vân Tử Lạc đã rất khó coi, đệ ấy nắm chặt quả đấm, tức giận như muốn nổ tung lên.

Rõ ràng là bản sơ thảo của đệ ấy bị hắn trộm đi, hiện tại hắn lại nói như vậy!

“Tiền công tử, ngươi, ta sao lại có người bằng hữu như ngươi chứ?”

Giọng Vân Hạo có chút run rẩy, đệ ấy chỉ ngón tay về phía tên họ Tiền.

Tên họ Tiền cười ha hả, mở miệng nói:“ Bằng hữu? Vân công tử, kể từ lúc ngươi trộm bài làm của Tiền mỗ, Tiền mỗ cũng cảm thấy hối hận vì coi ngươi là bằng hữu”

Dân chúng ở phía dưới vôn chính là muốn giết Vân Hạo, nhưng lúc nghe những lời của Vân Tử Lạc, ai nấy đều rối rít nghi ngời. Tiếng bàn tán ở phía dưới càng ngày càng lớn.

Vân Tử Lạc không phân tâm, tiếp tục hỏi: “ Vậy ngươi viết bài thơ này lúc nào?”

Tên họ Tiền kia ngẩn ra, không nghĩ rằng nàng lại hỏi như vậy, hắn nghĩ một lúc rồi đáp: “ Một tháng trước”

Vân Tử Lạc cong môi, cười đến sáng lạng, nàng kéo Vân Hạo qua, giọng dễ nghe: “ CÓ thế chứ, Hạo nhi, Nhị tỷ hỏi đệ, bài thơ này đệ viết lúc nào?”

Mấy tên quan thái giám thì thầm to nhỏ với nhau vài câu, sau đó viên tổng quan giám khảo liền bước lên, vẻ mặt âm trầm nói: “ Cô nương, mời cô nương mang đệ đệ của mình rời khỏi trường thi, có ý đồ phá vỡ kỷ luật của trường thi chính là muốn bị tống vào ngục”

Nhìn gương mặt của hắn, Vân Tử Lạc vốn đang bình tĩnh liền trở nên tức giận, nàng rất muốn bước qua tát một cái vào mặt hắn, làm cho hắn tỉnh ra thế nào mới họi là phá vỡ kỷ luật của trường thi”

Nghĩ như vậy nàng liền làm ngay.

Nàng bước lên, sau đó giơ tay cao, tiếp sau đó, một tiếng “bốp” thanh thúy vang lên,

Trong hoàn cảnh vốn cũng đang 'huyên náo', động tác của nàng dứt khoát, tên quản chủ khảo bị bay ra ngoài cả trăm mét.

Toàn bộ trường thi lặng ngắt như tờ, tĩnh lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe ra tiếng.

“A ui” Tên quan chủ khảo rên rỉ vài tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đó.

“Soạt, soạt soạt..” tiếng binh khí liên tục vang lên, một đám thị vệ liền sau đó vây quanh trường thi, toàn bộ dân chúng vội lui về phía sau, người chen người, chen lẫn giẫm đạp lên nhau, trong đám đông liền truyền đến tiếng kêu rên rỉ.

Đám thị vệ ai nấy mặt lạnh như băng, tay cầm binh khí, dưới ánh mặt trời đám binh khí đồng loạt lóe sáng, sáng lạnh như băng. Vân Tử Lạc bước chân lên trước đám thị vệ, nhìn tên quan chủ khảo kia đang ôm mình đứng dậy,một tay hắn ôm lấy cổ mình.

Quan chủ khảo không dám lộn xộn, đám thị vệ phía dưới cũng không dám hành động

“Ha ha, chờ ta hỏi xong đã”

Nàng hời hợt nói.

Cả quá trình đó Vân Hạo đều ngây người, đột nhiên trên má truyền đến cảm giác mát lạnh đệ ấy mới giật mình nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.