Lạc Nhi Ý

Chương 316: Chương 316: Một phần chân tướng!




Hoa Phong Bình chưa kịp chuẩn bị, liền bị Nhiếp chính vương đá bay ra ngoài,“Bịch” một tiếng, bà ta rơi xuống mặt đất, khóe miệng bật máu,người bà ta cong người ôm ngực.

Nhưng mà, sau mấy lần giãy dụa, bà ta vẫn nâng mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Vân Tử Lạc, vẻ mặt thống khổ:“ Tiểu thư...”

Vân Tử lạc thấy bà ta nói vậy, vừa rồi bà ta hét lớn như vậy, cộng thêm bộ dạng này, nhất định là có gì đó.

Nhưng nàng không ngờ, Hoa Phong Bình lại có phản ứng như vậy!

Bà ta chẳng lẽ không bị hù dọa gì sao? Nhưng mà, ở đây có điều gì không đúng!

Nghĩ tới đây, nàng lạnh lùng câu dẫn cánh môi, nghiêng đầu nói:“ Ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với ta?”

“Không, không có, tiểu thư” Hoa Phong Bình nằm trên mặt đất, “ Ninh Trân chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tiểu thư, nếu phải nói đến chuyện Ninh Trân đã làm, thì đó chỉ là chiếm mất vị trí vốn thuộc về tiểu thư”

Nói rồi, bà ta đưa tay lên mặt, muốn kéo thứ gì xuống, nhưng lại đau đớn không làm được, rồi lại khóc òa lên.

“Ngươi đeo mặt nạ?” Nhiếp chính vương nhìn thấy động tác này của bà ta thì lên tiếng.

“Gỡ không được, gỡ không được... Tiểu thưu, nếu đã kéo không được, nô tỳ hiện tại đã là Hoa Phong Bình...”

Hoa Phong Bình nức nở, giọng nghẹn ngào, nhưng lại vô cùng thê thảm.

“Ninh Trân”

Vân Tử Lạc nhíu mày.

Ninh Trân này, không lẽ là nha hoàn của mẫu thân mình?

Quả nhiên, Hoa Phon Bình vội vàng lên tiếng:“ Tiểu thư, Ninh Trân ở đây, Ninh Trân vĩnh viễn là nha hoàn của tiểu thư”

“Ngươi sao lại thành bộ dạng này?”

Vân Tử Lạc như cũ vẫn nhìn bà ta, nhàn nhạt hỏi.

Ninh Trân cắn môi, vô lực nằm dưới đất, nước mắt tuôn trào, bà ta nói:“ Mười tám năm trước, nô tỳ sau khi bị trọng thương thì liền mất liên lạc với tiểu thư, nô tỳ ở một thôn nhỏ dưỡng thương, nhưng sau khi thương thế tốt lên thì nghe được chuyện phượng tinh diệt vong, nô tỳ tìm kiếm tiểu thư khắc nơi, nhưng đều không có tung tích gì. Cuối cùng,là đảo chủ tìm được no tỳ, dẫn nô tỳ trở về Lê Hoa đảo”

Nàng ta thút thít tiếp tục nói”' Đảo chủ không tin người đã mất, ông ấy đã tìm người nhiều năm, khi trở lại đảo, Hoa Diệu lại làn nữa thay Hoa Phong Bình đến cầu hôn, ông ấy lúc đó muốn bà ta chịu khổ, cho nên mới giả vờ không quan tâm tới tiểu thư, nói muốn thành thân với Hoa Phong Bình, rồi ngầm cho ta đóng giả bà ta, còn đem Hoa Phong Bình thật giam cầm hành hạ”

“A? Nói như vậy, Hoa Phong Bình thực sự đang bị nhốt sao?”

Vân Tử Lạc hết sức kinh ngạc.

“Đúng vậy, nhốt cở sơn động sau đảo chính, đảo chủ cho nô tỳ đóng giả làm bà ta, cũng vì biết rõ ta là người của tiểu thư, sẽ không làm tổn thương tiểu thư, cho nên mới để ta làm vậy”

“Đã nhiều năm như vậy, bà ta còn sống sao?”

“Còn sống, nô tỳ sao để bà ta chết dễ dàng như vậy được. Mười tám năm qua, mỗi ngày nô tỳ đều tới 'chăm sóc' bà ta, nhưng vẫn giữ lại mạng cho bà ta, cho bà ta sống không bằng chết! Nếu như không phải vì bà ta, tiếu thư vì sao lại 'chết; được chứ. Mặc dù tiểu thư không chết, nhưng người cũng vì bà ta mà chịu khổ nhiều năm qua”

Vân Tử Lạc không lên tiếng.

Ninh Trân nhớ ra điều gì đó vội vàng nói tiếp: “Tiểu thư, tiểu tiểu thư ở đâu? Có phải hay không....” Nói đến đây bà ta không dám nói nữa.

Vân Tử lạc không trả lời mà chậm rãi hỏi:“ Vậy ngươi có biết chuyện Hoa Phong Bình cũng sinh ra một đứa trẻ không?”

Ninh Trân nghe vậy, thân thể đột nhiên chấn động:“Tiểu thư, người đã biết chuyện này rồi?”

“Nói như vậy, chuyện này là thật?”

Vân Tử Lạc lạnh lùng nói.

Ninh Trân cắn môi, ánh mắt đầy hận ý:“ Là thật, lúc thành thân với Hoa Phong Bình, là đích thân Hoa Diệu đưa bà ta đến, vì để tránh bại lộ chân tướng, cũng không giam lỏng bà ta ngay, vốn chỉ đợi khi Hoa Diệu rời đi sẽ thay người. Nhưng thật không ngờ, Hoa Phong Bình thừa lúc đảo chủ say liền hạ dược với ngày ấy, rồi sau đó... Sau khi tỉnh dậy, đảo chủ vô cùng tức giận, muốn ném bà ta xuống biển nhưng khi đó Hoa Diệu vẫn chưa rời đi nên không thể vậy được, sau đó hắn mang bà ta rời đi”

“Một năm sau, Hoa Phong Bình sinh con trai, đảo chủ ra vẻ thành tâm hối cải, muốn tự mình đến đón bà ta.Mỗi lần đến Huyền Linh đảo đều chịu không ít uất ức, Hoa Phong Bình làm trái ý Hoa Diệu, liền vụng trộm mang theo con trai đi theo đảo chủ trở về. Bà ta còn cho rằng đảo chủ vì đứa trẻ mà tha thứ cho bà ta, nhưng bà ta không biết rằng, trước mặt con của tiểu thư thì con của bà ta không là gì cả. Vừa rời khỏi đảo phía nam, đảo chủ liền bí mật sai người ném con trai bà ta xuống biển”

Ninh Trân nói đến đây trong lòng đầy căm phẫn:“ Nô tỳ vì vậy mà phải mang mặt nạ da người này, rồi lất cớ năm đó Hoa Diệu không cho ta quay về Lê Hoa đảo mà cũng đoạn tuyệt với Huyền Linh đảo”

“Vậy con trai của bà ta đã chết?”

Vân Tử Lạc trấn định hỏi.

“Không có” ánh mắt Ninh Trân đầy hận ý, bà ta che ngực, phun ra một ngụm máu tươi, giọng khàn khàn tiếp tục câu chuyện.

Nhiếp chính vương từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, quát lên:' Há miệng”

Ninh trân nghe vậy, liền há hốc miệng, một hoàn dược màu trắng lọt vào miệng bà ta, mùi hương đàn sộc khắp khoang miệng.

Sau khi uống đan dược xong, lồng ngực bà ta cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Bà ta nói tiếp: ' Là không bị ném xuống biển, vốn không ai biết, nhưng sau đó Ngô Tân lại đột nhiên mang theo đứa trẻ đó lẩn trốn, đảo chủ đã vô cùng tức giận phái người điều tra, sau đó mới biết rằng, thứ bị ném xuống biển cản bản không phải là trẻ em. Lúc đó, Ngô Đại cũng vừa mới mất con trai của mình,đảo chủ cho rằng chuyện Ngô Đại nhảy xuống biển tự tử không đúng cho nên nghi ngờ hắn đã đưa đứa bé đi”

“Ngô Tân ngươi nói chính là Ngô đại sao?” Vân Tử Lạc bừng tỉnh.

Ninh Trân cả kinh: “ Ngô Đại là ai? Tiểu thư không nhớ sao? Ngô Tân chính là đại đồ đệ của đảo chủ, mặc dù đảo chủ biết hắn là người của Huyền Linh Đảo, nhưng bởi vì đã nuôi hắn từ nhỏ, cho nên mới phá lệ giữ hắn lại, không ngờ rằng hắn lại dám phản bội đảo chủ”

Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương liếc nhìn nhau, trong lòng dường như đã sáng tỏ chân tướng mọi chuyện.

Thì ra, Ngô Đại lấy con trai Hoa Phong Bình thay thế vị trí của con trai mình... cũng chính là Vân Hạo. Hắn cũng vì chuyện này mà trốn khỏi Lê Hoa đảo, bị Tạ Vô Tâm truy sát.

Nàng cũng không phải là Lâm Thanh Thanh, cho nên không biết vì sao Ngô Đại lại làm như vậy!

Chỉ vì hắn là người của Huyền Linh đảo sao?

Hắn hơn mười mấy năm không quay lại Huyền Linh đảo, e rằng đoạn tình cảm đso sớm đã không còn, hơn nữa Tạ Vô Tâm là sư phụ của hắn, một ngày là thầy cả đời cũng là thầy, hắn không thể làm ra chuyện này được.

Nàng trầm mặc một lúc lâu, Nhiếp chính vương hỏi:“ Vậy Hoa Phong Bình bị nhốt ở đâu, dẫn chúng ta đi xem một chút”

“Được”

Ninh Trân từ mặt đất miễn cưỡng đứng dậy, đánh giá Nhiếp chính vương vài lần rồi nhỏ giọng hỏi:' Ngài không phải là đại phu?”

“Là đại phu” Sắc mặt Nhiếp chính vương nghiêm túc:“ Nhưng mà, chỉ là đại phu của phu nhân ta”

“phu nhân? Thực sự là phu nhân?”

Ninh Trân sợ hãi nhìn về phía Vân tử Lạc.

Vân tử Lạc không nhìn nàng ta, nói:“ Đi thôi, lúc nào rảnh sẽ nói chuyện này sau”

Ninh Trần đè nén nghi ngờ, từ từ dẫn đường cho hai người.

Sau một đoạn đường sườn núi dài, dọc đến là một sơn động không to cũng không nhỏ, xa xa có phản chiếu ánh sáng màu vàng nhạt.

Ánh đèn mờ nhạt treo trên vách đá, chiếu vào sơn động.

Chính giữa sơn động có đặt môt chiếc giường, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên sợi xích sắt đang giữ tay chân của một người, người đó ngửa mặt lên trên, đầu tóc rơi vãi xuống không nhìn thấy rõ gương mặt.

Nghe được tiếng bước chân, bà ta khó khăn nghiêng đầu nhìn lại, tóc rũ sang, lộ ra gương mặt gầy guộc trơ cả xương, hai xương gò má cao ngất, như không có da thịt, hốc mắt hõm sâu, khóe miệng dính máu, trông cực kỳ ghê tợn.

“Hoa Phong Bình, ngươi xem xem ai đến thăm ngươi”

Giọng Ninh Trân kích động xen lẫn mừng rỡ, cao ngạo ưỡn ngực nói, bởi vì thân thể còn đang bị thương, bà ta liền lấy tay chống ngang eo mình ưỡn ngực nói.

Đây là Hoa Phong Bình?

Vân Tử Lạc không biết nói gì, nàng nhìn lại tấm mặt nạ da người Ninh Trân đang đeo, nhưng tinh thế nhìn kĩ lại, gương mặt xấu xí kia quả thực có vài phần giống Ninh Trân bây giờ.

Hoa Phong Bình nhìn sang, sắc mặt đột nhiên biến sắc, giọng khàn khàn khó nghe vang lên:“ Lâm, Lâm Thanh Thanh, ngươi chưa chết?”

Bà ta nói chuyện như bị người khác móc họng khản cả tiếng.

“Đúng, ta không chết, ta nghĩ ngươi phải hài lòng chứ”

Vân Tử Lạc câu dẫn cánh môi, nhàn nhạt nói.

Đương nhiên nàng sẽ không để lộ thân phận trước mặt nữ nhân này.

“Ngươi sao lại không chết? Năm đó, ta rõ ràng cho người hạ kịch độc với ngươi”

'Ngươi còn dám nói tới chuyện này?”

Ninh Trân nhảy ra trước, đau đến kêu lên nhưng vẫn đưa tay kéo tóc của Hoa phong Bình xuống, bà ta dùng lực khá lớn, có thể nhìn thây được một mảng da đầu của Hoa Phong Bình.

Bà ta thống khổ hừ một tiếng.

Ninh Trần hành hạ bà ta đủ rồi, Vân Tử Lạc mới từ từ lên tiếng:' Ninh Trân, thả bà ta ra, để cho bà ta nói tiếp”

Trán Hoa Phong Bình rinh đầy mồ hôi lạnh, yếu ớt nói:“ Không có gì phải nói, Lâm Thanh Thanh, dù sao ta cũng phải chết trong tay ngươi,ta cũng không có tâm tình đùa giỡn với ngươi”

Trên gương mặt bà ta lộ rõ vẻ si mê.

“ Trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một nam nhân ưu tú đó, chàng có thể làm cho ta vui vẻ cực hạn như vậy, cho dù hiện tại chàng đối xử với ta thế này, ta cũng hết sức thỏa mãn”

Nói rồi, bà ta quay đầu đắc ý nhìn Vân Tử lạc:“ Ta hơn ngươi ở chỗ, ta sinh được cho chàng một đứa con trai, lúc ngươi lưu lạc bốn phương, ta cùng con của chàng vẻ trưởng thành, khụ khụ, ha ha, Lâm Thanh Thanh, con gái của ngươi tuy không chết, nhưng cũng sẽ không tránh được độc tính của Huyền Linh hoa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.