Vân Tử Lạc ngẩn ra, Sư phụ của Ngô Đại? Là người truy sát hắn đó sao?”
Nàng ngẩng mặt lên, cười nói: “ Hơn mười năm trước có người từng đồn rằng gặp mẹ ta ở Đại Tuyết sơn, nhiều năm như vậy hắn không đến đó, lại đúng thời điểm này đến, hắn còn muốn giả dạng thần quỷ gì đây”
“Tạ Vô Tâm phản bội mẹ ta, hại mẹ ta chết thảm, mười tám năm nay cũng không hề có nửa điểm dưỡng dục ta, chẳng lẽ ta cứ thể để cho hắn thoải mái ngồi ở Đảo Lê Hoa làm đảo chủ được sao? Để cho hắn ngày ngày vui vẻ sống hạnh phúc cùng Hoa Phong Bình sao? Chuyện đó, ta làm không được”
“Nàng muốn làm gì?” Nhiếp chính vương ân cần hỏi.
“Hoa Phong Bình hại chết mẹ ta, ta muốn tìm bà ta đền mạng, Tạ Vô Tâm cũng không nuôi dưỡng ta, ta muốn tìm hắn đòi lại phí tổn dưỡng dục và phí tổn thất tinh thần hắn gây ra”
“Phí dưỡng dục”
“Phí tổn thất tinh thần?”
Nhiếp chính vương và Tiếu Đồng nghi hoặc hỏi.
'Đúng vậy” Vân Tử Lạc câu dẫn cánh môi:“ Không để hắn thảm hại táng gia bại sản đó không phải là tác phong của Vân Tử Lạc ta”
“Hay quá” Tiếu Đồng vỗ tay một cái:“ Thú vị, Thú vị, Lạc nhi, ta đi cùng nàng”
Ánh mắt Nhiếp chính vương trầm xuống, trừng mắt liếc hắn một cái, mở miệng lên tiếng:“ Lạc nhi, Sở Tử Uyên ở nguyên kinh, hắn và Sở Hàn Lâm đang dè chừng lẫn nhau, ta cũng đang an nhàn rãnh rồi, vừa hay có thể đưa nàng đến đảo Lê Hoa chơi một chuyến”
'Được” Vân Tử Lạc cười đến híp mắt, nói:“ Chúng ta sẽ xuất phát từ Băng Thành, vừa hay có thể mang Tình nhi đến chỗ ông ngoại một thời gian, mang con bé theo cùng rất nguy hiểm”
“Đều theo ý nàng” Nhiếp chính vương ôn nhu nói.
Tiếu Đồng bĩu môi, làm bộ như không thấy được nhu tình của hai người.
Bởi vì tiểu Vân Tình vẫn chưa cai sữa, Vân Tử Lạc đành phải nhẫn nại nhờ thêm nửa năm nữa, Tháng ba năm sau, nàng mặc y phục thường dân, mang mặt nạ da người, cùng Nhiếp chính vương, Tiếu Đồng, ôm Hách Liên Vân Tình, cùng hàng trăm ám vệ đi theo bảo vệ đi về hướng Băng Thành.
Hách Liên Vân Tình đã được hơn 1 tuổi, mập mạp cực kỳ đáng yêu. Ngồi trong xe ngựa liên tục vang lên tiếng cười của nhà ba người họ.
“Đôi mắt hạnh này rất giống Lạc nhi, lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành”
Tiếu Đồng tán dương.
Nhiếp chính vương bất mãn nói:“ Ngươi nhìn mũi con bé xem nó giống của ai”
Tiếu Đồng quan sát một lúc, rồi cười ha hả:“ Giống uynh, giống huynh, này cái miệng nhỏ này giống hệt huynh không sai nửa ly, nói đi cũng phải nói lại, con của hai người không giống huynh thì là giống Lạc nhị, chẳng lẽ còn có thể giống ta sao?”
Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, Hách Liên Vân Tình lúc này cũng nhìn về phía Tiếu Đồng cười khanh khách, giống như là hiểu được những lời TIếu Đồng nói.
Không khi trong xe ngựa vô cùng ấm áp.
Dọc đường vui vẻ, khi đến được Băng Thành đã tháng sáu. Thời tiết Băng Thành vẫn còn lạnh, mọi ngựa đến cũng không có xuống xe ngựa ngay mà lột mặt nạ của mình xuống, rồi trực tiếp đến Băng cung.
Tin tức Băng Lạc công chúa đến làm cả Băng cung sôi sục, bởi vì hai nước kết giao, hơn nữa khoảng cách xa, cho nên cũng không có quy định về thời gian về nước.
Vân Tử Lạc ôm Hách Liên Vân Tình đến Thủy tinh điện, Giáng Linh cũng đã đổi chỗ, cũng không thể quấn lấy Vân Tử Lạc nữa, nó nằm sấp trên người Hách Liên Vân Tình, cho dù ai gọi cũng không chịu xuống.
Giáng Linh dường như rất thích tiểu Vân Tình, lúc nào cũng ở bên cạnh con bé. Lúc TIểu Vân Tình khóc nhè, nó còn lè lưỡi liếm mặt lau nước mắt cho tiểu Vân Tình, giống như là đang an ủi con bé, làm cho tiểu Vân Tình rất nhanh liền cười trở lại.
Thấy Giáng Linh có linh tình lại thông minh, Vân Tử Lạc liền đem Giáng Linh tặng cho tiểu Vân Tình, từ đó tiểu Vân Tình luốn nói về chuyện này rất đắc chí,c on bé luôn cho rằng mình có mị lực lớn cho nên mới thu phục được con hồng hồ ly này.
Bắc Đế, Lâm Thanh Tiêu và Viên Không đại sư đều ở Thủy Tình điện đón tiếp ba người.
Sau bữa cơm chiều, Lâm Thanh Tiêu cáo từ, những người còn lại liền lưu lại trong điện thưởng trả. Vân Tử Lạc vừa nói chuyện muốn đến muốn đến đảo Lê Hoa vừa trêu đùa với Hách Liên Vân Tình.
“Đảo Lê Hoa không an toàn, ba người các con chỉ mang theo ám vệ không mang theo binh mã sao?”
Vân Tử Lạc giải thích:“ Chúng con sẽ cải trang thành thường dân, sẽ cẩn thận che giấu thân phận, đối phó với Hoa Phong Bình, sáng không được thì chúng ta phải ở trong bóng tối, về phần Tạ Vô Tâm...không biết hắn có ở trên đảo hay không”
Nói đến đây nàng dừng lại.
Lúc trước, Hách Liên Ý đã hoài nghi, Tạ Vô Tâm chính là sư phụ của Ngô Đại.
Mà ở Túy Vân Lâu, lúc nhìn thấy Tạ Tầm, Ngô Đại nói, Tạ bá bá chính là sư phụ của hắn.
Nếu như điều Hách Liên Ý nghi ngờ là thât, như vậy, Tạ Tầm kia chẳng phải là Tạ Vô Tâm sao?
Mấy ngày hôm nay nàng luôn suy nghĩ chuyện này,nam nhân một thân bạch y, phong thái chững chạc, dung mạo tuấn dật kia, lẽ nào lại là Tạ Vô Tâm đã từng phản bội mẹ nàng sao?
Nàng không muốn tin, nhưng chuyện nàng và Vân Hạo có quan hệ ruột thịt nàng không thể không tin.
Tạ Tâm có nói, ông ấy đang tìm người, vậy là tìm ai?
Ông ấy nói, con của ông ấy nếu sống cũng sẽ lớn bằng nàng, nói như vậy, con của ông ấy, là ám chỉ nàng hay là Vân Hạo.
Chắc chỉ là Vân HẠo.
Nếu không, khi biết được thân phận của nàng, vì sao ông ấy lại không tới tìm nàng.
Mà Ngô Đại, ắt hẳn là đem giấu Vân Hạo rời khỏi đảo, chọc giận Tạ Vô Tâm, vì vậy ông ấy mới truy sát hắn nhiều năm vậy, như vậy có thể thấy ông ta rất coi trọng Vân Hạo.
Nàng đang suy nghĩ, thì nghe Nhiếp chính vương nói:“ Lạc nhi, Ta và Tiếu Đồng võ công đều cao, có thể đến đó thăm dò, còn có Hách Liên chi hồn ở đây, chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại”
Tiếu Đồng đồng ý.
Ánh mắt Vân Tử Lạc nhìn về phía tiểu Vân Tình, lên tiếng nói:“ Ông ngoại, Vân Tình tạm thời gửi ở chỗ người, con mặc dù rất muốn mang con bé theo, nhưng trên đường đi khó tránh đươc nguy hiểm”Bắc Đế vuôt ve đỉnh đầu của tiểu Vân Tình, giọng khàn khàn:“ Lạc nhi, con là vì đòi công đạo cho Thanh Thanh, ta là người làm ông ngoại, cảm ơn con còn không kịp, hơn nữa trẫm cũng rất yêu quý Vân Tình, để nó ở lại đây trẫm cũng rất vui”
Chuyện này đã được định đoạt, mấy người ở lại Băng cung vài ba hôm rồi từ băng cung xuất phát.
Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc lấy thân phận là vợ chồng thương nhân họ Lâm, còn Tiếu Đồng là quản gia.
Từ Bắc Đế quốc đi về phía Tây, liền đến Biển Tây hải mênh mông rộng lớn. Cũng không ai biết rõ về chỗ này, chỉ biết rằng, ở đây tổng cộng có bảy mươi hai đảo nhỏ, trong đó Huyền Linh đảo và Lê Hoa Đảo là lớn nhất,phía nam có ba mươi sáu đảo, phía bắc có ba mươi sáu đảo hỏ, đảo chủ của các đảo nhỏ phụng sự cho đảo chủ đảo lớn, vì vậy mà có danh xưng Nam Huyền Linh, Bắc LÊ Hoa.
Ám vệ lần trước giả mạo Ngô Đại đến đây nửa năm, cho nên rất quen thuộc với địa hình chỗ này, được hắn chỉ dẫn, đoàn người giương buồm đi về hướng Lê Hoa đảo.
Thời tiết dần về xuân, biển cũng tĩnh lặng, đoàn người không gặp bão giống thuận lợi đến đảo, ba ngày sao,từ xa xa đã nhìn thấy Lê Hoa đảo.
“Chủ thuyền, đảo Lê Hoa này có bao nhiêu người? Họ dựa vào cái gì đế tồn tại?”
Nhiếp chính vương ngồi xuống bên cạnh chủ thuyền, lên tiếng thăm dò.
Chàng mặc trường sam màu xanh đậm, tóc đen buộc lại sau gáy, gương mặt mang mặt nạ da người, làm ra vẻ giống một thường dân.
Thế nhưng đôi mắt phượng sáng như sao, giọng nói lạnh lùng phong thái cao cao tại thường, làm cho người khác không thể xem thường được.
Chủ thuyền là người từng trải, biết được chàng có bãn lĩnh, ba người dù đến đảo mang theo ít hải sản có vẻ như là thương nhân, nhưng hắn lại cảm thấy không giống vậy.
Nhiếp chính vương ngồi xuống bên cạnh hắn, cố đè nén khí thế của mình lại, người lái thuyền không khỏi thở nhẹ một tiếng, cười nói: “ Thiếu gia ắt hẳn là người trên đất liền, không biết rằng trên đảo này kỳ thực cũng giống như ở đất liền, đảo Lê Hoa là đảo lớn nhất ở phía bắc, ở đó có gần vạn nhà, ngoại trừ mấy nhà ở ven biển còn lại phần lớn mọi người đều trồng trọt chăn nuôi”
Nhiếp chính vương gật dầu, ngồi lên đầu thuyền, khép tay áo lại, trong tay áo chàng xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích lục, chiếc nhẫn này đã đi theo chàng rất nhiều năm, chưa bao giờ chàng cởi nói ra, lần này cũng giống vậy, cho nên chàng mới không để lộ ngón tay cái trước mặt người khác.
“Vậy Tạ đảo chủ cũng ở trên đảo sao?”
Vân Tử Lạc bước qua, làm bộ vô tình hỏi.
“Tạ đại đảo chủ sao?”
Người chủ thuyền quay đầu lại, nhìn vân Tử Lạc một cái, cười ha ha một tiếng.
“Phu nhân nói đúng, Lê Hoa đảo chính là đảo trong đảo, đại đảo chủ sống ở đảo cao nhất, chỗ đó tách biệt với bên ngoài, xung quanh đều là hải vực, muốn vào được đó phải đi thuyền hơn một tuần hương”
Vân Tử Lạc ừm một tiếng, đó xem như cũng là lớp phòng ngự của tự nhiên. Chờ khi lên đảo mọi chuyện sẽ rõ.
Từ xa đã nhìn thấy đảo, nhưng cũng không nhanh như vậy, ước chừng tầm khoảng gần nửa ngày mới đến nơi. Đến rồi mới phát hiện đảo Lê Hoa này quả thực rất hùng vĩ.
Mấy người đều thông qua cửa thông hành kiểm tra nghiem ngặt, họ nộp lại ít tiền rồi mới có thể vào đảo. Họ đến quán trọ lớn nhất trong đảo.
Sở dĩ nàng chọn đây vì nơi đây rất náo nhiệt, càng là nơi náo nhiệt thì càng ít thu hút sự chú ý của người khác.
Tiểu nhị của quán trọ thấy ba người họ mặc quần áo khác lạ, lập tức tiến lên nịn nọt:“ Mấy vị quan khách, ở chỗ chúng tôi có hải sản tươi sống, các vị muốn gì cũng có, các vị có muốn nếm thử hay không?”
Nhiếp chính vương và Tiếu Đồng không hẹn mà cùng nhìn về phía Vân Tử Lạc, Vân Tử lạc gật đầu, thấp giọng nói:“ Tìm chỗ nào đông người ngồi”
Mấy người ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, xung quanh đều có người đang nói đùa tán phiếm với nhau.
“Cá hố, cá thờn bơn, sò điệp... Lạc nhi, những thứ này nàng muốn ăn cái gì?”
Tiếu Đồng ngồi xuống, thuần thục nói ra một sàng các loại hải sản.
Tiểu nhị trợn tròn mắt, hắn vốn tường vớ được đám khác từ nơi khác đến không biết gì, nhưng xem ra, nhưng người này đều rất quen thuộc với nhưng thứ này.
Cho dù hắn nói cửa tiệm hắn có nhiều hải sản, nhưng hắn cũng không thể có được nhiều như vậy.
Ba người họ ở chỗ này dùng bữa, quả nhiên cũng nghe được không ít tin hữu dụng.
“Tạ đảo chủ không biết bao giờ mới quay trở lại, để Lê Hoa đảo này cho một nữ nhân cai quản, cũng quá là hàm hồ”
“Ngươi uống nhiều quá rồi, cẩn thận lời này truyền khắp đảo, lại vang lên tai phu nhân”
Ánh mắt Vân Tử Lạc trầm xuống.
Phu nhân, chẳng lẽ chính là Hoa Phong Bình sao?
Nhiếp chính vương nhìn bốn phía, cũng không ít ám vệ đang ở đây, bọn họ cũng đang ngồi dùng bữa, giống như khác qua đường, hơn nữa chàng cũng bố trí ám vệ khắp đảo.
Chỉ một lúc sau, có người từ ngoài bước vào.
Bọn họ đến trước bàn của ba người, cúi đầu nói:“ Chủ nhân, thuộc hạ đã nghe ngóng được, Tạ đảo chủ rất giống người vương phi nhắc đến, còn người ở lại trong đảo chính là đảo chủ phu nhân, con gái độc nhất của đảo chủ Huyền Linh đảo, Hoa Phong Bình”
Quả đúng là vậy!
Trong lòng ba người đều có đáp án, Nhiếp chính vương đưa cho hắn một thỏi bạc, ám vệ cầm lấy giả bộ như vui mừng khôn xiết rời đi.
“Tạ vô Tâm không có ở đảo càng tốt, Hoa Phong Bình, ta muốn biết nữ nhân này trông thế nào, lòng dạ bà ta rắn rết thủ đoạn độc ác đến mức nào?”
Vân Tử Lạc lạnh lùng nói.
Nhưng mà, đảo chính cách các đảo lân cận cả một hải vực, muốn vào đó cũng không dễ dàng gì.
Làm thế nào để vào đảo chính, đó là vẫn đề lớn.
Ba người họ ở lại đảo ngoài vài ngày, cuối cùng cũng đợi đến lúc có cơ hôi.