Lạc Nhi Ý

Chương 109: Chương 109: Nghèo đến nỗi chỉ còn vải đen may quần áo




Quả nhiên, dưới sự dẫn dắt của tiểu thái giám, Lục Thừa Hoan mặc bộ váy đen bước những bước tao nhã đi vào, khóe môi nở một nụ cười tự phụ, đi tới dưới thềm ngọc dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

“Hoàng thượng vạn tuế! Thái hậu thiên tuế! Nhiếp Chính vương thiên tuế!”

Nàng ta hành lễ với tư cách một quận chúa, không hề bỏ sót Nhiếp Chính vương.

“Cha.”

Vân Tử Lạc nghe thấy sau lưng có một tiếng gọi cực khẽ, trong giọng nói đong đầy sợ hãi.

“Sao vậy?”

Vân Kiến Thụ quay đầu, thấp giọng hỏi han.

Vân Tử Lạc cũng quay đầu, liền thấy Vân Hạo ngồi chếch phía sau Chu Thị đang nghiêng đầu, bắt lấy vạt áo của Vân Kiến Thụ, nét mặt hoang mang.

“Hạo Nhi cảm thấy không khỏe chỗ nào?”

Vân Kiến Thụ hỏi Chu Thị, đầu mày nhíu lại.

Nét mặt Chu Thị ánh lên vẻ căm hận, cầm khăn tay lau nước mắt, trả lời Vân Kiến Thụ: “Chẳng phải tại Lạc Nhi sao. Chẳng hiểu sao nó lại kết oán với Thừa Hoan quận chúa, không tìm được Lạc Nhi, quận chúa đã lấy kiếm đâm Hạo Nhi bị thương!”

Nói rồi bà ta lật tay áo của Vân Hạo lên, để lộ ra một vết thương còn băng bó, nức nở: “Vết thương còn chưa lành hẳn. Nghe nói hôm nay ông quay về, nó nhất quyết đòi vào cung bằng được…”

Vân Kiến Thụ chau mày, nhìn Thừa Hoan quận chúa rồi quay qua Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc gật đầu, cười khó xử.

Móng tay dài giấu trong chiếc khăn tay của Chu Thị sắp đâm xuyên qua thịt tới nơi, bà ta nghiến chặt hai hàm răng.

Con tiểu tiện nhân này, bản thân xui xẻo thì thôi lại liên lụy tới đứa con trai duy nhất của mình! Suýt nữa thì mất cả mạng!

Nếu như Hạo Nhi có mệnh hệ gì, bà làm sao còn chỗ đứng trong Vân phủ?

Vân Tử Lạc nhìn về phía Vân Hạo đang nắm chặt vạt áo Vân Kiến Thụ để mong vỗ về, nỗi sợ hãi trong ánh mắt còn chưa tan đi, thầm thở dài. Thằng bé mới mười ba tuổi, còn nhỏ quá.

Ở hiện đại là vừa mới học hết tiểu học lên cấp hai, vẫn còn vui đùa cùng cha mẹ.

“Hạo Nhi, qua chỗ nhị tỷ.”

Vân Tử Lạc vẫy tay với nó.

Vân Hạo ‘vâng’ một tiếng, buông Vân Kiến Thụ ra, chạy tới bên cạnh Vân Tử Lạc.

Từ lần trước ở Nhiếp Chính vương phủ nhìn thấy Vân Tử Lạc khí thế tung tuyết sát, không hề thua kém người cha tướng quân của mình, nó không còn nghi ngờ gì về thực lực của Vân Tử Lạc nữa.

“Lạc Nhi, ngồi bên cạnh mẹ đây.” Chu Thị bất mãn nói.

Vân Hạo lắc đầu.

Chu Thị tức đến trợn ngược mắt lên.

Vân Tử Lạc xoa đầu Vân Hạo, để nó ngồi bên cạnh mình.

Vị trí của Lục Thừa Hoan được sắp xếp ở phía dưới Nhiếp Chính vương, vừa ngồi vững, ánh mắt nàng ta đã quét một lượt xuống dưới, dừng lại ở chỗ Vân Tử Lạc.

Nàng ta đứng dậy, hơi ngẩng đầu lên, ngữ khí cứng rắn: “Thái hậu, thần thiếp muốn cùng Vân nhị tiểu thư so tài xem sao! Vừa hay cũng là để mọi người được vui vẻ náo nhiệt!”

Đối mặt với thái độ khiêu khích không chút e dè của nàng ta, Thái hậu hơi thu lại nụ cười.

“Ồ? Không biết quận chúa muốn cùng Lạc Nhi so tài thứ gì?”

Vân Tử Lạc khẽ nhướng mày, đúng là nằm yên cũng trúng đạn.

Biết ngay nàng ta tới đây chắc chắn không có chuyện gì tử tế, rõ ràng là đối đầu với mình.

Sắc mặt Nhiếp Chính vương sa sầm lại: “Thừa Hoan, đừng có hỗn hào!”

Lục Thừa Hoan mặc kệ cơn giận của Nhiếp Chính vương. Nàng ta muốn cùng Vân Tử Lạc so tài là vì Hách Liên ca ca, sao có thể vì sự bao che của huynh ấy mà dừng lại?

Nàng ta phải chứng minh rằng mình không những xinh đẹp hơn Vân Tử Lạc mà còn đa tài hơn!

Chỉ có nàng ta, Lục Thừa Hoan, các chủ Lưu Ly Các mới xứng với Nhiếp Chính vương của Kỳ Hạ, thiếu vương gia của Nam Xuyên, Hách Liên Ý!

“Đây là cuộc đo tài giữa muội và Vân Tử Lạc, Hách Liên ca ca đừng hòng ngăn cản!”

Lục Thừa Hoan ăn nói rất dứt khoát, làm các chủ đã lâu đích thực đã rèn luyện cho nàng ta khí thế uy nghiêm, ăn nói có khí phách, có tiếng vang.

Có lẽ ra lệnh đã quen, khiến giọng nàng ta thiếu đi nét dịu dàng trong sáng của thiếu nữ, lại nam tính một chút, có phần thô kệch.

Nhiếp Chính vương nhíu mày, Thái hậu cao giọng lặp lại: “Quận chúa muốn đọ cái gì? Cầm kỳ hay thi họa?”

Một tiếng hừ bật ra khỏi mũi Lục Thừa Hoan, nàng ta trầm giọng nói: “Cầm kỳ thi họa? Mấy thứ này có nữ nhi Kỳ Hạ nào không biết, chỉ là giỏi hay tệ mà thôi, có gì đáng tò mò! Ta muốn đọ múa với Vân Tử Lạc! Để các người được thưởng thức màn múa chân trần của Nam Xuyên!”

Nàng ta vừa nói xong, bên dưới đã vang lên tiếng bàn tán.

Vân Tử Lạc cũng nghe thấy người bên cạnh thảo luận về điệu múa chân trần của Nam Xuyên.

Nam Xuyên, vào thời đại này giống như những dân tộc thiểu số ở hiện đại, tinh thông y thuật cổ độc, biết ca biết múa, chỉ có điều vẫn độc lập về chính trị.

Nhưng Nam Xuyên hàng năm đều phải tiến cống cho Kỳ Hạ.

“Như vậy sao được?” Vân Kiến Thụ thì thầm với Vân Tử Lạc: “Mặc dù con từng học múa nhưng rất ít dịp múa trước mặt người khác. Hơn nữa Nam Xuyên nổi danh về múa, Thừa Hoan quận chúa lại là người giỏi nhất, so tài với sở trường của người ta, con không chiếm được chút ưu thế nào! Cha sẽ bảo Thái hậu từ chối!”

Vân Tử Lạc giữ tay áo Vân Kiến Thụ lại, im lặng lắc đầu.

“Nhị tỷ.”

Vân Hạo gọi khẽ.

Vân Tử Lạc mỉm cười, mấp máy đôi môi hồng: “Việc đến đâu thì hay tới đó. Hạo Nhi à, nhớ kỹ, dù có xảy ra chuyện gì, thua người cũng không được thua khí thế! Phải lấy phong thái của mình áp đảo kẻ địch!”

Vân Hạo lắng nghe rất nghiêm túc, ánh mắt sáng lấp lánh.

Vân Tử Lạc đã bước ra khỏi chỗ: “Thái hậu cô cô!”

“Lạc Nhi, Thừa Hoan quận chúa muốn thi múa với con, con xem…” Thái hậu hỏi với vẻ thăm dò.

Bà cũng không biết tình hình ra sao, sợ một điệu múa sẽ làm hỏng thanh danh khó khăn lắm Vân Tử Lạc mới gây dựng được.

Lục Thừa Hoan nheo mắt lại, nhìn Vân Tử Lạc chằm chằm, bí mật truyền âm: Cả múa mà cũng không biết, ngươi xứng với Hách Liên ca ca của ta sao?

Lời này dĩ nhiên Nhiếp Chính vương không nghe thấy.

Vân Tử Lạc vẫn rất bình thản, nhìn thấy khóe môi Lục Thừa Hoan không mấp máy mà vẫn có thể phát ra tiếng nói, người bên cạnh lại không hề có phản ứng gì, nàng đã biết nàng ta dùng một cách thức đặc biệt để nói chuyện với mình.

Thế thì cứ coi như không nghe thấy đi.

“Thái hậu cô cô, quận chúa Nam Xuyên công khai thách thức Kỳ Hạ chúng ta, nếu chúng ta không đồng ý há chẳng phải rõ ràng khiến cho một nước lớn như Kỳ Hạ một vùng man di, hẻo lánh hay sao?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cái gì cái gì? Bọn họ không nghe nhầm chứ? Nam Xuyên là vùng đất man di, hẻo lánh?

Trời ơi, hạ thấp cố hương của Nhiếp Chính vương như vậy ngay trước mặt ngài ấy… Kể cả những đại thần đã biết tới sự to gan của Vân Tử Lạc, lần này cũng không khỏi bàng hoàng, nói chi tới người khác!

Chính Thái hậu mặt cũng hơi biến sắc, quát: “Lạc Nhi không được nói bậy! Nam Xuyên là báu vật trời ban, địa linh nhân kiệt, chỉ hơi bé một chút nhưng cũng có mấy trăm năm lịch sử rồi!”

Nói rồi, bà hơi liếc nhìn Nhiếp Chính vương. Chàng vẫn ngồi uống trà, vững như núi, không có bất kỳ phản ứng gì.

Lục Thừa Hoan cực kỳ tức giận, chỉ vào Vân Tử Lạc nói: “Ngươi! Ngươi là kẻ ếch ngồi đáy giếng! Nam Xuyên chúng ta còn phong phú hơn Kỳ Hạ nhiều!”

Vân Tử Lạc cười khẽ, ngữ khí vẫn rất sắc bén: “Phong phú? Ta thấy các ngươi nghèo đến độ chỉ có vải đen làm quần áo thôi, ngay cả phường nhuộm cũng không có sao?”

“…”

Sau câu nói này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều hóa đá, giương mắt nhìn, lè lưỡi, không dám cử động.

Nếu ban nãy là chê bai cố hương của Nhiếp Chính vương thì lời này chẳng phải chính là một cái tát giáng thẳng vào mặt ngài ấy hay sao?

Có ai không biết quanh năm Nhiếp Chính vương chỉ có một bộ áo bào đen đơn giản, chưa bao giờ mặc màu khác, kiểu dáng khác…

Rất lâu sau không có ai lên tiếng, Hoàng thượng giận dỗi ngồi bên cạnh càng như bị sét đánh ngang tai.

Nếu hỏi trên đời này hắn sợ ai nhất thì người đó nhất định phải là Nhiếp Chính vương, Hách Liên Ý.

Thế mà nữ nhân này lại to gan như vậy!

Lục Thừa Hoan đỏ mặt vì câu nói của nàng, đơn thuần là tức giận.

Nàng ta mặc áo đen thì sao chứ? Nàng ta và Hách Liên ca ca cùng mặc áo đen, nhìn mới xứng đôi làm sao!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Nhiếp Chính vương.

Chu Thị lại càng ôm một thái độ như xem kịch hay, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Ngược lại Nhiếp Chính vương nghe xong đầu mày chỉ khẽ động vài cái rồi im lặng, nở một nụ cười thoảng nhẹ.

Nhớ lại hôm đó Vân Tử Lạc nói muốn làm cho mình một chiếc áo bào màu xanh lam, nỗi đau xót vô hạn dâng lên trong lòng chàng.

Chàng… còn đợi được không?

Thấy Nhiếp Chính vương không có ý truy cứu, mọi người tham gia yến tiệc lại càng kinh ngạc.

Vân nhị tiểu thư này, rốt cuộc là thế nào?

Lông hổ đã bị nàng vặt sắp trụi rồi mà con hổ vẫn không cắn người?

Huống hồ con hổ này còn là chúa sơn lâm, trước nay chưa từng dễ giao tiếp…

Lẽ nào đây chỉ là sự bình lặng trước cơn dông bão?

Hoàng thượng quả thật bị đả kích rồi! Hắn chịu không nổi.

“Nhiếp Chính vương, nữ nhân kia vô lễ với ngươi, trẫm thay ngươi trừng phạt cô ta!”

Nhiếp Chính vương đánh mắt nhìn Hoàng thượng rồi lại liếc nhìn đám người đang hóa thạch phía dưới, khẽ nói: “Vô lễ với bổn vương? Có sao? Sao bổn vương không nghe ra?”

Hoàng thượng mặt mày tím ngắt lại, nắm chặt tay: “Cô ta… ngươi không nghe thấy cô ta chê cười ngươi cả năm chỉ mặc độc một bộ đồ màu đen sao?”

Đúng rồi, mọi người cũng cảm thấy Hoàng thượng đã nói ra những lời bọn họ suýt nữa thì buột miệng.

Nhiếp Chính vương cười: “Đây là sự thật mà, Tứ vương phi chỉ nói sự thật thôi, có tội gì chứ?”

Hoàng thượng câm nín.

Hắn không tin Nhiếp Chính vương lại không nghe ra ý châm chọc bên trong! Càng không tin Nhiếp Chính vương không giận dữ chút nào!

Vân Tử Lạc cụp mắt xuống, hừ khẽ một tiếng.

Nàng vốn dĩ nói sự thật, dĩ nhiên là cũng có ý chê cười!

Đáng đời!

Sợ Hoàng thượng còn định nói tiếp, nàng vội cướp lời trước: “Nếu quận chúa muốn thi, Lạc Nhi dĩ nhiên không thể để Kỳ Hạ mất mặt. Lạc Nhi bị đồn đại là nữ nhi vô dụng nhất Kỳ Hạ, nếu múa không bằng quận chúa thì là lẽ đương nhiên; Nếu lại may mắn chiến thắng, vậy thì…”

Nàng nhếch môi cười: “Quận chúa múa đẹp nhất Nam Xuyên lại không bằng nữ nhi vô dụng của Kỳ Hạ, ta thật sự sẽ không biết Nam Xuyên là đất kỳ tài gì đâu.”

Lục Thừa Hoan tức sắp thổ huyết, quát: “Vân Tử Lạc, ngươi đừng có đứng đây buông lời càn rỡ! Hách Liên ca ca, huynh xem cô ta đi, dám hạ nhục Nam Xuyên chúng ta!”

Nhiếp Chính vương chau mày, lạnh lùng quát: “Muội lui xuống! Còn muốn mất mặt hơn nữa hay sao?”

Lục Thừa Hoan sửng sốt.

“Hách Liên ca ca, sao muội lại mất mặt! Cô ta nói xấu bao điều về Nam Xuyên mà huynh vẫn thiên vị cô ta? Huynh… được lắm, muội sẽ cho huynh thấy, cô ta khẩu khí lớn như vậy có thể múa ra được kiểu gì!”

Nàng ta đè ngọn lửa phẫn nộ trong lòng xuống, quay người lại, không phục: “Thái hậu, nếu Vân Tử Lạc đã đồng ý thì hay bắt đầu thi tài đi, để cô ta múa trước!”

“Hách Liên ca ca, huynh trông đó!”

Lục Thừa Hoan đứng bên cạnh Nhiếp Chính vương, lẩm bẩm.

Vân Tử Lạc cười: “Ta là chủ nhà, dĩ nhiên phải nhường một bước, Thừa Hoan quận chúa, xin mời!”

Nói rồi nàng lùi về chỗ, ngồi xuống.

“Hừ, vậy thì để ngươi mở rộng tầm mắt!”

Lục Thừa Hoan khí thế bừng bừng, cúi xuống bỏ đôi giày thêu hoa cùng đôi tất ra, rồi xắn chiếc quần giữ ấm dưới váy lên, đôi chân ngọc nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt mọi người.

Tất cả mọi người đều trầm trồ trước sự bạo dạn đó.

Lục Thừa Hoan huýt một tiếng sáo lanh lảnh, trong cung vang lên tiếng nhạc, bài nhạc này không phải do đội nhạc trong cung biểu diễn, rõ ràng nàng ta đã chuẩn bị trước.

Tiếng nhạc vui vẻ, Lục Thừa Hoan đã bước chân trần xuống thềm, mỉm cười, bắt đầu múa cùng vạt váy dài đen.

Vân Tử Lạc thưởng thức, Vân Hạo cũng len lút ngẩng đầu lên xem.

“Lạc Nhi, cơ thể của cô ta mềm dẻo quá, chẳng trách múa đẹp như vậy. Sao cô ta cứ thích tìm rắc rối với tỷ vậy?”

Diêu Linh Linh bị Vân Tử Lạc gọi qua thì thầm sửng sốt.

Vân Tử Lạc không đồng tình.

Đúng là vóc dáng Lục Thừa Hoan rất đẹp, là một người có tài múa bẩm sinh. Bài múa này có mấy động tác kỹ thuật cao, nàng ta cũng làm rất khéo, đã có mấy tiếng vỗ tay rồi.

Nhưng lại không có tính sáng tạo.

Cùng là cao thủ về múa, vậy thì trong việc so tài cao thấp, phải xem ai sáng tạo hơn ai.

Nghe giọng Diêu Linh Linh đầy cảm thán, Vân Hạo không hài lòng, quay lại nói: “Nhị tỷ của ta múa cũng đẹp lắm, còn thanh thoát hơn nhiều, tựa như một cơn gió có thể thổi bay!”

Diêu Linh Linh nhìn Vân Tử Lạc không dám tin.

Vân Tử Lạc cười khẽ, vỗ vỗ đầu Vân Hạo. Trong ký ức, Vân Tử Lạc từng múa trong Lê Uyển, bị Vân Hạo đi chơi ngang qua nhìn thấy.

“Linh Linh, lát nữa muội đàn giúp ta bài “Phong điểu”, được không?”

Diêu Linh Linh gật đầu: “Được, bài này muội khá rành. Yên tâm đi, nhất định sẽ phối hợp với tỷ thật tốt.”

“Ta tin vào tiếng đàn của muội.” Vân Tử Lạc không hề che giấu sự khen ngợi của mình.

Cầm nghệ của Diêu Linh Linh rất giỏi, rất đạt, nhất là gần đây còn luyện tập rất chăm.

Rồi nàng lại gọi Sở Tử Uyên tới bàn bạc mấy câu, Sở Tử Uyên đồng ý.

Lục Thừa Hoan đã múa xong, nhón mũi chân xoay mấy vòng giữa thảm đỏ rồi kết thúc.

“Hay!”

Tiếng vỗ tay vang như sấm dậy, tiếng ngợi khen không ngớt. Điệu múa như âm nhạc, không biên giới.

“Điệu múa của quận chúa quả nhiên tuyệt vời, ai gia có phúc rồi.” Thái hậu cười tít mắt nói, chỉ có điều nụ cười đó không lan vào đáy mắt.

“Múa khá đấy.” Nụ cười của Hoàng thượng có phần thái quá, các đại thần nhìn là biết muốn lấy lòng Nhiếp Chính vương.

Nhiếp Chính vương không đưa ra bất kỳ nhận xét nào, chỉ giữ nguyên tư thế lúc trước.

Nữ nhân biết nhảy múa ở Nam Xuyên nhiều vô kể, còn Lục Thừa Hoan, từ nhỏ chàng đã xem muội ấy múa vô số lần, chẳng có cảm xúc gì.

Đối với chàng mà nói, con gái biết múa như người biết ăn cơm. Con gái không biết múa thì chỉ là không thích ăn cơm mà thích ăn mỳ thôi.

Ánh mắt chàng khóa chặt vào Vân Tử Lạc.

“Vân Tử Lạc, tới ngươi rồi!”

Lục Thừa Hoan ngồi xuống ghế, khẽ thở dốc nhưng vẫn không hề chịu bỏ qua cho Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc đứng dậy, cúi chào bề trên, khẽ mỉm cười rồi giơ ngón tay trái ra, bật một tiếng.

Cả cung điện bỗng tối om.

“Có chuyện gì vậy? Chuyện gì thế?”

“Sao vậy?”

Mọi sợ hãi đứng cả dậy, rối loạn hết cả.

“Mọi người cứ bình tĩnh, đây là điều kiện cần thiết cho màn múa!”

Giọng Sở Tử Uyên đầy nội lực, vang vọng khắp Từ Ninh cung.

Cùng với câu nói này một ngọn đèn cam ở nơi cao nhất sáng lên. Gương mặt của Thái hậu, Nhiếp Chính vương, Hoàng thượng đều trở nên mông lung.

Mọi người cũng lập tức bình tĩnh lại.

Tiếng đàn từ xa xôi vọng lại, mới bắt đầu rất nhẹ rất khẽ, nhịp cũng đặc biệt chậm rãi. Cùng với tiếng đàn êm ái, từng đôi nến trong điện được sáng lên.

“Soạt…”

Tiếng vạt áo đón gió vọng từ trên đỉnh đầu xuống, mọi người vô thức ngước lên.

Nhưng chỉ thấy một tấm lụa trắng như tuyết bay xuống, vững vàng vòng qua cây trụ cột chạm rồng khắc phượng.

Một thân ảnh trong chiếc váy dài màu trắng từ ngoài cung bay vào, Vân Tử Lạc đeo chiếc mạng che nửa mặt, ngẩng đầu nhìn lên trên. Đầu kia của tấm lụa đang thắt giữa eo nàng.

Cả người nàng phiêu diêu nhẹ bẫng chạm xuống mặt đất như rong như bèo không gốc rễ. Nàng xoay một vòng, hai cánh tay nhẹ nhàng đan vào nhau, bày ra tư thế phượng hoàng phi thiên.

Chiếc váy dài quẹt đất, lúc này không có gió cũng rướn lên, sáng bừng như mái tóc đen nhánh của người con gái. Một đen một trắng, càng tôn lên vẻ đẹp tới cực điểm!

Lúc này, giá nến màu cam đã sáng lên mười hai ngọn, chiếu rọi khắp điện, cũng rọi sáng thềm trước Từ Ninh cung, khiến nó trở nên huyền ảo.

Bóng dáng Vân Tử Lạc như tiên nữ giáng trần, chấn động tất cả mọi người.

Nhiếp Chính vương đã đổ người về trước từ bao giờ, nét mặt rất ngỡ ngàng.

Diêu Linh Linh ôm đàn ngồi dưới đất, tiếng đàn mỗi lúc một vang, mỗi lúc một du dương.

Vân Tử Lạc vung múa vạt áo, lắc eo xoay mông, lúc thì như thiên nga trên mặt nước, lúc lại như khổng tước xòe đuôi; Có thể là uốn dẻo, có thể là xoạc chân, làm toàn những động tác đẹp mà độ khó cực cao, phát huy vẻ đẹp của cơ thể này lên mức cao nhất!

Dưới ánh nến ấm áp lại càng toát ra một sự dịu dàng vô hạn…

Gương mặt Lục Thừa Hoan méo xệch đi!

Nàng không tin!

Cơ thể của Vân Tử Lạc sao có thể mềm dẻo, linh hoạt đến vậy!

Gần như ngang ngửa với một người luyện múa mười sáu năm như nàng, thậm chí còn dẻo hơn! Tựa hồ nàng ta sinh ra để múa!

Tiếng đàn réo rắt thanh tao, mỗi lúc một nhanh, dần dần lên tới cao trào.

Vân Tử Lạc thầm hít sâu một hơi, nhón chân lên mặt đất, cả người lên không. Dưới sự trợ giúp của dải lụa, cùng tiết tấu của bản đàn, nàng xoay tròn trên không.

Càng xoay càng nhanh, tư thế càng lúc càng phức tạp, xoay phải tới gần chục vòng, Vân Tử Lạc mới từ từ hạ xuống, mũi chân chạm đất, chân còn lại tự nhiên hất lên.

Hai tay áo vung ra, một cao một thấp, mượn lực quán tính để kiễng mũi chân xoay trên thảm. Không có thời gian nghỉ ngơi, khi tiếng nhạc dừng lại ở giây cuối cùng, tư thế của nàng lập tức thay đổi, kết thúc bằng hình ảnh nằm lưng chừng.

Đồng thời, đèn trong điện cũng sáng nhất loạt, cả điện bỗng chốc rạng rỡ như cũ!

Yên lặng, yên lặng, vẫn là yên lặng!

“Hay!”

Không biết ai đi đầu, để tất cả mọi người đứng dậy hoan hô.

Vân Tử Lạc đứng lên, phủ tay áo hành lễ, ngước nhìn lên trên.

Chỉ thấy Nhiếp Chính vương đã đờ đẫn, đứng trên ghế, quên cả khen, ánh mắt ngập tràn vẻ thảng thốt.

Mặt Lục Thừa Hoan trắng bệch như tờ giấy, giữ chặt hai tay, cả người cứng đờ.

Thái hậu hài lòng gật đầu.

Hoàng thượng cũng kinh ngạc rất lâu, nhìn Nhiếp Chính vương, bĩu môi nói: “Múa cũng khá đấy nhưng vóc dáng không bằng Thừa Hoan quận chúa, Thừa Hoan quận chúa vẫn múa đẹp hơn chút.”

Nhiếp Chính vương hoàn hồn trở lại nhưng không ngồi xuống mà quay đầu nhìn Hoàng thượng, trầm giọng: “Tứ vương phi múa đẹp hơn, so với nàng, Thừa Hoan kém quá xa!”

Dứt lời, chàng nhìn về phía Vân Tử Lạc, vỗ tay!

Mọi người trong điện lập tức vỗ tay theo Nhiếp Chính vương!

Giờ phút này họ mới cảm thấy Vân nhị tiểu thư đúng là thiên tài!

Chỉ riêng đàn, thơ và múa đã hơn Vân Khinh Bình rồi.

Danh hiệu tài nữ số một Kỳ Hạ phải là của Vân nhị tiểu thư mới đúng!

Sở Hàn Lâm sớm đã hóa thạch như một tòa kiến trúc, không thể chấp nhận điệu múa vừa rồi do Vân Tử Lạc múa.

Một người múa đẹp như vậy, chữ viết đẹp như vậy lại bị hắn nhốt ở ngoài cửa phủ ư?

Lúc này đây hắn hối hận vô cùng.

Đúng là đồn đại hại chết người ta!

Nếu lúc đó hắn không có hành động xuẩn ngốc ấy, Vân Tử Lạc nhất định vẫn còn yêu thương hắn!

Vân Khinh Bình thất bại ngồi trên ghế, nhìn vẻ ngạc nhiên trong mắt Sở Hàn Lâm, hoàn toàn dành cho Vân Tử Lạc. Nàng ta quả thực sụp đổ, chỉ hận không thể nhảy lên giết người!

Nhưng nàng ta chỉ có thể nhịn, nhịn, tiếp tục nhẫn nhịn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.