Lạc Nhi Ý

Chương 261: Chương 261: Nhiều năm không hành tẩu giang hồ !




Vân Tử Lạc vừa cất lời, toàn bộ đại điện lập tức lăng ngắt, yên tĩnh đến quỷ dị.

“Ngươi nói cái gì?”

Âm thanh tựa hồ như nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, từng chữ, cực kỳ rõ ràng từ trong miệng Bắc Đế bật ra.

Thân hình cao lớn của Bắc Đế bỗng nhiên đứng thẳng dậy, gò má vặn vẹo, sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Đại điện lập tức bị khí lạnh bao trùm.

Trong lòng hoàng đế Đông lâm cũng băng lãnh đến cực hạn.

Hơn mười năm nay, chưa từng thấy Bắc Đế nổi giận như vậy.

Ông ấy không khỏi nhíu mày nhìn về phía Vân Tử lạc, nha đầu này, gặp nguy hiểm rồi.

Chỉ ông ấy biết rõ, năm xưa Bắc Đế tàn bạo đến cỡ nào!

Nhưng mà, trong đầu ông ấy đột nhiên lóe lên- tiểu nha đầy này, không thể chết được!

Nếu nàng ta chết, thì Trường Nhạc phải làm sao?

Vân Tử lạc cũng không để ý đến lời nói lúc nãy của mình, lúc này nàng đã quyết định cá chết lưới rách.

“Bắc Đế, trả Ý cho ta”

Nàng quát lên một tiếng, Tuyết Sát như một con rắn trắng, thân thể nàng linh hoạt tấn công về phía Bắc Đế.

Nàng hoài nghi, Bắc Đế có phải dùng trận pháp bí mật đem nhốt Ý lại không.

Sắc mặt Bắc Đế trầm lạnh như hàn băng, ông ta từ từ đẩy hai tay ra, giọng như băng tuyết ngàn năm: “Băng tuyết tề thiên”

Lúc ra băng tuyết tề thiên, ông ấy cũng ra tay nhẹ hơn, dù sao, ông ấy cũng cảm thẩy, đối phó với một tiểu cô nương, cũng không cần dùng lực lớn như vậy.

Dám lớn tiếng chửi mình, được, được lắm!

Những viên tuyết liền mãnh liệt hướng về phía Vân Tử Lạc.

“Lạc nhi, cẩn thận”

Sắc mặt Sở HÀn lâm và Sở Tử Uyên biến hóa kịch liệt, hai người không hẹn mà cùng đứng lên, rút binh khí bên hông ra, mặt mũi đầy vẻ lo lắng.

Vân Tử Lạc hừ lạnh một tiếng, bước nhỏ chân, thân hình linh hoạt đã vọt ra ngoài, nhưng nhìn thấy lam ảnh bay toán loạn như vậy, trong phút chốc, nàng nhớ ra trận pháp, chầm chậm phá trận pháp này.

Ngay cả Bắc Đế cũng bị việc nàng nhanh như vậy đã phá được trận pháp là cho kinh sợ.

Làm sao lại vậy?

Băng tuyết tề thiên của hắn không lẽ lại bị người khác phá giải nhanh như vậy?

Hơn nữa, vừa rồi ngay cả hắn cũng suýt nữa thất thủ.

Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, Vân Tử Lạc vung Tuyết Sát đánh lên trần đại điện, nàng giữ chặt tuyết sát, tung người nhảy lên giữa không trung, hai tay rút mười mảnh kim đao ra, dùng hết nội lực, hô lớn: “ Thập diện mai phục!”

“Soạt soạt soạt...” mấy tiếng vang lên, kim đao từ bốn phương tám hướng bắn về phía Bắc Đế vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Phía sau mười chuôi kim đao, Vân Tử Lạc tung Tuyết sát lên, thân hình nhanh nhẹn uyển chuyển, bóng trắng sít sao vây quanh Bắc Đế.

Mà những mảnh kim đao này lại chuẩn xác nhắm đúng chỗ trí mạng của Bắc Đế.

Lập tức, cả đại điện đều là màu vàng sáng óng ánh, rất hoa lệ.

Hoàng đế Đông Lâm nhìn thấy vậy thì sợ ngây người, lập tức đứng thẳng lên.

Chính ông ta thế nhưng lại nhìn nhầm.

Ông ta thế lại nhìn không ra, công phu của tiểu nha đầu này lại lợi hại như vậy.

Vẻ mặt cao ngạo sớm đã tan thành mây khói, lúc này trên gương mặt của ông ta chỉ vỏn vẹn còn lại sự khiếp sợ. Ánh mắt ngập tràn vè không thể tin được.

Bắc Đế ngẩng mặt lên trời gầm lớn một tiếng, lạnh lùng quát: “ Huyền băng khỏi, vạn vật diệt! Huyền băng chưởng”

“Bá Anh huynh lưu tình”

Hoàng đế Đông Lâm nghe được mấy chữ “ Huyền băng chưởng” thì lập tức như bị rơi vào vực sâu vạn trượng.

Thuốc giải của hắn a!

Giờ phút này trong mắt ông ta, Vân Tử Lạc liền biến thành thuốc giải của Trường Nhạc công chúa.

Vân Tử Lạc hít một hơi, vừa định hành động thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng đen, nàng còn chưa kịp cử động thì bóng đen đó đã ôm ngang eo nàng cuốn vào trong lòng hắn.

“Bắc Đế xin dừng tay”

Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng đầy nội lực của Nhiếp chính vương lập tức vang lên trong đại điện.

Bắc Đế ngẩn ra, lập tức thu lại chưởng, ánh mắt bất thiện nhìn vào hai người: “ Tiểu tử, ngươi cũng thật có bản lĩnh”

Không thể không nói, có thể thoát khỏi băng tuyết thánh cảnh của hắn, tiểu tử con trai của HÁch Liễn Trì này cũng không tồi.

Nhiếp chính vương còn chưa kịp trả lời hắn, thì trong lòng liền vang lên giọng nói đầy run rẩy:

“Ý...”

Gương mặt lạnh lùng của Vân Tử Lạc bỗng như bừng sáng, nàng ngạc nhiên cùng mừng rỡ, đôi môi đỏ mọng hơi run, ánh mắt tham lam nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của chàng.

“Lạc”

Nhiếp chính vương cúi đầu, giọng mềm nhũn ra như nước, người đàn ông cứng như sắt thép bỗng chốc lại hóa thành nhu hòa.

Cũng không để ý gì nhiều, Vân Tử Lạc liền ngẩng dầu, duỗi tay ôm ngang cổ Nhiếp chính vương, rướn cổ hôn lên má trái của chàng một cái, rồi lại hôn lên má phải của chàng một cái nữa.

“Không sao là tốt rồi”

Giọng của nàng ngập tràn vẻ vui mừng, như thể gặp đại nạn không chết, đôi môi đỏ mọng lại một lần nửa hạ xuống, chạm vào đôi môi của chàng, hôn chàng một lần nữa.

Mặt Nhiếp chính vương lúc này liển ửng hồng lên.

Chàng cũng không ngờ Lạc nhi lại to gan như vậy.

Ngay cả chàng cũng chưa nghĩ đến chuyện này... Nhưng mà được thân mật cùng người mình yêu nhất chàng làm sao trấn định được. Tâm chàng sớm đã tan chảy, bàn tay ôm ngang eo người con gái cũng siết chặt, như muốn hòa nàng vào trong cơ thể mình.

Sở Tử Uyên và Sở Hàn Lâm vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy một màn này sắc mặt liền trở nên khó coi.

Nhất là Sở Tử Uyên, hắn nắm tay thành đầm, quả đấm căng rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại căng, gân xanh trên trán cũng nhảy loạn, nếu như không có hoàng đế Đông Lâm ở đây, hắn đã sớm lên tiếng.

Khiêu khích, hành động này của Hách Liên Ý rõ ràng là khiêu khích mình trắng trợn

Ánh mắt Sở Hàn Lâm cũng lạnh đi, hắn cật lực đè nén tâm tình của mình, ngồi thẳng trên ghế thái sư.

Hoàng đế Đông Lâm nhìn thấy hai người thân mật như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ông ta đập bàn đứng dậy quát lớn: “ Nhiếp chính vương, ngươi lại dám lừa gạt trẫm”

Giọng của ông ta dường như kéo hai người vốn đang thân mật trở lại hiện thực.

Nhiếp chính vương cũng không để Vân Tử Lạc ra khỏi lòng mình, chỉ nghiêng đầu nhìn ông ta.

“Vừa rồi chỉ là diễn một màn kịch vui”

Hoàng đế Đông Lâm hừ lạnh một tiếng.

Với hiểu biết của ông ta, cộng thêm kinh nghiệm của mình, giờ này ông ta đã đoán ra chân tướng sự thật.

“Thuốc giải của Trường Nhạc, là ngươi cấp, còn không mau đưa ra”

Nha đầu này mang bảo dược, mà người chế ra loại độc này không phải là thế tử Nam Xuyên, Nhiếp chính vương của Kỳ Hạ thì còn có thể là ai khác?

Ông ta vốn nghĩ loại độc này do người khác chế ra, nhưng giờ phút này nhìn thấy quan hệ của hai người họ thân mật như vậy, ông ta mới bừng tỉnh ra.

Nhiếp chính vương khẽ nhếch đôi môi mỏng, cười nhẹ một tiếng, đôi mắt phượng hơi cong lên.

“Nàng ta làm đả thương nữ nhân của ta, bị trừng phạt một chút cũng không quá đáng”

Hoàng đế Đông Lâm nuốt nước bọt một cái, cũng không ngờ rằng chàng lại nói như vậy, ông ta chau mày: “Đã trừng phạt qua rồi, thủ đoạn của Nhiếp chính vương trẫm biết được, độc của Nam Xuyên nổi tiếng khắp thiên hạ không phải hư danh”

Nhiếp chính vương cười khẽ: “ Hoàng thượng yên tâm, trước lúc rời khỏi ĐÔng Lâm ta sẽ hai tay dâng thuốc giải lên cho ngài”

Chàng không chút kiêng kỵ ủng hộ Vân Tử Lạc, dù sao nàng thoải mái mới quan trọng hơn cả.

“Chẳng lẽ, ngươi ngay cả tự tin bảo vệ nữ nhân của mình cũng không có?”

Hoàng đế Đông lâm cố ý châm chọc.

Nhiếp chính vương lơ đãng, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua phía Bắc Đế

“Phải không, tiểu vương tự nhận mình có bản lĩnh đó. Chỉ là, nàng thích đùa, vậy cứ để nàng vui cho đủ, chỉ cần nàng chơi vui vẻ là được, sinh tử của người khác thì liên quan gì đến ta?”

Hoàng đế ĐÔng Lâm nghe vậy tức giận đến trắng bệch cả mặt.

Nói như vậy chẳng khác nào coi thường mạng của Trường Nhạc.

Bắc Đế hừ lạnh một tiếng, ánh mắt từ nơi Nhiếp chính vương chuyển lên người Vân Tử Lạc: “ Nha đâu kia cũng có chút bản lĩnh, không biết môn sư là ai? Không chỉ biết kỳ môn tà thuật mà còn biết gião dưỡng nữa”

Mặc dù giọng của ông ta cũng không còn tức giận ngập trời như lúc nãy thế nhưng trong ánh mắt tối tăm như mưa giông bão táp đang ẩn giấu, làm cho người khác có thể thấy được ánh mắt hung ác của ông ta.

Mắt phượng của Nhiếp chính vương hỏi tối lại.

Biết rõ ông ta nói mỉa mình, Vân Tử Lạc cười dịu dàng gật đầu với hắn: “ Bắc Đế tiền bối quá khen rồi”

Nàng hơi nâng đôi mắt hạnh lên, nói: “ Kỳ môn tà thuật đều là do ta tự học thành tài, còn về phần giáo dưỡng, từ nhỏ đến lớn ta đã không thích lấy mạnh hiếp yếu, lấy lão bắt nạt thiếu”

Đằng sau câu nói ấy là ám chỉ việc Bắc Đế khi dễ Nhiếp chính vương.

Ánh mắt Bắc Đế lập tức sắc bén hẳn lên.

Gương mặt của Hoàng đế Đông Lâm cũng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt ông ta hơi tối đi, nhìn về phía Bắc Đế, giọng nói không còn vẻ hòa hoãn như trước:

“Bá Anh huynh, xem ra nhiều năm không hành tẩu giang hồ, đám tiểu bối này không xem chúng ta ra gì rồi”

Bắc Đế cười lạnh một tiếng: “ Như vậy, huynh nghĩ sao?”

Hoàng đế Đông Lâm nghĩ đến chuyện con gái mình bị hai người khi dễ, Nhiếp chính vương còn dám uy hiếp mình, huyết sát lập tức dâng lên.

“Giết – không – tha “

Giọng ông ta trầm lạnh nói từng chữ một, lúc này cửa đại điện cũng “ầm” một tiếng rồi bị đóng lại.

Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên thấy vậy đồng loạt đứng dậy.

“Hoàng thượng”

Sở Tử Uyên kêu lên một tiếng.

Hai bên đối đầu nhau, thậm chí hắn còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh ngập tràn trong đại điện.

Sắc mặt hoàng đế Đông Lâm tối hẳn đi, tuy đang mặc long bào vàng rực nhưng cũng khó có thể che dấu được bản tính thích giết chóc trên người hắn.

Bắc Đế nhìn Nhiếp chính vương, ánh mắt lóe lên vẻ xa lạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.