Lạc Nhi Ý

Chương 222: Chương 222: Quà sinh nhật của Cảnh Hoa vương phi!




Vân Tử Lạc dậy sớm nhưng cũng không ngủ tiếp được, Đào nhi liền đem thêm một chậu than hồng đặt vào phòng nàng, lửa ấm làm nàng cảm thấy dễ chịu, nàng ôm một cuốn sách triều đại dã sử đọc.

Đào nhi bưng bữa sáng vào, bữa sáng gồm một đĩa bánh trôi nóng và một bát cháo, kèm theo một cốc sữa nóng.

Vân Tử Lạc hưởng thụ không khí yên tĩnh buổi sáng, buồn bực trong lòng không thể nào lắng xuống được, lại hóa thành trầm tĩnh.

Buổi sáng liền như vậy mà trôi qua.

Tia nắng ấm ngày đông tà tà chiếu xuống hành làng, chiếc lên người Vân TỬ Lạc.

Hông nay nàng mặc một bộ váy màu vàng nhạt, nắm nửa người trên giường, một tay ôm một chiếc gối nhỏ, chậu than hồng trong phòng không ngừng tỏa ra hơi ấm, vô cùng ấm áp.

Mái tóc của người con gái tùy ý xõa, tóc mái hơi cong lên, mái tóc được chia thành hai bên, nhìn qua rất có sức sống.

Lúc Đào nhi bước vào, thấy Vân Tử Lạc đang nhắm chặt mắt, cổ tay ngọc nhẹ nhàng rũ xuống bên giường, cuốn sách rơi xuống bên tay, tựa như ngủ thiếp đi.

“Tiểu...”

Vẻ mặt Đào nhi có vẻ khó xử.

Đào nhi đứng đó một lúc, đến khi ánh nắng chiếu xuống người con gái trên giường, Vân Tử Lạc mới nhẹ nhàng mở mắt.

“Chuyện gì?”

Vân Tử Lạc liếc mắt về phía Đào nhi.

Đào nhi mừng rỡ, liền giơ một cái túi vàng nhỏ trong tay lên: “ Tiểu thư, đây là đồ Nhiếp chính vương phủ mang tới”

Nhiếp chính vương phủ?

Cơn buồn ngủ của Vân Tử Lạc lập tức tan thành mây khói, nàng ngồi dậy.

“Đưa đây”

Đào nhi vội vang đưa cái túi nhỏ ấy cho nàng, nói: “Là người của Cảnh Hoa vương phi mang tới, tiểu thư, cứ như vậy mà mở ra xem có sao không? Bên trong có thể có thứ gì đó”

Vân Tử Lạc cười lắc đầu: “ Yên tâm đi”

Nàng duỗi ngón tay ngọc mở túi vải ra, khẽ chau mày.

Cảnh hoa vương phi tặng đồ cho nàng?

Nhưng nàng sẽ không cho rằng, vì sinh nhật của mình mà bà ta lại tặng quà cho nàng.

Chiếc túi nhỏ được may hết sức chắc chắn, bên trong còn có thêm một lớp nữa.

Vân Tử Lạc cẩn thận mở ra, bên trong cùng, là một tấm vải trắng được gấp lại cẩn thận.

“A”

Đào nhi che miệng hét lên, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tấm vải trắng kia.

Vải trắng không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là trên tấm vải trắng như tuyết kia lại có thêm hai chấm đổ như hoa đào.

Vết máu mới, tất nhiên là mới lưu lại không quá sáu canh giờ.

Sắc mặt Vân Tử Lạc trong nháy mắt liền trở nên khó coi.

Vừa mới sáng sớm Cảnh Hoa vương phi đưa đến cho nàng thứ này là có ý gì?

Nàng cũng không phải là đứa trẻ không hiểu nhiên, sao lại không hiểu ý của bà ta chứ.

Lần đó, nàng đem mình hoàn toàn giao cho người đàn ông đó, cũng lưu lại vết đỏ như vậy trên tấm trải giường, còn được người đàn ông kia cẩn thận thu vào.

Đây là rõ ràng là dấu vết của xử nữ!

Nàng ngẩng đầu nhì về phía Đào nhi còn đang kinh sợ, trầm giọng hỏi: “ Em biết đây là gì không?”

Đào nhi đỏ mặt cúi đầu không nói gì.

Vân Tử Lạc nhắc tới chuyện này, nhịn không được thốt lên: “ Em và Triển Hưng, sẽ không....”

Mặt Đào nhi càng đỏ hơn, nắm chặt góc áo mình,vẻ mặt khó xử.

“Em...”

Nàng chỉ vừa mới được một chữ, Đào nhi đã quỳ xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của muội ấy chuyển từ đỏ sang tái nhợt, ngẩng đầu lên cầu xin Vân Tử Lạc.

“Tiểu thư, em biết em sai rồi, em hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, tiểu thư đừng đuổi em “

Vân Tử Lạc không nói gì.

Thời đại này, người chưa thành gia lập thất mà làm chuyên như vậy, nếu người khác không biết thì không sao, nhưng nếu để người khác biết, sẽ thành chuyện lớn.

Nhìn Đào nhi hiện tai cũng đã quá sợ hãi, nàng lại không nói thêm gì.

“Đào nhi, đứng đậy đi, ta khong có ý đuổi em”

Giọng nàng khàn khàn, thực ra nàng muốn hỏi Đào nhi vì sao có thể dẽ dàng đem mình giao cho Triển Hưng?

Triển Hưng sẽ chịu trách nhiệm với nó sao?

Nàng không phải ngốc, chuyện của Đào nhi và Triển Hưng nàng cũng biết được một vài chuyện.

Ví dụ như, chỉ cần là chuyện của Đào nhi, Triển Hưng sẽ là người đầu tiên biết.

Cho nên, điều nàng lo lắng là có phải Triển Hưng đối với Đào nhi chỉ là đang lợi dụng muội ấy hay không, nàng sợ Đào nhi sẽ bị tổn thương.

Vốn nàng muốn quan sát theo một thời gian nữa, không ngờ rằng, hai người họ gạo đã nấu thành cơm,

Vân Tử Lạc thực không hiểu nổi Đào nhi, sao lại ngốc nghếch đem thứ quý giá nhất cho người khác, nhưng lời vừa đến bên miệng lại hóa thành tiếng thở dài.

Nàng có tư cách gì để nói Đào nhi chứ?

Chính nàng, chẳng phải cũng như vậy sao?

Hơn nữa,nàng còn đáng thương hơn Đào nhi, nàng đã bị bở rơi...

“Ta không trách em, em ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi”

Vân Tử Lạc nhẹ nhàng nói.

Đào nhi nhìn Vân Tử Lạc, xác nhận nàng không còn tức giận nữa thì mới từ từ rời khỏi phòng.

Nhìn chằm chằm vào vết máu hồng kia, Vân Tử Lạc thoáng ý cười lạnh mỉa mai.

Cảnh Hoa vương phi là muốn cho nàng biết, tối hôm qua, Lục Thừa Hoan đã đem mình giao cho Hách Liên Ý sao?

Nàng cũng không nghĩ được lý do nào khác nữa!

Mà hôm qua, lại đúng dịp sinh nhật của Lục Thừa Hoan, nàng ta sẽ không bỏ qua dịp này mà tính toán....

Mặc dù trong lòng nàng còn có điểm hoài nghi, nhưng không thể phủ nhận, nhìn thấy vết máu kia, nàng vô cùng oán hận và hối hận

Hối hận vì trước kia mình cũng vậy mà giao mình cho hắn.

Cũng không biết ngây ngốc bao lâu thì Đào nhi khẽ gõ cửa: “ Tiểu thư, Tiếu công tử đến”

Vân Tử Lạc bừng tỉnh hoàn hồn, mắt nhìn xuống tấm khăn trắng, tiện tay nhặt lên, ném đi, tấm khăn trắng bay một đường trong không trung rồi rơi xuống chậu than đỏ, lập tức hóa thanh tro bụi.

Nàng đứn dậy, thở dài một hơi.

Đột nhiên nàng lại cảm thấy, cực kỳ thoải mái.

Nàng mở cửa, cười sán lạn với Tiếu Đồng: “ Buổi sáng tốt lành”

Tiếu Đồng lập tức ngây người.

Người con gái không mang che mặt, trên mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, da thịt sáng như trăng, trong suốt như ngọc, ngũ quan xinh đẹp, ánh nắng ban mai rơi xuống mặt nàng, càng tăng thêm vẻ nhu hòa.

Nàng mặc một bộ váy màu vàng nhạt, trông cực kỳ sinh động.

Tim Tiếu Đồng loạn nhịp, mở miệng nói: “ Không còn sớm nữa, sắp đến giờ cơm trưa rồi”

Vân Tử Lạc lè lưỡi, cũng không nghĩ rằng đã muộn như vậy.

“Đưa bổn cô nương đến tửu lâu”

Nàng khí khái nói một câu, rồi bước về phía cầu thang.

Đến gần trưa, túy Vân Lâu đông đúc.

Trong đại sảnh đang thử nghiệm yến tiệc đứng, người vào người ra đông đúc.

Vân Tử Lạc dẫn Tiếu Đồng đi vào một phòng nhỏ sau hàng lang tầng hai.

Đây là chỗ lúc rãnh rồi nàng thường đến nghĩ ngơi. Chỗ này vừa vặn có thể quan sát được mọi chuyện xảy ra ở đại sảnh.

Hai người ngồi đối diện nhau, Trương thúc biết họ đến liền bưng theo mộ chậu than hồng, và hai chén trà Long Tĩnh cùng một ít bánh điểm tâm vào, sau đó lặng lẽ rời đi.

Tiếu Đồng đan muốn nghĩ cách làm cho nàng vui vẻ, nhưng không ngờ ánh mắt của Vân Tử Lạc lại tản ra vẻ vui vẻ,không có nửa điểm phiền muộn như vậy.

Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, mình chỉ là đang miễn cưỡng như vậy mà thôi.

Nói chuyện được một lúc, ánh mắt Vân TỬ LẠc lập tức bị một thân ảnh trong đại sảnh hấp dẫn. Đó là một bóng dáng cao lớn gầy gò, toàn thân mặc một bộ áo lụa trắng, người đàn ông chắp tay sau lưng, đang nói chuyện cùng Hòa chưởng quỷ.

“Lạc nhi, nàng biết họ sao?”

Tiếu Đồng nghi ngờ hỏi.

“Giống một người quen”

Vân Tử Lạc cười khẽ, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi bóng dáng đso.

Lúc này, người đàn kia đã xoay người,bước chân về phía bàn ăn.

Nhìn góc này có thể thấy rõ ràng gương mặt người đó, đôi mắt phượng thanh tú, sống mũi cao, gương mặt tuấn lãng phi thường, chỉ là khóe mặt cũng không tránh được dấu vết của thời gian.

Ánh mắt Vân Tử LẠc sáng lên: “ Là Tạ bá bá”

Nàng gọi Trương thúc đến, thấp giọng nói thầm vào tai ông ấy vài câu, Trương thúc nghe lệnh lập tức đi làm.

“Lạc nhi, nàng biết ông ta?” Tiếu Đồng không khỏi cười lên một tiếng: “ ta đang điều tra hắn”

“Điều tra ông ấy?”

Vân Tử LẠc nhướn mày.

“Ông ta là người nơi khác đến, vừa mới tới Kỳ Hạ, liền mua hẳn một ngoại viện ở vùng ngoại thành, chỉ sau một đêm cả cùng ngoại thành ai cũng biết hắn là kẻ có tiền”

“Ban ngày hắn không làm gì, buổi tối đến thì đi dạo, cũng không biết mục đích của hắn là gì, nhưng nhìn qua, thì người này không đơn giản”

Tiếu ĐỒng nói, vẻ mặt trầm tư.

Tạ Tầm chọn thức ăn, bưng đến bàn ăn xong, lúc đi đến quầy tính tiền, Hòa chưởng quỷ lại nói cho hắn biết, bữa cơm này của hắn là miễn phí.

Tạ Tầm giật mình:“ Miễn phi? VÌ sao?

Hòa chưởng quỷ cười nói: “ Đây là lệnh của ông chủ, ngài đi thong thả”

Tạ Tầm không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không nhucc nhích.

“Vì sao ông chủ các ngươi biết ta, hắn tên là gì?”

Hòa chưởng quỷ có chút do dự.

Lúc này,từ sau lưng truyền đến tiếng cười đùa

“tạ bá bá, nhanh như vậy đã quên ta sao?”

Vân Tử Lạc cười đùa, hơi ưỡn ngực bước đến trước mặt hắn.

“Lạc nhi...”Tạ Tầm có chút nghi ngờ: “ Ngươi... Là chủ của Túy vân Lâu này?”

Tuy hỏi câu này nhưng trong lòng hắn cũng đã có đáp án.

Vân Tử Lạc cười dịu dàng gật đầu.

Tạ Tầm không khỏi há hốc mồm, không thể tin được, Lạc nhi trước mắt hắn là chủ của Túy Vân Lâu làm ăn tốt nhất nguyên kinh.

Không phải chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.