Vân Tử Lạc im lặng quan sát chàng.
Nhiếp Chính vương xoay mặt người đó lại, nhìn thấy một vết chu sa đen ở sau tai, chính là dấu hiệu của Lưu Ly Các.
“Ầm!”
Trong đầu như có thứ gì nổ tung, sắc mặt Nhiếp Chính vương như vừa nuốt phải ruồi, lập tức đứng bật dậy!
Gân xanh trên trán nổi lên, sắc mặt chàng tím tái, bờ môi trắng nhợt, trong đôi mắt đang ấp ủ một sát khí như cơn giông trước lúc mưa nguồn!
“Quỷ Ảnh!”
Một tiếng quát giận dữ!
Giọng nói tựa sấm rền, rung chuyển cả núi Thanh Thương.
Mặt đất lung lay, sông núi phai màu!
Quỷ Ảnh đã nằm rạp xuống đất từ lâu, ánh mắt rời rạc.
Hắn cũng không ngờ rằng, chiến trường lại thảm khốc dường này! Ngay bản thân hắn khi nhìn thấy cũng khiếp đảm!
Gây ra họa lớn rồi! Lúc này hắn không thể thanh minh dù chỉ một chữ.
“Rắc rắc…” Nhiếp Chính vương dường như muốn vò vụn khớp xương bàn tay phải của mình, khắp người đều toát ra một vẻ hung dữ!
Cùng lúc này, có ba bóng đen từ trên không bay xuống, đồng loạt quỳ xuống
trước mặt Nhiếp Chính vương, đồng thanh hô: “Vương gia bớt giận!”
“Bớt giận?” Giọng nói lạnh như đầm băng của Nhiếp Chính vương như vọng lên
từ địa ngục, chàng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Quỷ Ảnh, hôm nay không
cho bổn vương một lời giải thích ngươi đừng hòng xuống được núi Thanh
Thương!”
Quỷ Ảnh mềm nhũn người, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy nhưng không dám nói tiếng nào.
Vân Tử Lạc lạnh lùng nhìn bọn họ rồi nói với Sở Tử Uyên: “Chúng ta lên núi thôi, Đào Nhi không đợi được!”
Sở Tử Uyên đáp lại một tiếng rồi tới bế Đào Nhi.
“Khoan đã!” Nhiếp Chính vương quay người lại, giọng nói đã không còn dữ dội như ban nãy mà mang theo chút dịu dàng khác lạ.
“Vương gia còn chuyện gì sao?” Vân Tử Lạc khẽ hỏi nhưng rõ ràng có chút sốt ruột.
“Ta…” Nhiếp Chính vương nhìn thấy gương mặt xa cách của nàng, không hiểu sao
trái tim chợt nhói đau. Nhưng chàng thà rằng phải đối mặt với một biểu
cảm hờ hững của nàng cũng không muốn đứng ở một nơi không nhìn thấy nàng mà nhung nhớ…
Nhung nhớ…
Lòng
Nhiếp Chính vương chợt run lên. Nghĩ tới việc mình đã theo lên tận núi
Thanh Thương, trái tim chàng bèn đập loạn nhịp. Nhưng sau khi trải qua
chuyện này, dù thế nào chàng cũng không thể né tránh được sự thật này
nữa.
“Ta cứu cô ấy.” Chàng nhanh chóng nói xong, rồi bế Đào Nhi từ dưới đất lên.
Vân Tử Lạc vừa nghe xong lập tức mừng rỡ trong lòng. Nếu Nhiếp Chính vương cứu Đào Nhi, vậy thì Đào Nhi chắc chắn có thể sống.
“Đa tạ vương gia.” Nếu đã vậy, nàng cũng không vờ vịt.
“Quỷ Mị, Quỷ Hồn, Quỷ Hình, ba ngươi hộ pháp cho bổn vương.” Nhiếp Chính
vương chỉ vào ba người áo đen quỳ dưới đất, rồi nâng Đào Nhi lên, lánh
vào trong rừng.
Ba người áo đen nhìn Quỷ Ảnh bằng ánh mắt cảm thông, đứng dậy gần như cùng một lúc, thoắt một cái đã xa hơn
mười mét, đi theo phía sau Nhiếp Chính vương.
Thân pháp kỳ dị quái đản, hóa ra người nào người nấy đều là cao thủ.
Vân Tử Lạc im lặng nhìn đám người ấy biến mất trước mặt mình.
Sở Tử Uyên nghiêng mặt, hơi cúi đầu nhìn nàng.
Vân Tử Lạc cảm nhận được cái nhìn chăm chú của huynh ấy, cũng nghiêng đầu qua.
“Lạc Nhi, những kẻ này có khả năng đều là người của Nhiếp Chính vương.” Giọng Sở Tử Uyên hơi trầm và nặng.
“Ngài ấy không biết chuyện.” Vân Tử Lạc khẽ đáp.
Đôi mắt Sở Tử Uyên ánh lên một tia quái lạ, rồi lập tức chuyển thành bối rối.
Hai người đều thông minh, đã suy đoán ra được chân tướng từ cảnh tượng ban nãy.
Sở Tử Uyên liếc nhìn Quỷ Ảnh nằm rạp dưới đất không nhúc nhích ở phía xa,
hạ thấp giọng nói: “Chỉ nghe nói rằng các chủ của Lưu Ly Các có giao
tình với Nhiếp Chính vương, thật không ngờ nhóm Lưu Ly Các tại Nguyên
Kinh đã sớm trở thành thuộc hạ của Nhiếp Chính vương.”
“Không liên quan tới ta. Chỉ cần đừng bao giờ động vào ta nữa, nếu không ta
không ngại mở rộng sát giới.” Vân Tử Lạc có vẻ mỏi mệt, ngồi sụp xuống
đất.
“Lạc Nhi, muội… sau này đừng giết người nữa. Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ muội.” Sở Tử Uyên ngồi bên cạnh nàng, đau lòng nói.
Mặc dù không biết vì sao nàng lại có một thân thủ tốt như vậy nhưng chàng
cũng không muốn hỏi nữa, chỉ mong sau này có thể bảo vệ nàng.
Vân Tử Lạc chưa trả lời, cảm thấy mệt mỏi bèn vùi đầu vào giữa hai đầu gối, nhắm mắt lại.
Một lát sau, nàng giật mình tỉnh giấc.
Nhiếp Chính vương đã bế Đào Nhi đi ra. Đào Nhi vẫn còn hôn mê nhưng sắc mặt
đã hồng hào hơn chút. Thanh kiếm nơi vết thương đã được rút ra, băng bó
rất dày dặn, bên ngoài bọc một tấm vải màu đen tuyền.
Còn tận cùng chiếc áo bào đen diềm vàng thẳng tắp của Nhiếp Chính vương bị
khuyết mất một mảnh, giống như được dùng kéo cắt xuống gọn gàng.
Sắc mặt của chàng không tốt cho lắm, đầu mày hơi nhíu lại, bờ môi nhợt nhạt nhưng trên gương mặt vẫn thoáng ẩn thoáng hiện một nét nghiêm nghị. Đó
là một khí chất tôn quý, bẩm sinh đã ngạo nghễ nhìn thiên hạ.
Chàng nhẹ nhàng đặt Đào Nhi trước mặt Vân Tử Lạc, cất giọng trầm khàn: “Đã
không còn gì đáng ngại nữa. Đưa cô ấy lên Trấn Quốc tự tĩnh dưỡng vài
ngày, có Viên Không đại sư chăm nom sẽ càng khỏe nhanh hơn. Ta đã sai
Quỷ Mị đi trước sắp xếp rồi.”
Nói xong, chàng đứng thẳng người dậy, liếc nhìn Quỷ Ảnh đang bò rạp dưới đất, lạnh nhạt buông một câu: “Tự quay về chịu phạt.”
Chàng hất vạt áo, chắp tay đi xuống núi trước
“Cảm ơn ngài.” Tiếng Vân Tử Lạc vang lên sau lưng, bước chân nam nhân chỉ
hơi khựng lại, chàng không hề quay đầu, lập tức rời đi.
Vân Tử Lạc hiểu rõ một chữ cảm ơn không đủ phân lượng nhưng nàng cũng chưa
bao giờ coi tình cảm là gánh nặng tâm lý. Nàng cúi đầu xuống coi Lạc
Nhi.
Vòng qua mấy con đường núi, xác định Sở Tử Uyên
và Vân Tử Lạc không còn tiếp tục đuổi theo nữa, Nhiếp Chính vương mới
dừng bước, mềm oặt người dựa vào một phiến đá to bên cạnh, ‘phụt’ một
tiếng, miệng phun đầy máu.
“Vương gia!” Quỷ Hồn và
Quỷ Hình run giọng hỏi thăm, nỗi đau trong lòng không chút che giấu:
“Vương gia, hà cớ phải khổ sở vậy chứ? Vết thương nặng hai tháng trước
còn chưa lành, giờ lại tốn chân khí trị thương cho người khác! Còn khó
bảo đảm Bát vương gia sẽ không kiếm thêm chuyện!”
“Không nhanh vậy đâu.” Nhiếp Chính vương ho mấy tiếng, lại trào thêm mấy ngụm
máu nữa lên khăn tay. Chàng khản giọng đáp: “Chúng ta… đi đường nhánh.”
Quỷ Hồn và Quỷ Hình bước lên dìu chàng, khuyên nhủ: “Vương gia đừng tức
giận Quỷ Ảnh. Trong lòng đệ ấy rốt cuộc vẫn là thương vương gia. Chúng
thuộc hạ lớn lên cùng ngài từ nhỏ, cũng hiểu rất rõ Quỷ Ảnh.”
“Nó ư?” Nhiếp Chính vương ngừng ho, cười lạnh lùng: “Chuyện của nó vẫn chưa xong đâu.”
***
Trấn Quốc tự, núi Thanh Thương.
Đám người Sở Tử Uyên và Vân Tử Lạc sau khi lên núi đã có tiểu hòa thượng ra đón từ sớm, không thấy bóng dáng Quỷ Mị đâu, nhưng ở đây từ trên xuống
dưới quả thực đều được dọn dẹp rất ổn thỏa, có thể thấy hiệu quả làm
việc của Quỷ Mị vẫn rất cao.
Đào Nhi được chuyển tới
phòng sau dành riêng cho nữ thí chủ. Mấy người vừa bước vào thì tiểu hòa thượng đã vào thông báo: “Bát vương gia, trụ trì sư phụ tới ạ.”
“Ồ, Viên Không đại sư, mau mời vào!” Nét mặt Sở Tử Uyên nở một nụ cười nhã nhặn.
Vân Tử Lạc cũng mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn ra phía cửa thấy có một vị hòa thượng mặc áo cà sa ngũ sắc lấp lánh đi vào.
Viên Không đại sư có vầng trán rộng, nét mặt ôn hòa, không phải là một vị
tăng sư đắc đạo râu tóc bạc phơ như Vân Tử Lạc tưởng tượng mà độ tuổi
cũng chỉ tương đương Vân Kiến Thụ nhưng nét mặt thì vượt trên người
thường, có một sự ấm áp và một nụ cười nhẹ nhàng, tựa hồ ánh sáng Phật
pháp để tô thêm cho người ông một lớp ánh vàng êm dịu.
Giây phút nhìn thấy Vân Tử Lạc, Viên Không đại sư sững sờ, cứ nhìn khuôn mặt của nàng chằm chằm.
“Trụ trì sư phụ?” Tiểu hòa thượng bên cạnh hơi kinh ngạc, lần đầu tiên nó thấy sư phụ mình ngây ngốc như thế.
“Đại sư?” Sở Tử Uyên nhắc nhở với vẻ khó hiểu.
“Đại sư, mời ngài xem cho tỳ nữ của ta.” Vân Tử Lạc cũng nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt chuyển qua Đào Nhi nằm trên giường.
Viên Không đại sư bừng tỉnh, chắp hai tay lại: “A Di Đà Phật, lão nạp thất lễ rồi. Bát vương gia và Vân tiểu thư xin thứ lỗi.”
Nói xong ông cũng dời tầm mắt, thẳng thừng tiến tới bắt mạch cho Đào Nhi.
Ông nhắm mắt trầm tư rất lâu mới lên tiếng: “Vết thương của người bệnh này
tạm thời không được cử động, cần phải tĩnh dưỡng. Cứ để cô ấy ở lại bổn
tự mấy ngày, điều dưỡng theo phương thuốc của lão nạp, không lâu sẽ có
thể hồi phục.”
“Vậy thì đa tạ đại sư, làm phiền ông rồi.” Vân Tử Lạc rất khách khí.
Viên Không đại sư nhìn nàng, cười nói: “Sinh tử có số, số của cô nương đây
chưa tuyệt. Lão nạp gặp được cô ấy cũng nhờ cái duyên, nhân tiện giúp đỡ mà thôi.”
Mặc dù ông nói rất khách khí nhưng Vân Tử Lạc lại mơ hồ cảm nhận được lời nói này có một tầng nghĩa khác.
Có duyên? Nói Đào Nhi hay đang nói nàng đây?
***
Về đêm, ánh nến bập bùng, sơn tự tĩnh mịch xa xôi.
Ánh trắng chiếu rọi qua phên mỏng, trải một lớp màu lạnh xuống nền đất.
Cô gái trên giường ngủ rất say sưa, cánh mũi phập phồng, trong giấc mơ
không có một chút đau đớn nào. “Đào Nhi…” Vân Tử Lạc chống tay lên má,
ngồi trước giường, chăm chú quan sát Đào Nhi. Nàng giơ tay ra cầm lấy
thanh kiếm bạc ở đuôi giường, kẻ tội đồ đã đả thương Đào Nhi.
Thanh kiếm nói nhỏ thật ra cũng không nhỏ, có điều gọn hơn kiếm dài bình
thường một chút, không có vỏ bao bọc ngoài, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh nến.
Vân Tử Lạc khẽ lẩm bẩm: “Đào Nhi, đừng trách ta đưa ra quyết định này. Em như vậy, vĩnh viễn không thể đứng bên cạnh ta…”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng dò hỏi của Sở Tử Uyên: “Lạc Nhi, ta vào được không?”
“Ừm, vào đi.” Vân Tử Lạc ngồi im, cũng không kiêng dè.
Sở Tử Uyên đẩy cửa sổ ra, nhanh nhẹn nhảy vào trong, vừa vào đã nhìn thấy
nàng cầm kiếm nằm bò nửa người trước giường. Chàng bất chợt đau lòng,
bước tới, giọng nói cũng đầy lo lắng: “Ta thấy đèn trong phòng muội vẫn
còn sáng. Sao còn chưa ngủ? Có phải ban sáng bị khiếp sợ không, ta ở lại đây với muội.”