Nàng còn chưa kịp lên tiếng, thì Diêu Linh Linh ngồi bên cạnh đã than thở.
“Haizz, Quỷ Mị không phải cũng phải đến Đông Lâm chứ?”
Trên mặt muội ấy còn bày ra vẻ thất vọng, sau đó liền đứng ngồi không yên, vội vã nói với Vân Tử Lạc: “ Muội đi trước hỏi quỷ Mị một chút, tỷ ở đây đợi muội một lúc nhé”
Nói xong, muội ấy liền đứng dậy, đi về phía cửa nách bên cạnh, nhìn về phía Quỷ Mị,nháy mắt ra hiệu với hắn.
Quỷ Mị nhìn thấy Diêu Linh Linh thì liền vui mừng, chỉ một lúc sau, hai người một trước một sau lần lượt đi ra khỏi đại sảnh.
Vân Tử Lạc nhìn chén rượu trên tay, không đếm xỉa gì đến tiếng cười nói huyên náo xung quanh.
Sở Tử Uyên lần lượt đến từng bàn mời rượu, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Vân Tử Lạc, bước chân càng ngày càng gần về phía nàng.
Nhân lúc mọi người đang vui vẻ, hắn bước dần đến,cúi đầu nói với nàng: “Lạc nhi, ra ngoài chờ ta một lát”
Vân Tử Lạc ngước mắt nhìn hắn một cái, không có đáp lại.
Sở Tử Uyên đã nhanh chóng bước đi, lại bị một đám đại thần vậy quanh mời rượu.
Nhiếp chính vương ngồi ở trên cao, ánh mắt như chim ưng thu hết một màn vừa này.
Đôi mắt phượng của chàng liền tối hẳn đi.
Một cỗ không khí lạnh không tự chủ được tỏa ra, làm cho nhiệt độ của bậc thềm ngọc cũng hạ đi vài độ.
CHàng vén trường bào màu đen, từ từ đứng lên.
“Nhiếp chính vương,ngài muốn đi đâu sao?”
Thái hậu vốn đang chăm chú nhìn động tĩnh phía Sở Tử Uyên thì bị mộ bóng đen che lại, theo bản năng bà ta liền hỏi.
Nhiếp chính vương không để ý đến bà ta, đối với lời bà ta nói cũng vờ như không nghe thấy, trực tiếp chắp tay bước xuống.
Sắc mặt thái hậu liền thay đổi trở nên khó coi.
Trên ghế rồng, Hoàng thượng nửa ngồi nửa nằm, nheo mắt nhìn về phía Sở Tử Uyên, ánh mắt phức tạp tựa như đang suy nghĩ gì sâu xa.
Nhiếp chính vương sau khi bước xuống bậc thềm, liền đi đên bên cạnh Vân Tử Lạc, nhìn nàng một cái, bước chân hơi khựng lại một nhịp rồi lại dời đi.
Nhìn thấy bộ dạng đố kỵ của Nhiếp chính vương, khóe miệng Vân TỬ Lạc khẽ nhếch lên ý cười vui vẻ, nàng nhanh nhẹn đứng dậy, phất tay áo đi về phía cửa hông.
Bên ngoài gió to, Vân Tử Lạc liền đi về hướng một sân nhỏ bên cạnh.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, liền thấp thoáng một bóng đen cao lớn vội vã bước đến.
“Lạc nhi”
Nhiếp chính vương thấp giọng gọi, rất nhanh liền tìm được bóng dáng xinh đẹp của nàng.
Chàng bước đến, giang hai tay ôm chặt lấy nàng, ôm nàng đi đến góc tường tiểu viện nhỏ phía sau.
“Ta nhớ nàng”
Chàng thấp giọng rầu rĩ, đơn giản nói vài chữa.
Vân Tử Lac nhìn chàng nhịn không được cười rộ lên, vuốt ve gương mặt chàng: “ Là vì chuyện đó sao, chàng đi lâu như vậy!”
Nhiếp chính vương bất mãn nhìn về phía nàng, “Ta đã cho người trở về chuẩn bị đồ cho nàng”
Đôi mắt hạnh của Vân Tử Lạc nhếch lên quyên rũ, nửa đùa nửa thật: “ Thì ra chàng vẫn nhớ mang theo ta”
“Cho dù ta không nhớ, nàng cũng sẽ đi theo, không phải sao?”
Nhiếp chính vương cười hỏi.
“Chàng nói thử xem”
Vân Tử Lạc liêc chàng.
THì ra chàng hiểu rõ mình như vậy!
Nhiếp chính vương yêu thương nhìn nàng, không chút che dấu tình cảm của mình: “ Chỉ cần xa nàng một ngày thôi ta đã nhớ muốn chết rồi, xa nàng mấy tháng như vậy, e rằng ta sẽ phát điên lên mất
Vân Tử LẠc không nói gì, ánh mắt nhìn về phía chàng ngập tràn tình cảm.
Chàng như vậy, chẳng nhẽ nàng không thế sao?
“Lần này đi Đông Lâm, ta nhất định phỉa đi”
Giọng người đàn ông khàn khàn mang theo tia vui vẻ, ở trước mặt người con gái chàng yêu chàng không cần phải kiêng dè gì.
Loại cảm giác này làm cho chàng cực kỳ thả lỏng.
Ánh mắt Vân Tử Lạc thoáng vẻ suy tư, liền hỏi chàng: “ Là vì không yên tâm sao?”
Không yên tâm vì chuyện Sở Tử Uyên gả tới Đông Lâm..
“Hay là, chàng có tin tức gì sao?”
Nhiếp chính vương nhìn nàng tán thưởng, trầm giọng nói: “ Đây cũng chỉ là một lý do, cò có một lý do nữa, lần này Bắc Đế cũng sẽ tới Đông Lâm”
“Bắc Đế?”
Vân Tử Lạc cảm giác được tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
“Có thể tranh thủ cơ hội tìm băng quả cho Hạo nhi, làm sao ta lại từ bỏ chứ”
Nhiếp chính vương nối vẻ mặt kiên định.
Trong lòng Vân Tử Lạc vô cùng cảm động, nàng ngước mắt lên nhìn chàng, nhẹ nhàng nói: “ Ý, chàng vẫn còn để tâm chuyện này...”
So với chàng mà nói, nàng có chút áy náy.
Ngay cả quan hệ với Cảnh Hoa vương phi nàng cũng không xử lý được...
Dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của Ý, nàng cũng nên chủ động xin lỗi Cảnh Hoa vương phi một lần....
“Nha đầu ngốc, không cần như vậy, nó là đệ đệ của nàng, đệ đệ của nàng cũng chính là đệ đệ của ta, cũng là người thân của ta, đều là người ta yêu thương nhất”
Nhiếp chính vương hàm ý nói.
Mặc dù không phải là người thân duy nhất, nhưng đây là lần đầu tiên chàng cảm nhận được tình cảm như vậy.
“Còn nữa, lần này Sở Hàn Lâm cũng sẽ đi Đông Lâm, Thập vương gia và Thái hậu sẽ ở ở nguyên kinh”
Vân Tử Lạc gật đầu.
“Hắn đi Đông Lâm, không thể vì muốn tham gia hỗn sự của Tử Uyên, hắn chắc chắn có ý đồ khác, chẳng lẽ, mục đích của hắn cũng là Bắc Đế?”
Sở Hàn Lâm chưa bao giờ có thiện ý, Vân Tử Lạc cực kỳ rõ chuyện này.
“Đúng vậy, Sở Tử Uyên đã có Đông Lâm làm chỗ dựa, Sở Hàn Lâm cũng muốn một chỗ dựa cho mình, Bắc Đế là lựa chọn tốt nhất của hắn. Mặc dù cơ hội rất thấp, nhưng có còn hơn không”
“Mười mấy năm nay Bắc Đề chưa từng rời khỏi Băng Thành nửa bước, lần này là vì ước hẹn với Hoàng đế Đông Lâm mới bằng lòng rời khỏi thành, dù sao hai người bọn họ cũng coi như là có giao tình với nhau, hoàng đế Đông Lâm gả con gái đi, ông ấy cũng không thể không nể măt. Có thể gặp được Bắc Đế trong truyền thuyết, chuyến đi này của Sở Hàn Lâm cũng coi như không uổng công”
Nhiếp chính vương nhàn nhàn nói tiếp.
Vân Tử LẠc càng ngày càng tò mò về Bắc Đế, không biết mặt mũi người này sẽ thế nào.
Chẳng lẽ ông ta cũng giống Hác Liên Ý, lạnh lùng vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, làm cho người khác khiếp sợ sao?
Nhớ lại lần đầu gặp Hách Liên Ý,người đàn ông này toàn thân luôn tỏa ra khí thế áp bức làm cho nàng cũng có một cảm giác áp lực vô hình không thể nói ra được, làm cho nàng có chút không chịu được.
Bắc Đế này, chẳng lẽ cũng giống vậy sao?'
Đợi đến khi Vân Tử LẠc trở về Càn Thanh cung, Nhiếp chính vương cũng không lập tức đi theo, mà đi tới một chỗ tối, gọi “Quỷ Hồn”
“Có thuộc hạ”
Quỷ Hồn từ bóng tối bước ra đáp.
“Sở Tử Uyên thực sừ càng ngày càng không giống chúng ta dự liệu”
Nhiếp chính vương câu dẫn cánh môi thoáng ý cười lạnh.
“Vừa rồi ngươi đều nhìn thấy?”
Quỷ Hồn “ Ừm” một tiếng.
Vừa tồi khi Vương gia cùng Vân tiểu thư nói chuyện, Bát vương gia đích thực có lén la lén lút ở bên ngoài nghe lén.
Bởi vì có ánh trăng nên bóng người không cần thận bị soi xuống cóm cỏ, trong tích tắc, sắc mặt Nhiếp chính vương liền tối đi.
“Gọi Sở Tử Uyên đến Dưỡng tâm điện cho bản vương”
Nhiếp chính vương chắp tay đứng nguyên tại chỗ,đôi mắt phượng xẹt qua tia lãnh ý/
Nực cười, chẳng lẽ đêm hôm hắn đến chỗ Lạc nhi mà không có ý đồ gì?”
Muốn mang Lạc nhi đi?
Bảo bối Lạc nhi của chàng, người khác có thể được nghĩ đến sao?”
Xem ra Sở Tử Uyên cũng quá nhàn rồi rồi.
Nửa canh giờ sau, Sở Tử Uyên một thân trường bào trắng bước vào Dưỡng tâm điện, vẻ mặt hắn đầy vẻ nghi ngờ cùng phòng bị.
Trong điện cũng không có một người nào khác, chỉ thấp thoáng một bóng người mặc long bào nằm trên giường nệm đang đưa lừng về phía hắn.
“Hoàng huynh?”
Lúc nhìn thấy Hoàng thượng, Sở Tử Uyên liền có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ không phải Nhiếp chính vương tìm hắn sao?”
Sở Hàn Dạ nghiêng người, sắc mặt tiều tụy nhìn về phía hắn.
“Bát đệ, đệ đến sao?”
“Ừm, hoàng huynh, người tìm đệ sao?”
Sở Tử Uyê nhìn hắn một cái rồi hỏi.
“ĐÚng vậy”
Sở hàn Dạ thở dài, “ Trầm dùng danh nghĩa của Nhiếp chinh vương gọi đệ tới đây là sợ, nếu đệ biết ta muốn tìm đệ, đệ không muốn đến”
Sở Tử Uyên nhướng mày.
Một lúc sau, hắn mời cười trả lời: “ Hoàng huynh, người có chuyện gì sao? Người là vui một nước, lời nói đều là vàng ngọc, người có chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng, hoàng đệ không dám từ chối”
“Còn nữa, huynh cần gì phải muộn danh nghĩ Nhiếp chính vương? Như thế chẳng phải là lấy chí khí của người khác tự dọa mình sao?”
Sở HÀn Dạ nghe được lời của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu, sau đó sắc mặt đột nhiên trắng bệch, bật ra một câu: “ Bát đệ,đệ nói dối”
Sắc mặt Sở Tử Uyên biến hóa, ánh mắt toát lên vẻ giận dữ nhưng lại cưỡng ép xuống.
Sở Hàn Dạ cười lạnh một tiếng, ánh mắt sầu khổi, vô lực tựa người lên gối bạc.
Hoàng đệ không dám từ chối.
A, hắn không biết đã bao lần nghe những câu này.
Ít nhất,trong ba năm nay, Sở Tử Uyên cùng Sở Hàn Lâm cũng chưa từng một lần bước vào Dưỡng tâm điện nửa bước.
Hắn tự giễu nói: “ Cũng phải, trầm bệnh tật đầy mình, ở chỗ này tà khí như vậy, các đệ không đến cũng phải”
HẮn nhìn sâu vào mắt Sở Tử Uyên.
“Giống như năm đó, Hoa phi nhiễm ôn bệnh, bên cạnh ngay cả một nha hoàn hầu hạ cũng không đó, cứ như vậy mà qua đồi”
Trong lúc này đột nhiên nhắc đến mẫu phi mình, ánh mắt Sở Tử Uyên liền lóe lên vẻ đề phòng.