Viên Không đại sư dù sao cũng là cao tăng đã đắc đạo, chỉ kích
động trong giây lát rồi bình thản lại rất mau, khẽ nói: “Vương gia vì
lão vương gia nên mới có thành kiến.”
Nhiếp Chính vương nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn ra bầu trời đêm phía xa, một tia sát khí lướt nhanh qua đôi mắt!
“Bổn vương chỉ hận sau bà ta không chết sớm mười sáu năm, hơn nữa còn không thể tận tay giết chết bà ta!”
Thanh âm vang vọng, khí thế lạnh lùng cao ngạo khiến người ta không dám xem nhẹ mỗi một chữ chàng thốt ra.
Sắc mặt Viên Không đại sư chợt biến đổi. Ông không dám tin câu nói này của
Nhiếp Chính vương chỉ là giả thiết… Nếu thật sự trở về mười sáu năm
trước, ai có thể ngăn được bước chân của chàng!
Chàng là thiên tài thế tử duy nhất hàng trăm năm của Nam Xuyên, từ nhỏ đã
theo Nam Xuyên vương gia Nam chinh Bắc chiến, ba tuổi biết ngâm thơ, bốn tuổi biết cưỡi ngựa, sáu tuổi biết bắn cung, chín tuổi đã có thể thống
soái toàn quân.
Trên chiến trường một cây giáo khiến
quân địch tơi bời hoa lá, trong quân doanh lại càng là một người giỏi
bày mưu tính kế, văn thao võ lược, quyết thẳng ở ngoài ngàn dặm, có
phong thái của một đại tướng quân, có khí khái của một bậc quân vương,
được coi là niềm kiêu hãnh của đất Nam Xuyên.
Chỉ
tiếc là năm ấy, khi chàng mới mười hai tuổi đã bị chọn trúng làm hạt
nhân của Kỳ Hạ, bị đưa vào thâm cung Kỳ Hạ, nơi bọn chúng ăn thịt người
không nhả xương…
Chẳng ai biết những năm đó đã có
những chuyện gì xảy ra với chàng. Nhưng chàng vốn là thế tử Nam Xuyên,
là chủ nhân tương lai của Nam Xuyên – Hách Liên Ý, vậy mà bây giờ lại
trở thành Nhiếp Chính vương kiểm soát chính trị cả triều đình Kỳ Hạ,
lạnh lùng vô tình…
Trên gác chuông có động tĩnh, bị Vân Tử Lạc đang múa kiếm bắt được!
Nàng xoay cổ tay, thanh kiếm bạc dựng đứng trước ngực. Nàng ngẩng đầu lên,
ngước nhìn đỉnh tháp chuông. Ở một cao độ cách mặt đất chỉ mấy chục mét, lại có ánh trăng, một người nhìn đêm cực tinh như Vân Tử Lạc có thể
nhìn rất rõ ràng.
Gương mặt nhỏ sa sầm lại trong giây lát. Nàng không nói thêm gì, quay người đi ra khỏi khu rừng.
Nhiếp Chính vương kinh ngạc. Ban nãy nhìn thẳng vào Vân Tử Lạc, trái tim
chàng như chiếc chuông bị gõ mạnh một cái, bất chợt run rẩy.
“Nàng… Nàng phát hiện ra ta rồi?” Sắc mặt Nhiếp Chính vương hơi tái đi, bối
rối nói một câu thừa thãi, giống hệt như một đứa trẻ mất phương hướng.
Viên Không đại sư nhìn thấy nét mặt của Nhiếp Chính vương đột ngột thay đổi
thì trong lòng chợt lạnh. Khi quan sát tỉ mỉ đôi mắt rực lửa đó của
chàng, ông càng sững người.
“Ta có nên đuổi theo giải thích với nàng ấy không? Có khi nào nàng ấy không nghe ta giải thích mà làm mặt lạnh đuổi đi không?” Nhiếp Chính vương không biết rằng trong
giây phút căng thẳng, muốn tìm kiếm lời khuyên của Viên Không đại sư,
chàng đã nói hết những lời trong lòng ra.
Viên Không
đại sư kinh ngạc rất lâu rồi bỗng ngộ nhận ra điều gì, ông bất chợt
nghiêng mặt, khóe môi ẩn hiện một nụ cười quái dị.
“Ông cười gì chứ?” Giọng nói lạnh thấu xương như bao lần vang lên sau lưng.
Nụ cười của Viên Không đại sư đông cứng lại trên gương mặt. Ông không nên
thất lễ, phải nhớ rằng người trước mặt là Nhiếp Chính vương Hách Liên Ý
chứ không phải ai khác.
Chàng tựa như một con báo tao nhã mai phục nơi khuất nấp, chỉ đợi khi nào người khác không phòng bị là tấn công một cú trí mạng!
Viên Không đại sư đành quay mặt lại, đối mặt với biểu cảm âm u bất định của Nhiếp Chính vương, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Nhìn hướng Vân Tử Lạc chạy ra, ông không kìm nén được mà hỏi Nhiếp Chính vương: “Vương gia đã từng nhìn tranh vẽ bà ấy chưa?”
Ông đổi chủ đề quá nhanh nhưng Nhiếp Chính vương vẫn biết ông muốn ám chỉ ai bèn nhíu mày quát: “Bẩn mắt bổn vương!”
Lúc này Viên Không đại sư không sốt sắng chút nào, ngược lại trong ánh mắt
còn có một nụ cười khẽ khàng: “Thì ra vương gia chưa nhìn hình vẽ của bà ấy. Vương gia nhìn rồi nhất định cũng sẽ cảm thấy bà ấy tuyệt đẹp!”
“Đừng có nhắc tới người đàn bà đó trước mặt ta, nếu không bổn vương sẽ san bằng Trấn Quốc tự của ông đấy!”
Nhiếp Chính vương nhả từng chữ lạnh lùng, trong ánh mắt lấp lánh một tia nguy hiểm!
Viên Không đại sư nào dám nhắc nữa, ông thu hết mọi biểu cảm lại, đổi giọng: “Hình như tin đồn về Vân nhị tiểu thư không đáng tin lắm?”
Lúc ấy sắc mặt Nhiếp Chính vương mới khá lên. Chàng không đáp mà nhìn về
phía Vân Tử Lạc lao ra, chớp chớp mấy cái, cuối cùng đè nén sự lo lắng
bất an trong lòng, quyết định không đuổi theo bóng hình đó mà trầm giọng nói: “Ta về đây!”
Nói xong, chàng nhảy vút một cái,
một tay bấm lên lan can, đôi chân đi ủng nhẹ nhàng nhón lên vách tường,
dáng hình như một con chim lớn lao ra ngoài. Sau một tiếng sột soạt, mùi long diên hương nhạt nhòa cũng biến mất trong rừng cây.
Nụ cười nơi khóe môi Viên Không đại sư chợt rộng ra. Ông thầm nghĩ, thì ra Nhiếp Chính vương mánh khóe thấu trời cũng bị ‘con hồ ly tinh’ trong
suy nghĩ của ngài ấy mê hoặc.
Nếu có một ngày ngài ấy phát hiện ra sự thật này liệu ngài ấy có giết chết cô gái kia như đã nói không?
Nghĩ rồi một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, Viên Không đại sư ngẩng đầu
nhìn vầng trăng nơi chân trời, gương mặt thánh thiện bị bao trùm trong
mây đen mù mịt.
“Thanh Nhi, dù bà đã dùng thuốc độc
hủy hoại dung nhan tuyệt sắc của nó, nhưng bà vẫn không thể ngờ rằng nó
rốt cuộc vẫn không đi trên con đường mà bà sắp xếp…”
***
Vân Tử Lạc ở lại Trấn Quốc tự đã bảy ngày.
Bảy ngày sau, Đào Nhi đã có thể xuống giường, cùng cô trở về Vân phủ.
Lần này tin tức hụt hẫng nhất nhận được lại là Viên Không đại sư vẫn chẳng hay biết gì về chất độc trên vết bớt đen của nàng, nói chi tới cách
chữa trị.
“Đào Nhi, nếu ta để em đi em có muốn
không?” Vân Tử Lạc biết chuyện này cũng không thể dây dưa được nữa, bèn
chọn một ngày thẳng thắn mở lời với Đào Nhi.
Đào Nhi đang bê một cốc trà hoa trên tay chợt run lên, rơi cả bình trà và chiếc khay xuống đất.
“Tiểu thư, cô… cô muốn đuổi em sao?”
“Không phải, ta chỉ muốn hỏi em, nếu ra đi tốt hơn đối với em…”
“Em không đi! Em có chết cũng sẽ không rời xa tiểu thư!” Đào Nhi kiên quyết nói, đôi mắt ngấn lệ.
“Dù mệt mỏi, khổ cực cỡ nào em cũng chịu đựng được?”
“Dạ!”
“Vậy được!” Vân Tử Lạc thở dài, rút từ sau lưng ra một tờ giấy viết kín mít, nói: “Tim của em đã bình phục lại như thường rồi. Trong ba tháng tới em hãy làm theo những gì tờ giấy này viết, viết thế nào thì làm như thế,
chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta. Những chuyện lớn nhỏ trong Lê Uyển cứ
giao cho bọn nô tỳ mới vào là được.”
Kể từ giây phút
Đào Nhi hôn mê, từ ngày có được thanh kiếm bạc của Thu Nguyệt, nàng đã
quyết định sẽ huấn luyện Đào Nhi thành một sát thủ đủ tư cách!
Đương nhiên, sát thủ này chỉ cần bảo vệ nàng và tự bảo vệ mình!
Làm một sát thủ có nghĩa là Đào Nhi phải từ bỏ rất nhiều thứ, ví dụ như sự
lương thiện thuần túy, những suy nghĩ giản đơn… thứ đầu tiên muội ấy
phải đối mặt là một lượng huấn luyện khổng lồ!
Bài huấn luyện của Vân Tử Lạc căn cứ theo thể trạng của Đào Nhi, từ dễ tới khó, dần dần tuần tự.
Đào Nhi nghiêm túc đọc một lượt, đôi mắt sáng rực, ánh lên một vẻ kiên nghị rồi lớn tiếng đáp: “Đào Nhi nhất định cố gắng hoàn thành việc tiểu thư
giao phó!”
Muội ấy cầm tờ giấy rồi chạy đi nhanh như một cơn gió, tìm chỗ luyện tập.
Vân Tử Lạc chọn từ trong tủ ra một chiếc áo hoa gài trân trâu màu xanh lục
nhạt, một chiếc váy dài màu trắng trăng, mái tóc tết đuôi cá, cài một
chiếc trâm ngọc có tua dua, bên tai đeo hai chiếc khuyên bằng đá lục
bảo, sau khi trang điểm xong thì ra khỏi cửa.
Lão Kim Tượng Phố.
“Vũ khí của ta chế tạo xong chưa?” Bên ngoài lớp mạng che màu lục là đôi mắt lạnh quen thuộc ấy.
Trưởng quầy Kim run người, gật đầu nói: “Xong rồi, xong rồi.” Ông ta quay
người bê 24 con dao vàng và quả cầu tròn đục lỗ ra ngoài.
“Lần trước cô đã đặt cọc năm mươi lượng nhưng chỉ rèn riêng dao vàng cũng
chưa đủ, còn phải trả thêm mười lăm lượng.” Trưởng quầy Kim cố gắng nói
chuyện khách sáo một chút.
“Ồ?” Vân Tử Lạc cong môi
cười, ghé sát bên tai ông ta, thì thầm: “Lần trước nghe theo lời ông,
tôi đã đi đến Trấn Quốc tự, kết quả lại gặp một đám sát thủ. Tiếc là đám người đó đã bị tôi giết sạch, thi thể còn vứt bừa trên gò đất!”
“Cô!” Trưởng quầy Kim sợ đến nỗi hét lên thành tiếng.
Chuyện về Trấn Quốc tự, mấy ngày nay ở Nguyên Kinh cũng đang bàn tán xôn xao,
chỉ có điều không ai biết hung thủ là ai. Ông ta vẫn luôn thấp thỏm
trong lòng, bỗng nhiên nghe được tin tức này sao không sửng sốt!
Vân Tử Lạc nhón tay, nhặt một con dao vàng lên, đập nhẹ lên mặt quầy gỗ, cả con dao và cán dao bỗng ngập sâu xuống.
Hai chân trưởng quầy Kim bắt đầu mềm nhũn.
Vân Tử Lạc lại vỗ xuống quầy, con dao vàng đột ngột nảy ra, nàng đón lấy
một cách chính xác. Nàng cười tươi, giơ dao lên múa trước mặt trưởng
quầy Kim.
“Nữ hiệp tha mạng!” Trưởng quầy Kim quỳ rạp xuống đất, sao còn dám không tin lời của Vân Tử Lạc. Chưa đợi Vân Tử
Lạc hỏi, ông ta đã thành thật khai nhận toàn bộ.
“Thu Nguyệt…” Ánh mắt Vân Tử Lạc sa sầm lại, thông qua lời kể về thanh kiếm
bạc của trưởng quầy Kim, đã có thể khẳng định kẻ đó là Thu Nguyệt.
Nếu đã là Thu Nguyệt thì kẻ giật dây phía sau chắc chắn là Vân Khinh Bình…
Sở Hàn Lâm nếu muốn lấy mạng nàng thì không cần rắc rối đến thế.
“Trưởng quầy ban nãy nói ta còn nợ bao nhiêu bạc?” Vân Tử Lạc hỏi.
“Không nợ nữa, không nợ nữa!” Trưởng quầy Kim run rẩy đứng dậy, lại bốc một
nắm bạc đặt lên mặt quầy: “Trả lại năm mươi lượng này cho cô nương, cô
nương đi cẩn thận!”
Vân Tử Lạc mỉm cười nhưng không nhận bạc của ông ta mà giắt vũ khi vào hông, quay người đi ra cửa.
Nhưng Vân Tử Lạc vừa đi thì nỗi khiếp sợ trên gương mặt trưởng quầy Kim cũng
tan hết. Cơ thể nục nịch lập tức nhảy lên, hét lớn: “Báo quan, mau báo
quan! Báo quan có ngân lượng! Vụ án xác không danh tính ở Trấn Quốc tự!
Nữ nhân xấu xí trên má phải có một vết bớt đen, manh mối đây, manh mối!”
Một canh giờ sau, tiếng vó ngựa vút cao. Một đám ngựa lông vàng đốm trắng
phi tới trước cửa Lão Kim Tượng Phố, Ngự lâm quân mang theo gươm kiếm
xông vào trong cửa tiệm.
“Kẻ nào báo quan?” Có người hô to.
Trưởng quầy Kim vốn núp trong góc, nhìn thấy người của quan phủ tới, vội vàng
chui ra: “Là tôi, là tôi. Có phải đã bắt được người rồi không? Trên mặt
nữ nhân xấu xí đó có vết bớt, rất dễ tìm.”
“Là ngươi?” Một giọng nói lạnh lùng vô tình như từ địa ngục vọng lên.