Ánh mắt Bắc Đế lập tức híp lại, vẻ nguy hiểm ngập tràn.
Ánh mắt nữ nhân này nhìn Lạc nhi rất khác lạ, mà Lạc nhi, căn bản cũng không có ý định giới thiệu nàng ta.
Hơn nữa, thân phận của Diêu Linh Linh không được như Tứ vương phi, mà tứ vương phi còn là tỷ tỷ sống cùng Lạc nhi hơn mười năm, thế nhưng Lạc nhi lại chỉ giới thiếu Diêu Linh Linh, còn đối với nữ nhân tên Vân Khinh Bình này, ngoại trừ việc gọi một tiếng 'tỷ tỷ' lúc đầu cũng không thấy nhắc tới một lần nào nữa.
Nguyên nhân chỉ có thể là quan hệ của Lạc nhi và nữ nhân mạo nhân là tài nữ đệ nhất Kỳ Hạ này nhất định không tốt.
Mà bộ dạng bây giờ của Vân Khinh BÌnh, có thế thấy rõ ràng sự đố kỵ.
Ánh mắt Bắc Đế chán ghét nhìn nàng ta, ông lập tức cao giọng quát: “Quan hệ của Trẫm và Lạc nhi thế nào đến lượt ngươi xen vào sao? Tứ vương gia, ngươi ngay cả một nữ nhân cũng không quản nổi sao?”
Mặc dù gương mặt ông ấy có vẻ già cả, nhưng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị cùng ánh mắt sắc lẹm vẫn không hề mất đi, Vân Khinh Bình nghe vậy toàn thân rét lạnh, giống như lần đó... nàng ta ngã trong đêu mữa lạnh đến thấu xương.... ( Chỗ này là lần VKB sẩy thai đó)
Đúng vậy, bọn họ là ai, quan hệ gì tới mình sao?
Trong lòng nàng ta thất vọng thậm chí là tuyệt vọng!
Vân Tử Lạc, thực sự là cháu gái của Bắc Đế!
Vân Tử Lạc lạnh lùng nhìn nàng ta, mà Sở Hàn Lâm lúc này vội vàng kéo Vân Khinh Bình đứng dậy, nhìn về phía Bắc Đế tạ tội rồi xin cáo từ trước.
Xuất cung, Sở Hàn Lâm không nói một chữ nào, một khắc cũng không dừng bước đi thẳng về dịch quán.
Thấy sắc mặt hắn như vậy, Vân Khinh Bình liền cảm thấy bất an.
“Hàn Lâm...”
Sở Hàn Lâm đóng kín cửa phòng, nghiêng đầu nhìn nàng ta, ánh mắt lóe sáng: “Bình nhi, nàng thực không nghĩ Lạc nhi là cháu gái của Bắc Đế sao?”
Từ câu 'không thể nào' của nàng ta, hắn liền nghe ra sự khác thường trong đó.
Vân Khinh Bình vội vàng cười nói: “ Sao vậy được chứ! Nếu Lạc nhi là cháu gái của Bắc Đế đây thực là chuyện tốt, nhưng mà thiếp chỉ sợ chuyện thử máu lúc trước là thật, nếu Lạc nhi không phải là cháu gái của Bắc Đế, vậy Lạc nhi sẽ phải gánh tội khi quân”
Nói rồi, nàng ta lại thở dài: “ Hàn Lâm, chàng cũng biết đấy, Tử Uyên hiện tại đã có Đông Lâm làm chỗ dựa, thần thiếp lại không có gì cả. Thần thiếp lo lắng là vì chuyện này, nếu chuyện nghiệm huyết lần trước là thực, vậy thần thiếp nhất định là cháu gái của Bắc Đế, đến lúc đó, thiếp có thể vì phu quân mình mà hành sự”
Những lời này, nàng ta đã sớm muốn nói ra từ lâu.
Sở Hàn Lâm nghe nàng ta nói vậy, lời nói cũng là vì suy tính cho mình, hơn nữa lại cũng có lý, nên bỏ qua sự hoài nghi hiện tại, thản nhiên nói:“ Lần sau làm chuyện gì cũng phải thương lượng với ta trước, đừng để mọi chuyện xấu đi”
Vân Khinh Bình nghẹn họng không nói gì, Sở Hàn Lâm đã đi ra khỏi phòng.
Hắn đứng trước cửa phòng, chắp tay nhìn lên trời.
Bầu trời Đông Lâm cũng trong xanh như ở Kỳ Hạ.
Chỉ là, tâm tình của hắn lại không thể nào yên ổn được như lúc ở Kỳ Hạ.
Vân Tử Lạc... Trong lòng hắn thầm nhắc đi nhắc lại cái tên này
---
Lại nói về Vân Thái Lệ, sau khi tới Lâm An, ngay tối hôm đó người của Giang phủ đã qua đón nàng ta tới đó.
Nàng ta mang theo Tiểu Hoa ngồi trên kiệu nhỏ, hai đầu mày chau lại lộ rõ vẻ bất mãn.
“Tiểu thư! Cô sao vậy? Thân thể không khỏe sao?” Tiểu Hoa thấy tâm tình nàng ta không tốt liền hỏi.
Vân Thái Lệ oán hận nói:“ Cái tên họ Giang này, như thế nào không tới đón ta chứ. Ta ngồi kiệu nhỏ như thế này tới nhà hắn chẳng khác nào hắn đang nạp thêm tiểu thiếp”
Tiểu Hoa nghe vậy cũng lo lắng.
Lúc này, kiệu phu ngồi phía trước đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:“ Tiểu thiếp? Còn nghĩ đươc chuyện tốt vậy sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Thính lực của Vân Thái Lệ cũng không tồi, nàng ta liền kéo rèm lên hỏi.
Kiệu phu không trả lời nàng ta, Vân Thái Lệ cũng không hỏi lại nữa.
Bởi vì lúc nàng ta ngẩng đầu lên, thì đã nhìn thấy hai chữ “ Giang phủ” xuất hiện, bốn tên kiệu phu cũng dừng kiệu ngay trước cửa phủ.
Sau khi vào phủ liền rẽ vào một góc sân nhỏ, kiệu dừng lại.
“Phu nhân, đã đến rồi”
Kiệu phu cung kính nói
Nghe được hai chữ 'phu nhân', Vân Thái Lệ chợt cảm thấy không ổn.
Phu nhân? Giang Tứ Lang đã thành thân sao? Đầu nàng ta lập tức ong ong, nnafg ta vén kiệu bước ta.
'Bốp”
Một bàn tay hung hăng bay tới mặt nàng ta, làm cho nàng ta không kịp chuẩn bị,thân thể lùi về phía sau vài bước, may mắn được Tiểu Hoa vừa mới bước ra khỏi kiệu đỡ lấy nàng ta.
“Tiểu thư!”
Tiểu Hoa cả kinh kêu lên một tiếng,, cả gương mặt cũng trắng bệch.
Vân Thái Lệ ôm lấy bụng, ngước mắt nhìn.
Nữ nhân trước mặt mặc váy hồng quần lúc, tóc được búi cao, đình đầu cài trầm nhỏ, vẻ mặt nhìn có vẻ phú quý.
Nàng ta chỉ về phía Vân Thái Lệ quát mắng:“ Đồ tiểu nhân bị ổi, ngươi, lại dám câu dẫn tướng công của ta, còn dám mò tới đây! Để tướng công ta đè dưới thân, ngươi đúng là loại nữ nhân ai cũng có thể lấy làm chồng”
Vân Thái Lệ bị ta mắng nhiếc thô lỗ, mặt đổ lên, nhưng cũng không cam lòng yếu thế: “ Ngươi mới là đồ bỉ ổi, cả nhà ngươi đều là đổ bỉ ổi”
“A, đồ bỉ ôi, ngươi, ngươi lại còn dám cãi lại”
Nàng ta bị chọc giận quát lên.
Nàng ta vỗ tay một cái, từ sau lưng lập tức có thêm mấy lão bà xông tới.
“Chạy thôi tiểu thư”
Tiểu Hoa đẩy Vân Thái Lệ ra,còn mình thì cản trước nàng ta.
Vân Thái Lệ cũng không nghĩ được gì, nàng ta biết rõ đứa con trong bụng rất quan trong với mình, nên co chân chạy ra ngoài.
Tiểu Hoa giữ lấy vài lão bà, vặn vẹo đánh nhau.
Mà Vân Thái Lệ lúc này đã chạy đến một sân nhỏ, dọc đường nàng ta chạy lung tung, cũng không biết là chỗ nào, một lúc sau liền đụng vào một nam nhân mặc trường bào màu chàm.
Thân hình cao lớn, gương mặt như ngọc, hàng mày hơi chau lại, không phải Giang đại nhân thì còn là ai?
“Giang Tứ Lang”
Vân Tử Lạc nhìn thấy hắn như gặp được cứu tinh, liền vui mừng chạy tới.
Nhìn thấy Vân Thái Lệ đầu tóc rối bời, Giang Tứ Lang đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhận ra được nàng ta sắc mặt đại biến:“ Là nàng, nàng sao lại...”
Vân Thái Lệ muốn nói gì, thì tiếng bước chân sau lưng đã đuổi tới:“ Mau, mau bắt lấy ả ta”
Tiếng nữ nhân sắc lạnh giống như một cây đao đâm thẳng vào lòng Vân Thái Lệ nàng ta liền nhào vào lòng Giang Tứ Lang.
Nghe được khẩu khí của chàng, e rằng cũng không biết chuyện mình tới Giang phủ.
So về sắc đẹp với nữ nhân vừa rồi, nàng ta tự tin, mình chắc chắn mang lại niềm vui cho Giang Tứ Lang.
Nàng ta liều mình đánh cược một phen!
Lại không ngờ rằng, chưa đợi nữ nhân kia đến thì Giang Tứ Lang đã đẩy nàng ta ra khỏi ngực mình, lạnh lùng nhìn nàng ta, nhìn về phía nữ nhân kia nói:“ Phu nhân, ta không quen ả ta”
Vân Thái Lệ dường như đứng không vững. chân lùi về sau vài bước, đầu óc đặc quánh.
Nữ nhân kia cười lạnh một tiếng:“ CÒn không biết tốt xấu, giao cho thần thiếp xử lý là được
Vân Thái Lệ nhìn Giang Tứ Lang, một lúc sau mới có phản ứng, nàng ta giận giữ kêu lên: “ Họ Giang kia, ngươi không biết ta? Ta ở trên giường ngươi vui vẻ mấy tháng, ngươi lại nói không biết ta?”
Lời nói này, quả nhiên chọc giận nữ nhân kia.
“Bỉ tôi, ngươi, đáng chết”
Nàng ta liền đưa quả đấm về phía Vân Thái Lệ
Vân Thái Lệ sợ hãi chạy về phía Giang Tứ Lang, cũng không quên nói ra tin tức quan trọng nhất: “ Tứ Lang, chàng sao lại có thể làm vậy? Ta chính là đang mang thai cốt nhục của chàng”
Sắc mặt Giang Tứ Lang lập tức trắng bệch:“ Ngươi nói cái gì?”
Hắn vôi vàng đẩy nàng ta ra, cao giọng hỏi lại.
“Ta mang thai con của chàng, ba tháng”
Khóe mắt Vân Thái Lệ thoáng ý cười vui sướng, ánh mắt thâm tình nhìn về phía hắn, lại ngoài ý muốn phát hiện ra, nam nhân kia không có nửa điểm vui mừng, mà ngược lại, vẻ mặt hắn khiếp sợ
Nữ nhân kia giật mình trong chốc lát rồi đột nhiên cười lớn:“ Tốt,mang thai, tốt”
Vân Thái Lệ ngây người, vừa nàng ta còn hung ác như vậy, vì sao khi nghe tin nàng ta mang thai con của Giang Tứ Lang liên có phản ứng như vậy.
Chẳng lẽ nàng ta chưa kịp nghe được chuyện gì>”
Nữ nhân kia cười đủ rồi thì nhìn về phía Giang Tứ Lang lạnh lùng nói:“Ta xem ngươi nói thế nào với Hướng công chúa?”
Nói xong, nàng ta nghênh ngang rời đi.
“Tứ Lang...” Vân Thái Lệ gọi đầy mê hoặc.
Giang Tứ Lang hung hăng nhìn nàng ta một cái, “Đừng gọi ta”
“Tứ Lang...” Giọng Vân Thái Lệ có vài phần khổ sở.
Ngay cả nàng ta cũng không ngờ, mình như vậy là yêu nam nhân này.
“Họ Vân kia, ngươi cho rằng ta thực thích ngươi sao?” Giang Tứ Lang nhịn không được mở miệng mỉa mai: “ Ngươi bất quả cũng chỉ là một nữ nhân đã có chồng, lại còn bị một kẻ ngu chạm qua, thân thể sớm đã ô uế, ta còn thích ngươi sao?”
Sắc mặt Vân Thái Lệ lập tức trắng như một tờ giấy.
“Là chính ngươi câu dẫn ta, lúc ta đế Hà Phủ, ngươi nhìn thấy ta liền đứng ngồi không yên, niệm tình ngươi cúng có chút nhan sắc, ta bất đắc dĩ mới vui đùa cũng ngươi, dù sao ở ngoài ta cũng nên có vài nữ nhân vui vẻ”
Giang Tứ Lang nói những lời này gương mặt cũng không thay đổi lấy một điểm,ngược lại Vân Thái lệ lại bị uất ức sắp nghẹn lại.
“Ngươi, Giang Tứ Lang, ngươi lại nghĩ như vậy?”
Nàng ta tức giận hỏi Giang Tứ Lang.
“Vậy ngươi nghĩ ta sẽ nghĩ như thế nào?” Giang Tứ Lang khinh thường nhìn nàng ta “Lấy ngươi về sao?”
Nói rồi ánh mắt hắn nhìn về phía bụng nàng ta.