Bắc Đế, trong truyền thuyết là người dễ thay đổi, là vị đế vương kỳ quái.
Như thế nào lại liên quan đến Vân Tử Lạc?
Không thể nào! Vân Khinh BÌnh căn bản không nghe thấy Sở Hàn Lâm nói gì thêm nữa, trong đầu nàng ta ong ong, trong lòng lại vừa chua xót vừa khó chịu.
Vân Tử Lạc bây giờ là công chúa kiêu ngạo, hào quang bốn phía, mà nàng ta, mặc dù là tứ vương phi, bởi vị bị phá hủy dung nhan, lại phải mang mạng che mặt, lúc nói chuyện với người khác lại phải kiêng dè.
Tại sao lại như vậy! Nàng ta thực sự không tiếp nhận được sự thật này.
Sở Hàn Lâm thấy nàng ta không yên lòng như vậy, lại cho rằng nàng ta quan tâm đến muội muội mình, liền nói với nàng ta chuẩn bị bữa trưa ở lại dùng bữa rồi mới rời đi,
Vân Khinh Bình đứng nguyên tại chỗ, trong đầu đột nhiên lóe lên một chuyện.
Nàng ta nhớ đến lúc thử máu, Vân Tử Lạc không phải cùng huyết thống với mẹ nàng ta sao?
Sắc mặt Vân Khinh Bình lập tức khẩn trương, mặc dù sự tình không biết vui buồn thế nào, cho đến bây giờ sự thật cũng không rõ, nhưng nàng ta, cũng có thể là con gái của Thanh Thanh di nương.
Dù sao, ngọc ấm kia cũng từng ở chỗ nàng ta, còn tương hợp mái của nàng ta.
Trước kia thì không nói, nhưng bây giờ lại khác.
Nếu như nàng ta thực sự là con gái của Thanh Thanh, thân phận kia chẳng phải của nàng ta sao, nếu như vậy thân phận của nàng ta sẽ khác xa bây giờ.
Tứ vương phi, bất quá cũng chỉ là mượn danh Tứ vương gia, huống hồ vương phi này cũng là nhờ ủy khuất mới có được, trước là do ngăn cản hôn sự của Vân Tử lạc, bây giờ nàng ta lo lắng Sở Hàn LÂm thay lòng, dù sao dung mạo của nàng ta cũng không còn như trước sớm muộn gì cùng bị thất sủng.
Nhưng nếu là cháu gái của Bắc Đế, thế gian này cũng chỉ có một người.
Công chúa Bắc Đế Băng Thành, thân phận kia, làm cho Vân Khinh Bình liền kích động không thôi.
Cho dù nói thế nào, chuyện nghiệm máu kia vẫn là thật, Vân Tử Lạc có huyết thống với Chu thị, nhất định không thể là cháu gái Bắc Đế được. Mà nàng ta lại có hy vọng.
Buổi trưa cả đại điện liền chìm trong vui vẻ.
Diêu Linh Linh với danh nghĩa 'khách quý' liền được mời vào đại diện dùng bữa, những người khác cũng được mời ở lại hoang cung dùng bữa trưa, giống như khách quý của Đông Lâm.
Trường Nhạc công chúa ngồi ở bên phải hoàng đế Đông Lâm, thình thoảng lại lén nhìn Vân Tử Lạc, ánh mắt nàng ta thoáng vẻ phẫn nộ cùng không cam lòng.
Nhưng vì sợ Bắc Đế lại lo Vân Tử Lạc không cho nàng ta thuốc giải, nên nàng ta mới không dám biểu hiện tâm tình của mình.
Bắc Đế mặt trường bào xanh đen ngồi ở hàng cao trên đại điện, sóng vai cùng hoàng đế Đông Lâm, mặt mũi vui vẻ, thỉnh thoảng còn nghe ông ấy cười to, nghiêng đầu nhìn về Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc mặc áo khoác màu xanh nước biển dài ngang gối, màu lam càng làm nổi bật thêm da thịt trắng như tuyết của nàng, trên cổ là hồng hồ ly đỏ rực càng làm nổi bật thêm thân phận tôn quý của nàng.
Tóc đen như mực, mày liễu dài nhỏ, đôi mắt hạnh sáng như hai vì sao trong đêm, như tỏa ánh sáng rực rỡ, nhìn không thấ đáy.
Trường Nhạc công chúa không ngờ gương mặt dưới mạng che mặt của Vân Tử Lạc lại xinh đẹp động lòng người như vậy! Vẻ đẹp ấy làm cho nàng ta thấy xấu hổ, chắc trách những nam nhân kia lại đối xử với nàng như vậy.
Nghĩ đến trước kia mình châm chọc nàng, tâm tình Trường Nhạc công chúa lập tức trở nên phức tạp, đố kỵ như cơn sóng nhấn chìm nàng ta, nàng ta hận, nàng ta oán nhưng cũng không thể làm được gì.
Ánh mắt nàng ta liền chuyển về phía Sở Tử Uyên, điều làm cho nàng ta thấy dễ chịu hơn là Sở Tử Uyên căn bản không chú ý tới Vân Tử Lạc.
“ha ha, lão nhân, ông thấy cháu gái của ta so với Trường Nhạc của ông thế nào?”
Bắc Đế vừa hỏi vừa quan sát hai người, không đợi hoàng đế Đông Lâm trả lời ông ấy đã lên tiếng: “ Không thể so sánh, tuyệt không thể so sánh”
Đối với việc Bắc Đế nói như vậy, Đông Lâm Quốc Quân mặc dù không thoải mái nhưng cũng không cách nào phản bác lại được. Dù sao, Vân Tử Lạc cũng xinh đẹp hơn.
Con gái của mình trước mặt Vân Tử Lạc căn bản không so sánh được.
Người trong đại điện đều bị dung nhan của Vân Tử Lạc làm cho xao xuyến, Đông Lâm Quốc Quân đặc biệt chú ý tới Sở Tử Uyên,phát hiện hắn ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn thẳng, tảng đá trong lòng lúc này mới buông xuống được.
Mặc dù hắn không phải là con rể ông ấy mong muốn, nhưng có thể đối xử toàn tâm toàn ý với Trường Nhạc, ông ấy cũng an tâm.
Mà Nhiếp chính vương lại có chút bức bội, chàng chíu mắt, ánh mắt như mũi tên quét khắp đại điện.
Lúc này, chàng 'hạ mình' ngồi bên cạnh Vân Tử Lạc, còn Diêu Linh Linh thì ngồi bên cạnh nói chuyện cùng Quỷ Mị.
Bắc Đế đã giới thiệu nàng cho mọi người biết, còn bảo nàng lên ngồi cạnh ông ấy nhưng nàng không muốn.
Bị Bắc Đế cùng Nhiếp chính vương một trái một phải bao lấy, Diêu Linh Linh cũng không dám lại gần, nàng cũng rất phiền não.
“Tứ vương gia, tứ vương phi của Kỳ Hạ tới”
Tiểu thái giám vào truyền tim, liền sau đó là tiếng rèm che dao động, tiếng bước chân vào điện, đoàn người dưới sự hướng dẫn của cung nữ tiến vào đại điện.
Vân Khinh Bình giương mắt liếc nhìn Bắc Đế, ông ấy ngồi ở trên cao, gương mặt nghiêm nghi, mặc dù cười nhưng vẫn tỏa ra áp lực vô hình, làm cho nàng ta cảm thấy run sợ.
Nhớ đến kế hoạch của mình nàng ta liền kích động không thôi.
Sở Hàn Lâm dẫn theo Vân Khinh Bình tiến lên hành lễ với Bắc Đế.'
Đông Lâm Quốc Quân cười hỏi:“ Đây là đệ nhất tài nữ Kỳ Hạ sao? Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, lễ thái thong dong, vừa xuất hiện liền nổi bật”
Vân Khinh BÌnh lập tức khiêm nhường nói vài caia.
Vân Tử Lạc thong dong đứng lên gọi một tiếng: “Tỷ tỷ”
Bắc Đế vừa biết thân phận của nàng, lại nghe Đông Lâm quốc Quân nói vậy, liền hỏi Vân Khinh Bình:“ Đệ nhất tài nữ Kỳ Hạ? Tứ vương phi có biết xem tướng số không?”
Vân Khinh Bình giật mình, lắc lắc đầu.
“Vậy còn trận pháp?”
Nàng ta lại lắc đầu.
Bắc Đế nhíu mày hỏi tiếp “ Vậy biết những gì?”
Vân Khinh Bình đáp: “ Cầm kỳ thư họa biết một chút ít”
Bắc Đế cười xùy một tiếng”” Đây cũng được gọi là đệ nhất tài nữ Kỳ Hạ sao?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Vân Khinh Bình liền đỏ lên, nhất thời lúng túng không biết nói gì.
Vẻ mặt Đông Lâm Quốc Quân lộ rõ vẻ thất vọng, nhìn Bắc Đế, thở dài nói: “ Năm đó, Thanh Thanh không những có dung mạo mà còn rất thông mình, tinh thông nhiều thứ, kỳ mộ dị thuật, bát quái tướng số đều biết cả, mặc dù tuổi còn nhơ, nhưng lại vô cùng xuất chúng”
Vẻ mặc Bắc Đế nhìn không được cảm khái, nhìn Vân Tử Lạc, “ Lạc nhi, theo như sự thông mình của con, nếu như từ nhỏ ở bên cạnh trẫm, nhất định sẽ xuất chúng không kém mẹ con”
Vân Tử Lạc cười không đáp, Nhiếp chính vương muốn nói gì, nhưng lại bị Vân tử Lạc nắm tay, ý bảo chàng không cần nói gì.
Đông Lâm Quốc Quân lại bình tĩnh như chưa từng nói gì.
Ông ấy cũng từng nghe qua chuyện của Vân nhị tiểu thư, nhưng vì chưa xác định, nên cũng không dám nói trước mặt Bắc Đế.
Dù sao lúc trước, nàng cũng từng bị hủy hôn.
Nghĩ tới đây, ông ta liền nhìn Sở HÀn Lâ, ánh mắt chợt lóe qua vẻ đồng tình.
Vân Khinh Bình đỏ mặt, căn môi, đang muốn lui xuống lại nghe Đông lâm Quốc Quân lên tiếng: “ Tứ vương phi, ngươi có biết nước mắt ngư nhân là cái gì không?”
Vân Khinh Bình ngẩn ra đáp: “ Cổ xưa có người cá, sống ở Đông Hả, nước mắt của người cá chính là nước mặt của nước mắt nhân ngư”
Đông Lâm Quốc Quân không nói gì, Bắc Đế đã cười thành tiếng.
Chỉ là điệu cười này, không có bất kỳ tia tình cảm nào, mà mang đậm ý châm chó.
“Ngay cả điều này cũng không biết, còn nói là đệ nhất tài nữ Kỳ Hạ, thực sự là hư danh”
Lời nói của Bắc Đế sắc bén, làm cho Vân Khinh Bình không chịu nổi.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, dường như đứng không vững, chân lùi về sau vài bước.
Sở Hàn lâm đở lấy nàng ta, sắc mặt khó coi dị thường, không khỏi mở miệng nói:“ Bắc Đế, chẳng lẽ nước mắt người cá không phải là nước mắt nhân ngư sao?”
Bắc Đế khinh bỉ nhìn hắn một cái, tiện đà ánh mắt nhìn về phía Nhiếp chính vương
“Hách Liên tiểu tử, ngươi biết không?”
Nhiếp chính vương mỉm cười: “ Xa xưa có nhân ngư, đem lòng yêu người phàm, lại vì tiên phàm hai giới khác biệt không thể ở cùng một chỗ, chịu đau khổ từ bỏ người mình yêu, nước mắt vu địa, hóa thành minh châu, gọi là nước mắt nhân ngư, hòn minh châu này đang ở trong quốc khố của Băng Thành”
“Ừm, vẫn là Hách Liên tiểu tử có kiến thức”
Bắc Đế hài lòng tán thưởng một câu, đưa tay vào trong lồng ngực lấy ra một vật, lập tức cả đại điện như sáng bừng lên, mọi người đều bị ánh hào quang làm chói mắt.
“Nước mắt nhân ngư”
Đông Lâm Quốc Quân hô lên.
Bắc Đế cười nhẹ một tiếng:“ Đúng, là nước mắt nhân ngư, lần này trùng hợp mang theo bên người, Lạc nhi, đây là của con”
Ông ấy nghiêm túc đưa cho Vân Tử Lạc.
Đã nhìn thấy bản lĩnh của nàng, Bắc Đế cũng không lo lắng có tiểu nhân ngấp nghé dòm ngó viên ngọc quý này của nàng.
Vân Tử Lạc vui mừng vô cùng, vội vàng nhận lấy rồi nói cảm tạ ông.
Sắc mặt Vân Khinh Bình u ám, đi theo Sở Hàn Lâm về chỗ ngồi, dưới khăn che mặt gương mặt nàng ta đã vặn vẹo đến dị thường.
Trường Nhạc công chúa âm thầm quan sát, trong lòng nàng ta liền nghĩ ra một chuyện, e rằng Vân Tử lạc không có tài năng thơ phú.
Lập tức nàng ta đảo mắt nói: “ Phụ thân, tứ vương phi là đệ nhất tài nữ Kỳ Hạ, thân là muội muội của nàng ta, ta nghĩ Vân tiểu thư ắt hẳn cũng không kém”
Đông Lâm quốc Quân trừng mắt nhìn nàng ta, “Trường Nhạc
Thật là đứa trẻ không hiểu chuyện.
Trường Nhạc công chúa cong môi cười.
Bắc Đế lạnh lùng nói với nàng ta: “ Lạc nhi bây giờ là Băng Lạc công chúa, mặc dù trẫm chưa cử hành lễ phong hào cho nó, nhưng đây là sự thật không thể thay đổi được””
Trường Nhạc công chúa bị hù dọa,vội vàng sửa lại:“ Là Băng Lạc công chúa”