Trong thời gian này,Lâm Thanh Thanh từ chỗ Bắc Đế, Hách Liên Ý, thậm chí là từ Tiếu Đồng đã nghe không ít chuyện về Vân Tử Lạc, biết được trước kia Chu thị ngược đãi nàng, nhưng Chu thị cũng đã chết rồi, cũng không biết tình hình Vân Kiến THụ bây giờ thế nào, bà chỉ chờ sau khi yến hội kết thúc sẽ tự mình đến Vân phủ xin lỗi Vân Kiến Thụ.
Nếu không phải là vì bà đưa theo con gái đến Vân phủ, Chu thị cũng không cần phải trả giá bằng cả tính mạng, Chu thị tự làm tự chịu, nhưng đối với Vân Kiến Thụ bà vẫn rất áy náy, nhất là Vân Kiến Thụ đã có ơn nuôi dưỡng con gái bà.
Mấy ngày nay, cở thể không tiện đi xa, vì vậy bà đã sai người tìm các đơn dược trị bệnh.
Vân Tử Lạc nghe được những lời của bà, khóe miệng nhẹ rút, mẹ nói vần chẳng phải là khen dung mạo của mình xinh đẹp hay sao, dù sao nàng cùng mẹ mình cũng giống hệt nhau.
Sắc mặt Bắc Đế bình tĩnh, nói:“ Đi thì đi, dù sao hơn nửa đất Băng Thanh cũng là đoạt về, trẫm cũng không quan tâm, Bát vương gia bất quá chỉ là dạng ăn cơm mềm, đứng bên cạnh của Ý nhi kém hơn nhiều, Trẫm nhìn rõ ràng chẳng lẽ Chúc lão đầu cũng rất rõ ràng! Trẫm nhìn thấy, hắn chính là đố kỵ với cháu gái cùng cháu rể của ta, bây giờ ta lại có thêm một đưa chắt ngoại đáng yêu như vậy, cho nên hắn thẹn quá mới bỏ về Đông Lâm”
Vân Tử Lạc nghe vậy, không khỏi cười xùy một tiếng.
Nhiếp chính vương nhíu mày nhìn con gái của mình, đưa tay véo nhẹ lên gương mặt nàng, nói:“ Tiểu Tình nhi, con nói thêm một câu cha mẹ được hay không?”
Hách Liên Vân Tình chớp chớp mắt nhìn chàng, Nhiếp chính vương lại lặp lại câu đó lần nữa, tiểu vân Tình giật giật môi, giọng có chút mơ hồ không rõ “ Đồ bỉ ổi”
Vân Tử Lạc đứng có một bên nghe được, tâm tình nổi giông bão.
Vừa rồi nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi con gái biết nói, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, tại sao con bé lại nói ta được chữ này! Chắc hẳn có ai đó đã nói hai chữ này trước mặt con bé!
Nếu không, một đứa trẻ chưa đến hai tuổi làm sao có thể từ biết được, trừ phi con bé nói hươu nói vượn.
Lâm Thanh Thanh cũng nhíu mày:“ Trong cung cũng không có người nói như vậy”
Nhiếp chính vương tiếp tục vuốt vuốt má con gái mình, nói tiếp: “Gọi cha, cha cha, đi nào”
Lặp lại mấy lân, Hách Liên Vân Tình mới mỏ to mắt lên nhìn chàng, bi bô nói:“ Cha”
“Ha ha, con gái ta biết kêu cha rồi” Nhiếp chính vương vui mừng hưng phấn kêu lê, ôm lấy Hách Liên Vân Tình, bế đến trước mặt Vân Tử Lạc, thúc giục: “ Gọi mẹ, mẹ đi”
Vân Tử Lạc cũng rất vui mừng, nhìn lại Bắc Đế và Lâm Thanh Thanh, hai người họ cũng rất hưng phấn.
“Gọi mẹ, Tình nhi ngoan gọi mẹ nào”Giọng Vân Tử Lạc mềm nhũn, lúc này nàng có cảm giác như mình đang lừa gạt một đứa trẻ chỉ để nó gọi tên mình.
Hách Liên Vân Tình chần chừ một lúc, rồi mời phát ra âm thành “ Mẹ”
Vân Tử Lạc mừng đến rơi nước mắt, nàng nắm lấy tay Hách Liên Ý nói: “ Chàng xem, con gái chúng ta cũng biết gọi cha mẹ rồi”
Bắc Đế cầm lấy tay Hách Liên Vân Tình, cẩn thận ôm con bé đặt lên đùi mình, gương mặt cười tươi như đóa hao cúc, giọng nhu hòa như nước:“ Bảo bảo, gọi Thái công nào”
Ông ấy chỉ nói hai lần, Hách Liên Vân Tình lập tức học được:“ Thái công”
Ngay sau đó lại gọi Lâm Thanh Thanh là nãi nãi ( bà ngoại), một lần rồi thêm một lần nữa, con bé chỉ nói một tiếng, thế nhưng âm thanh hết sức ẽo ràng, không chỉ Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương vui mừng mà cả tất cả người trong đại điện đều hết sức vui mừng, thoáng chốc đẽ ném chuyện không vui với Đông lâm Quốc Quân và Trường Nhạc công chúa lúc nãy lên chín tầng mây.
Mãi đến giữa trưa mọi người mời giải tán.
Ninh Trân cùng Lâm Thanh Thanh trở lại Thanh cung. Sau khi Lâm Thanh Thanh ngủ trưa, người của Băng Lạc cung cho người đến gọi Vú trần qua đó, Bà Vú Trần cho rằng Vân Tử Lạc gọi bà ta qua đón tiểu quân chúa trở về Thanh cung, liền vui vẻ hớn hở đến.
Lúc bà ta đi vào, Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc đang ngồi trên giường, dưới giường đốt một lò than, trên giường rất ấm áp, hai người ngồi đối diện nhau, Hách Liên Vân Tình ngồi ở giữa.
Hách Liên Ý ôm một cái gối, lười nhác tựa mình vào gối phía sau, khi thấy bà Vú Trần bước vào, chàng lại bước xuống mang hài, rồi choàng áo choàng đen đi sang phòng ngoài tránh mặt.
“Công chúa”
Vú Trần cười dịu dàng bước đến.
Vân Tử Lạc cũng cởi áo lông, tay chống cằm, nằm nghiêng mình trên giường, ánh lửa chiếu đến gương mặt nàng khiến nó ửng hồng, đôi mắt hạnh có một tia không ổn định, nàng đang nghiêng người nhìn con gái mình, lộ ra phong thái mê người.
Bà vú Trần nhìn đến ngây người, đột nhiên, Vân Tử Lạc quay mặt đi, lạnh lùng quát: “ Vú Trần, ngươi đã biết tội mình chưa?”
Vú Trần sợ hết hồn, hai chân mềm nhũn vội vàng quỳ xuống.
“ Công chúa bớt giận, không biết nô tài đã phạm tội gì”
Vân Tử lạc hừ một tiếng, nói: “Ngươi vốn là người từ Nhiếp chính vương phủ tới, nhưng ngươi lại học theo người trong cung này gọi ta là công chúa, ta thực không quen, ngươi cứ gọi ta là vương phi đi”
Vú Trần ở Băng cung đã hơn một năm, mọi người trong cung đều gọi Vân Tử Lạc là công chúa, bà ta cũng vì vậy mà gọi theo, nhưng nàng vẫn muốn dùng thân phận vương phi, đó là danh phận mà nam nhân của nàng ban cho nàng.
Vú Trần lau mồ hôi trên trán, cười nói: “ VƯơng phi, người vì chuyện này mà định tội nô tài sao? Bởi vì ở Băng cung, cho nên nô tài mới đổi cách xưng hô như vậy, sợ người trong cung trách phạt”
Vân Tử Lạc không nói đúng sai, chỉ lên tiếng:“ Tiểu công chúa làm sao nói được hai chữ bỉ ổi, tiện nhân? Ngươi ngày ngày chăm sóc con bé, còn không mau thành thực khai báo?”
Sắc mặt Vú Trần liền trở nên trắng bệch.
Vừa rồi khi đứng cùng Ninh TRân ở ngoài điện, vì ở xa nên không nghe được, về sau khi mọi người đi ra, bà ta có nghe được vài cung nữ lỡ miệng nói ra, nhưng chuyện này, Thanh Thanh công chúa lại không hỏi tội bà ta cho nên bà ta mới an tâm như vây, nhưng không ngờ rằng Vân Tử Lạc lại không quên chuyện này.
“Ngươi biết? Vậy thì nói đi”
Nhìn thấy phản ứng của bà ta, trong lòng Vân Tử Lạc đã biết đáp án.
Vú trần đồng ý, nói ra toàn bộ mọi chuyện.
“Nếu nói có người nói hai chữ này trước mặt tiểu Quận chúa, thì người đó là Ninh cô nương. Ngày đó, lão nô cùng Ninh cô nương ở thiên điện nói chuyện phiế,, Ninh cô cô liền nói cho nô tài về chuyên của Hoa Phong Bình, tuy Ninh cô nương không nói đến tên của nàng ta, nhưng lại dùng hai chữ nữ nhân bỉ ổi để nhắc đến nàng ta, lúc đó tiểu Quận chúa đang ngồi chơi trên giường, lão nô cũng không để ý chuyện này, lại không ngờ rằng tiểu Quận chúa lại học được hai chữ đó”
“À” Vân Tử Lạc gật gật đầu: “ Không biết Ninh cô cô đã nói chuyện gì về Hoa Phong Bình?”
“ Là kể chuyện năm đó nàng ta hãm hại Thanh Thanh công chúa”Vú Trần bẩm báo tỉ mỉ.
“Ninh cô cô có vẻ rất nhàn rỗi” Vân tử Lạc thản nhiên nói
“Ninh cô cô cũng không phải là mỗi ngày đều nhàn rỗi, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong phòng, Thanh Thanh công chúa cũng rất ít khi giao việc cho nàng”
“Mỗi ngày bà ấy đều ngây ngốc ở trong phòng làm gì?” Vân Tử Lạc lại hỏi.
“Cái này nô tài cũng không rõ lắm. Ninh cô nương lại có nô tì hầu hạ, chỉ thấy hay có nha hoàn ra ra vào vào phòng, đôi khi nha hoàn còn cầm thứ gì đó, đôi lần nô tài bắt gặp sẽ đem giấu đi, vì thế nô tài cũng không hỏi nhiều”
Vú Trần nhớ lại trả lời. Trong lòng Vân Tử Lạc đã sinh nghi, suy nghĩ một lúc rồi nàng nhìn về phía bà ta gật đầu:“ Ngươi đứng lên đi, năm xưa vương gia tuyển ba vú bà chăm sóc tiểu quặn chúa, ta cho ngươi quản lý hai người còn lại là vì ta tin tưởng ngươi, từ nay về sau, ngươi cùng hai người kia chiếu cố tiểu Quận chúa thật tốt là đươc, những chuyện khác không cần quan tâm quá nhiều, việc này cũng không cần nói lại cho Ninh cô cô biết
Vú Trần cảm động đến rơi nước mắt, gật gật đầu.
Đợi đến khi bà ta lui đi, Vân Tử Lạc nhìn theo bóng lưng của bà ta, rơi vào trầm tư.
Vì an nguy của Hách Liên Vân Tình, ngoài sắp xếp ba vú bà chăm sóc con bé,Hác Liên Ý còn bố trí thêm ám vệ bí mật bảo vệ, nhưng việc này để sau nói,nhưng hiện tại tiểu Vân Tình đang phát triển suy nghĩ không thể để người suy nghĩ không đứng đắn bên cạnh con bé được.
Ninh Trân, nàng phải phái người theo dõi bà ta.
Sau khi Nhiếp chính vương đi vào, Vân Tử Lạc liền nói suy nghĩ của mình cho chàng, nghe được lời của nàng, Nhiếp chính vương gật đầu, trầm giọng nói: “ Ta sẽ phái người xử lý, bây giờ nhạc mẫu đang ngủ trưa, Ninh Trân nhất định đang nhàn rỗi, ta sẽ cho người đi gọi bà ta”
Nửa giờ sau, Ninh Trân cùng bốn nha hoàn đến Băng Lạc cung.
Vân Tử lạc đã bày sẵn bánh trái cùng điểm tâm trong điện, còn đích thân nghênh đón bà ta.
Ninh Trân có vẻ lo sợ, dò hỏi: “ Công chúa gọi ta đến không biết là có chuyện gì?”
Vân Tử Lạc cười nhẹ nhàng một tiếng, ý bảo bà ta ngồi xuống, rồi sai người đóng kín cửa điện, nói: “ Ninh cô cô là người bên cạnh mẹ ta lâu nhất, trong lúc nhàn rỗi, ta mời cô cô đến tâm sự không được sao?”
Ninh Trân cười cười,nhưng trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, từ Đại Tuyết Sơn trở về, Vân Tử Lạc đối với bà ta mặc dù khác khi, nhưng cũng cực kỳ xa cách, tục ngữ có câu không có chuyện gì không lên điện tam bảo, chẳng lẽ vị tiểu công chúa này có chuyện gì muốn phân phó mình sao?
Hai người sau khi ngồi xuống, nói vài chuyện bên lề, sau đó Vân Tử lạc liền hỏi bà ta về cách cai quản Lê Hoa đảo.
Ninh Trân nghe nàng hỏi chuyện này, lập tức bỏ xuống nghi ngờ trong lòng, dù sao bà ta cũng ở Lê Hoa đảo nhiều năm, lại cai quản Lê Hoa đảo, Vân Tử Lạc lần này cai quản Lê Hoa đảo, hỏi bà ta cũng là điều hợp lý.
Ninh TRân ngẩn ra, không khỏi cười nói: “ Bởi vì ta mặc dù đóng giả Hoa Phong Bình, nhưng cũng dễ dàng bị hai người phát hiện ra, một là người của Hoa giả, bọn họ rất quen thuộc với Hoa pHong Bình cho nên ta tránh mặt bọn họ. Một nữa là người của Lâm gia, ta không gặp, là vì họ cũng rất quen thuôc với ta nên rất dễ phát hiện ra”
“Vậy nếu là mẹ ta thì sao?” Vân Tử Lạ hỏi ngược lại.
-
Ý cười của Ninh Trân không đổi:“ Nếu là tiểu thư, tiểu thư cũng sẽ không cứ như vậy mà quay lại, cho dù quay lại, tiểu thư cũng sẽ có cách của tiểu thư”
“Nhưng vì sao không để cho người của Lâm gia biết được ngươi đang ở LÊ Hoa đảo giả mạo Hoa Phong BÌnh?” Vân Tử Lạc nghi ngờ hỏi.
“ Lâm gia và Tạ gia là kẻ thù truyền kiếp, không biết công chúa đã nghe chuyện này chưa?” Sắc mặt Ninh Trân bỗng chốc u ám.
Vân Tử Lạc biết điều này, Bắc Đế đã từng nói qua, khó trách...Mặc dù người Lâm gia muốn chiếm Lê Hoa đảo, nhưng cũng sẽ không cho người trà trộn vào tỏng đảo.
Bắc Đế không để Tạ Vô Tâm tiến vào Băng cung cũng là vì nguyên nhân này, thâm chí, có thể để hắn đứng ở Băng Thành cũng là đã hết sức nhân từ rồi.
Hai người tán gẫu một lát thì Ninh Trân xin cáo từ.
Lúc Vân Tử Lạc trở lại phòng, rèm nội thất đã được treo lên, Nhiếp chính vương mặc một áo choàng lông màu đen đang ngồi trên ghế tựa của Vân Tử Lạc, chàng cúi thấp đầu nhấp một ngụm trà, đó cũng chính là tách trà Vân Tử Lạc đã uống được một nửa.
Nhìn thấy chàng như vậy, vân Tử Lạc liền càm thấy đau lòng, nàng chủ động bước đến ngồi lên đùi nàng, ôm lấy vai chàng, nhìn chàng cười nhẹ nhàng một cái.Nhiếp chính vương nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa.
“Để cho Tiếu Đồng làm chuyện này, hắn suốt ngày ở cùng Tạ Vô Tâm, cũng không có chuyện gì làm”
Vân Tử Lạc vuốt hàng mày kiếm của chàng nói.
“Nàng ngày càng ra dáng sư tẩu rồi”
Nhiếp chính vương nói.
Vân Tử Lạc phá lên cười, nằm trong lòng chàng, sẵng giọng nói: “ Chẳng lẽ ta không phải sao? Chàng là sư huynh của hắn, ta vốn chính là sử tẩu của hẳn, chẳng lẽ không có tư cách làm chuyện này sao?”
Nhiếp chính vương ừm một tiếng, ôm lấy nàng không nói gì.
THật lâu sau, chàng mới buông Vân Tử Lạc ra, đi vào thư phòng, lấy giấy mực chuyên tâm vẽ gì đó.
Buổi chiều, khi đến Thủy tInh điện dùng cơm lại gặp Ninh Trân, sau khi tán gẫu, Vân Tử Lạc cười híp mắt gọi bà ta: “ Ninh cô cô, hôm nay ta có nhặt được một vật, là một chiếc khăn có hình hoa mai, không biết có phải của cô cô không?”
Nha hoàn bên cạnh Ninh Trân A lên một tiếng rồi vội vàng dùng tay bụm miệng lại.
Ninh Trân cười nói:“ Là của Tiểu Mai, khi trở lại nó đã không thấy khăn đâu, lại không nghĩ rằng đang ở chỗ công chúa, cũng may không bị người khác nhặt mất”
Vân Tử Lạc cười:“ Nếu như vây, ta sẽ sai người đưa đến Thanh cung”
“Công chúa nói quá lời rồi, việc này không cần người phái người qua, ta sẽ cho tiểu Mai qua đó lấy” Ninh Trân vội vàng nói.
“Dạ, công chúa, nô tỳ qua đó lấy là được rồi” Tiểu Mai đứng dậy nói.
Vân Tử lạc cười cười, cũng không cự tuyệt, mang theo nàng ta rời đi.
--
Ngày hôm sau, Sau khi tỉnh dậy Vân Tử lạc liền nhận được tin của Đại trưởng lão, hắn nói hắn cũng ba vị trưởng lão đã tới Băng Thành.
Nàng vội vã rửa mặt, lúc đến Thủy Tinh điện, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão cũng Vương trưởng lão đã có mặt ở đó, bốn người họ đang ngồi dưới bậc thềm, vẻ mặt kích động, Bắc Đế đang tiếp đón họ/
Nhìn thấy Vân Tử lạc đến, Bắc Đế vẫy vẫy tay nói: “ Kỳ Hạ là Sở Hàn Lâm đến, Trẫm đã cho Ý nhi đón bọn họ đến ở dịch quán rồi”
“Ở dịch quán?”
Vân tử Lạc có chút giật mình, nàng còn nhớ, Bắc Đế đã từng nói qua, người khác đến thì có thể sắp xếp ở lại dịch quán, nhưng nếu là hoàng thất của hai nước lớn đến thì sẽ sắp xếp bọn họ ở lại hoàng cung.
Sắc mặt Bắc Đế thay đổi, lạnh lùng nói: “ Con đã quên tên họ Sở đó năm xưa đối xử với con thế nào rồi sao? Hắn cùng Vân gia đại tiểu thư cấu kết làm nhục con, con có thể quên,nhưng người làm ông ngoại như ta tuyệt đối không quên”
Trái tìm Vân Tử Lạc như có dòng nước ấm chảy qua, nàng cười ngọt ngào:“ Ông ngoại, con biết ông là vì muốn tốt cho con, con cũng chưa từng quên chuyện đó, chỉ là, lúc trước ta đã gây cho hắn không ít phiền phức, cũng đã giải tỏa tức giận. Huống chi, hắn cùng Vân Khinh Bình liên tục gặp trục trăc, mà con hiện tại lại rất hạnh phúc, con không cần nhớ những ân oán này, chỉ tổ chọc giận chính mình”
Bắc Đế nghe vậy gật đầu: “ Nhưng vây cũng không thể cho hắn vào Băng cung được”
Lúc này, bốn vị trưởng lão đứng dưới bậc thềm hành lễ với Vân Tử Lạc.
Vân Tử lạc vội cho bọn họ đứng dậy, nói:“ Lát nữa mẹ ta sẽ tới”
“Thực sự là Thanh Thanh các chủ sao?”
“Thực là có thể gặp lại nàng?”
Đại trưởng lão giọng khàn khàn nghẹn ngào, sắp không nói thành tiếng.
“ Đương nhiên”
Âm thanh này là từ ngoài điện truyền vào/
Mọi người nhìn lại, là Lâm Thanh Thanh trong bộ y phục trắng đơn giản đang mỉm cười tiến đến, gương mặt bà mặc dù vẫn còn rất trẻ nhưng cũng không tránh được dấu vết của năm tháng, làn da không được sáng bóng như của Vân Tử Lạc, do sinh con sớm, cho nên hiện tại cũng mới hơn ba mươi.
“Mấy vị trưởng lão, nhiều năm không gặp!”
Nói là vậy, mặc dù đang cười nhưng khóe mắt bà đã ươn ướt.
Chỉ có bà biết rõ, thoát khỏi cửa tử, xa cách thân hữu nhiều năm như vậy, lúc gặp lại, sẽ hạnh phúc cỡ nào! Điều này quý giá đến nhường nào!
Cho nên, dù biết rõ Ninh Trân thay đổi, bà cũng không muốn truy cứu.
“Thanh Thanh các chủ...”
Tiếng gọi như mắc nghẹn trong cổ họng, bốn vị trưởng lão lệ đã đầy mặt, thân thể kích động run rẩy, chậm rãi quỳ xuống.
Lâm Thanh Thanh cùng Vân Tử Lạc đưa tay đỡ bọn họ.
“Đừng quỳ, đừng quỳ”
Đại trưởng lão nắm lấy tay Lâm Thanh Thanh, giọng nghẹn ngào: “ Ta còn cho rằng,cả đời này sẽ không thể gặp lại các chủ nữa! Năm đó phượng tinh diệt vong, chúng thuộc hạ sống chỉ hy vọng là tìm tiểu Các chủ...”
Nói rồi lại ngừng, giọng của hắn đã bị tiếng khóc lấn át.
Bắc Đế ngồi xuống ngai vàng, rồi nói tất cả ngồi xuống.
Chuyện Vân Tử lạc tiếp quản Lưu Ly các, nàng đã kể lại cho mẫu thân mình nghe cả, cho nên Đại trưởng lão nói sau khi Thanh Thanh các chủ rời đi, bọn họ bị Lục Thừa Hoan đuổi đến chỗ xa.
Những chuyện này, dọc đường từ Nam Xuyên tới Kỳ Hạ, nàng cũng đã nghe Đạo trưởng lão nói qua, chỉ là hôm đó nói không cặn kẽ như vậy.
Lâm Thanh Thanh liên tục ngồi nghe, khóe mắt vì cảm động mà ướt đẫm nước mắt.
Nếu muốn nói, thì cuộc đời này điều bà duy nhất bà không hối hận thì hẳn đó chính là chuyện gia nhập Lưu Ly các, bồi dưỡng được những thân tín này, giục ngựa giơ rơi, bọn họ đã theo bà cả đời....
Thoáng chốc đã qua hai canh giờ, người đến bẩm báo phò mã đã trở lại, ở Băng cung, người được gọi là phò mã chỉ vỏn vẹn có duy nhất Nhiếp chính vương.
Thân ảnh cao lớn trong bộ trường bào đen xuất hiện trước bậc cửa, Vân Tử lạc liền đứng dậy đón chnafg.
Nhiếp chính vương vẫn giống như trước kia, nghiêm túc thân trọng, rảo bước tiến vào.
Đại trưởng lão nhìn chàng một cái. Theo bản năng cả kinh, bốn người vội vàng lùi về sau một chút, tuy là như vậy, nhưng thân thể bọn họ vẫn nhịn không được mà run lên một cái
Mặc dù bọn họ biết rõ đó là phu quân của tiểu Các chủ, mặc dù đã tận mắt nhìn thấy Nhiếp chính vương sủng ái tiểu Các chủ, nhưng đối với nam nhân lãnh khốc tuyệt tình như vậy, bọn họ chưa từng buông xuống phòng bị. Sự sợ hãi Nhiếp chính vương, vài chục năm nay né tránh chàng đã ăn sâu vào tiềm thức bọn họ.
Cho nên lúc nghe tin đại hôn của Vân Tử Lạc, toàn bộ người của Lưu Ly các đều biết, nhưng lại không một ai dám tới tham dự.
Lâm Thanh Thanh ngồi gần mấy vị trưởng lão nhất, bà cảm nhận được bọn họ khác thường, tâm tình bà không khỏi trầm xuống,hỏi: “Đại trưởng lão”
Bốn vị trưởng lão nhìn thấy Lâm Thanh Thanh bên cạnh mình, không hẹn mà cùng trấn tĩnh lại.
Suýt nữa bọn họ quên, Các chủ đã trở lại.
Mấy người họ lập tức đứng sau lưng Lâm Thanh Thanh, nhìn thẳng về phía Nhiếp chính vương, ánh mắt vẫn có tia đề phòng.
Nhiếp chính vương nhìn thấy bọn họ như vậy, đôi môi mỏng thoáng ý cười, cúi đầu nói: “ Mấy vị trưởng lão, đã lâu không gặp, các vị có khỏe không?”
“Nhờ phúc vương gia, chúng tôi đều khỏe” Đại trưởng lão ngẩng đầu lên,giọng vang dội.
Nhiếp chính vương nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì thêm, chàng nhìn vân Tử Lạc một cái, sau đó nói chuyện với Bắc Đế.
Lâm Thanh Thanh thấy thế, cười nói: “ Ý nhi cùng phụ hoàng bàn chính sự, ta dẫn mấy vị trưởng lão đi thăm quan thiên điện, vừa vặn có chuyện muốn nói”
Bắc Đế gật gật đầu.
Lâm Thanh Thanh liền mang theo bốn vị trưởng lão rời đi.
Mũi chân Vân Tử Lạc hơi nhích, nhưng cũng không đuổi theo.
Nhiếp chính vương nói chuyện với Bắc Đế xong, rồi quay lại giữ chặt tay Vân Tử Lạc nói: “ Ông ngoại, con cùng Lạc nhi đi trước qua chỗ Tình nhi một chút”
“Được, các con đi đi” Bắc Đế đồng ý, cũng nhìn ra hai người có chuyện muốn nói.
Sau khi rời khỏi Thủy Tinh điện,, hai người cũng không đi về hướng Thanh cung mà song song bước nhanh về phía Băng Lạc cung, Nhiếp chính vương cúi đầu hỏi:“ Bốn vị trưởng lão đến từ sáng sao?”
Vân Tử Lạc ừm một tiếng: “ Trong thư nói là Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão cùng Tứ trưởng lão tới, ta không biết là Vương trưởng lão cũng tới, nghe nói còn có vài vị tân trưởng lão muốn đến xem mẹ ta một chút, nhưng sợ quá nhiều người mẹ sẽ mất hứng cho nên bọn họ không đến”
Nhiếp chính vương chớp chớp mắt:“ Vương trưởng lão cốn là trưởng lão của Tứ đường, về sau lại là tam đường, hắn là thân tín của mẹ nnafg, đến đây cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng mẹ nàng, bà ấy không biết chuyện người Lưu Ly các làm phản sao?”
Vân Tử Lạc ngừng bước, nhìn về phía chàng, chậm rãi lắc đầu.
“Ta không nói cho mẹ biết, Lục Thừa Hoan tuy là muội muội của chàng, nhưng là ta đã đặc biệt phế bỏ thân phận các chủ của nàng ta, chi nên có những chuyện khi nàng ta tiếp quản Lưu Ly các,có lẽ vẫn chưa rõ...”