Ba người họ đi xuống địa đạo trước.
Lúc này, Bắc Đế và Tạ Vô Tâm mới có phản ứng, vội vàng gọi thị vệ đến trước của động, trức tiếp phá cửa động, dùng dạ minh châu chiếu sáng phía trong.
Lúc này, Hoa Phong Bình hơi nhếch môi, vẻ mặt u ám, Ninh Trân đứng sau bà ta căn môi, do dự một lúc lâu cũng chưa bước tới.
Những người khác đều võ công tuyệt đỉnh, mà bà ta lại tay trói gà không chặt,cho nên bà ta không dám mạo hiểm như vậy.
Lại nói đến lúc này, Nhiếp chính vương, Vân Tử Lạc, Tiếu Đồng, Bắc Đế, Tạ Vô Tâm, cùng Hắc Bạch vô thường, bày người lại thêm hồng hồ ly đã đi về phía trước, trong sơn động không phân biệt được đêm ngày, cũng không biết đi bao lâu, bọn họ chỉ cảm thấy càng đi thì càng lên cao...
Đi rồi lại nghỉ, nghỉ rồi lại đi, cuối cùng bọn họ cũng đi đến cuối mật đạo.
Chỗ đó bị vài tảng đá lớn che lấp.
“Đây là đâu? Sao lại lạnh như vậy!” Bắc Đế nhíu mày hỏi, cảm nhận được lớp áo da gấu dày bên ngoài cũng không thể chống đỡ được cái lạnh thấu xương ở chỗ này.
Vân Tử Lạc có Giáng Linh quấn quanh cổ cho nên cũng không cảm nhận được, khi nghe Bắc Đế nói lạnh, nàng liền muốn Giáng Linh qua sưởi ấm cho ông, nhưng liền bị Hách Liên Ý ngăn lại.
“Lạc nhi, nàng chăm sóc mình cho tốt. Nàng là nữ nhân, xương cốt kém hơn chúng ta”
Nói xong, chàng đưa tay đặt nhẹ lên cửa mật đạo, đột nhiên ánh mắt chàng trầm xuống:“ Chính là cái này”
Mọi người chưa hiểu ý của chàng, chỉ thấy Nhiếp chính vương một tay đưa lên, đem nhấc tảng đá trước mặt ra.
“Đây là cửa ra” Bắc Đế hạ thấp giọng thở phào một tiếng.
“Ta đi trước xem có an toàn hay không” Nhiếp chính vương lên tiếng.
“Ý, ta đi cùng chàng” Vân Tử Lạc nói.
“Không sao đâu Lạc nhi, nàng ở đây chờ ta, đợi lát nữa ta ra đón nàng” Nhiếp chính vương nhìn nàng trìu mến, đẩy bàn đá màu xanh ra, nhảy vào.
Một lức sau, có tiếng bước chân quay lại, bàn đá xanh trên đỉnh đâu được dời đi, một bàn tay vươn ra: “ Lạc, đưa tay nàng đây”
Vân Tử LẠc vui mừng, nhìn về phía Bắc Đế gật đầu một cái, nàng cầm lấy tay của Nhiếp chính vương, nàng kiễng mũi chân, thân thể bay lên, lúc mở mắt ra, Nhiếp chính vương đã ôm nàng vào lòng. Hai chân nàng vừa đứng vững, liền dõi mắt nhín bốn phía, chỉ thấy bao quanh mình là một rừng cây lớn, sương mù ú ám.
Ở đây tương đối lanh, gió lạnh từ bốn phía thổi tới, làm chân tay người ta như muốn đóng băng.
Vân Tử Lạc đưa tay lấy từ trong ngực ra một cái mạng che mặt dày, đeo lên mặt mình, sau đó mới thăm dò xung quanh.
“Đây là vách núi cao! Vừa rồi chúng ta đã đi khá xa” Giọng Tiếu Đồng đột nhiên vang lên.
Vân Tử Lạc vội vàng chạy về phía bìa rừng.
Nàng gặp Tiếu Đồng cùng Hắc Bạch vô thường đang ở phía ngoài nhìn vào.
Nghe được tiếng bước chân, mọi người liền nhường đương, Vân Tử Lạc, Nhiếp chính vương và Bắc Đế ánh mắt như thoáng qua vẻ mất mát, gió lạnh thổi tới, Vân Tử Lạc giữ lấy mạng che mặt, dõi mắt nhìn theo.
Đập vào mắt mọi người là băng tuyết lạnh lẽo, bóng loáng không góc cạnh, phía dưới là băng tuyết, thì a bọn họ đang đứng ở vách đã ở giữa sườn núi.
Chỗ này, nếu không cẩn thận sẽ đi vào đường chết.
Mọi người sỡ hãi rối rít kêu lên, phía sau bống nhiên lại vang lên một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị:“ Ai ở chỗ này”
Âm thanh xa lạ dọa mọi người không khỏi giật mình, bọn họ nhanh chóng xoay người lại, cùng nhau tiến tới, theo bản năng rút vũ khí của mình ta.
Chỉ thây trong bóng tối, có một nam nhân tóc dài, xõa ngang vai, hắn đang đứng thẳng, lẳng lặng nhìn về phía băng tuyết trước mặt, tay phải hắn đèn chiếu lên gương mặt của mình.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, gương mặt đó rõ ràng...
“Phụ vương”
Bàn tay đang cầm tay Vân Tử Lạc của Nhiếp chính vương vô thức buông lỏng, sắc mặt chàng đột nhiên biến đổi, chàng bật ra được hai chữ, giọng nói yếu ớt.
Bắc Đế và những người đứng gần có ai không nghe được chứ? Cộng thêm gương mặt của nam nhân đó, mọi người đều ngây dại ra.
Phản ứng của người kia cũng không kém họ là mấy, hắn cũng giật mình, cho nên hắn không nghe rõ Nhiếp chính vương gọi mình, ánh mắt của hắn chỉ nhìn thẳng về phía Tạ Vô Tâm.
“Tạ Vô Tâm, sao lại ở chỗ này?”
Tạ Vô Tâm nổi giận, hắn quát lên:“ Nhiếp chính vương, tại sao ngươi không nói, ngươi tại sao ở chỗ này? Thanh Thanh ở cùng ngươi một chỗ sao?”
Trừ hắn ra, Vân Tử Lạc trong đầu đã dần dần mường tượng ra một sự thật.
Lâm Thanh Thanh biến mất ở đại tuyết sơn, hiện tại lại có tung tích, mà vương gia của Nam Xuyên cũng mất tích hơn mười năm nay, thế nhưng lại xuất hiện ở Đại tuyết sơn. Việc này chẳng phải rất trùng hợp sao!
Nhiếp chính vương đưa tay trái ra, giọng bình thản: “ Thanh Thanh? Ngươi cũng có mặt mũi nhắc đến nàng sao?”
“Nhiếp chính vương, ngươi chỉ cần nói cho ta Thanh Thanh ở đâu là được! Không cần nói nhảm nhiều như vậy!” Tạ Vô Tâm căn bản không để ý đến hắn, trực tiếp nói thẳng.
Mắt phượng Hách Liên Trì quét khắp mọi người nói:“ Ngươi đã có bản lĩnh tới chỗ này, chẳng lẽ vẫn không gặp được nàng”
“Thanh Thanh thực sự còn sống?”
Bắc Đế kích động, lảo đảo bước ra hai bước, chăm chú nhìn về phía Hách Liên Trì.Nhìn thấy ông, vẻ mặt bình tĩnh của Hách Liên Trì thoáng qua một tia xao động, hắn cúi đầu nói nhỏ:“ Bắc Đế, Thanh Thanh còn sống”
“Mau dẫn ta đi gặp nó” Bắc Đế gầm lên.
Hách Liên Trì xoay người đi về phía rừng cây, những người khác vội vàng đuổi theo.
Vân Tử lạc đứng ở chỗ cũ không hề động, ánh mắt đuổi theo bọn họ. Nhiếp chính vương cũng không khá hơn nàng là mấy, chàng dường như đã hóa đá.
“Ý... đó là cha chàng?”
Vân Tử Lạc nghiêng đầu, đôi mắt hạnh thoáng qua vẻ khó hiểu, giọng cũng nhỏ dần.
Nàng chỉ muốn hỏi, phụ thân của Hách Liên Ý thế nhưng lại ở cùng mẹ nàng một chỗ!
Nếu thực sự là như vậy, nàng còn không thể tiếp nhận được sự thực này, huống chi là Ý! Đây là điều Ý hận nhất!
Nhiếp chính vương dường như không nghe thấy những lời nàng nói, vẻ mặt chàng ngẩn ra hồi lâu mãi cho đến khi một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay chàng.
“Ý, chúng ta không tới xem thế nào sao?”
Nhiếp chính vương cúi đâu, đưa tay vuốt vuốt gương mặt dưới tấm mạng che mặt của nàng, hơi mỉm cười nói:“ Vậy chúng ta đi”
Đến rồi mới phát hiện, phía trong rừng cây này có nhà ở.
Phía trước là một gian nhà nhỏ.
Nghe được tiếng bước chân đến gần, một thân ảnh mảnh khảng phản chiếu dưới bóng đèn dầu bước ra.
“Hách Liên Trì”
Nghe được âm thanh này, có ba bóng người liền bổ nhào về phía thân ảnh đó.
“Thanh Thanh”
Ba người đồng loạt kêu lên.
Ba người đó là Bắc Đế, Tạ Vô Tâm và Hách Liên Trì.
Tiếu Đồng nhìn thấy vậy không khỏi há hốc mồm, đây chẳng phải giống tam long đỏa châu trong truyền thuyết sao?
Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương dùng khinh công kịp chạy tới thấy một màn như vậy cũng không khỏi choáng váng.
Đứng trước cửa phòng là một nữ nhân, búi tóc bong lỏng chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, gương mặt nàng ta xinh đẹp tinh xảo, dường như năm tháng không hề lưu lại dấu vết trên gương mặt nàng, ngoại trừ sắc mặt có hơi nhợt nhạt, gương mặt này, dường như vẫn là một phiên bản khác của Vân Tử Lạc.
“Thanh Thanh, sao nàng lại ở chỗ này?” “Thanh Thanh, sao con lại nhẫn tâm như vây! Chúng ta đều cho rằng con đã chết”
“Thanh Thanh, ta không có cách nào khống chế bọn họ”
Ba người đàn ông cướp lời nhau, tay chân luống cuống nhìn Lâm Thanh Thanh.
“Hách Liên Trì...”
Lâm Thanh Thanh cắn môi dưới... là một động tác quen thuộc của Vân Tử Lạc, nhìn thấy vậy Nhiếp chính vương không nhịn được nghiêng đầu nhìn gương mặt ngoài mạng che mặt của Vân Tử Lạc.
Lâm Thanh Thanh giữ chặt tay của Hách Liên Trì đang đưa về phía mình, Bắc Đế và Tạ Vô Tâm nhìn thấy vậy đều ngây người.
“Thanh Thanh...”
Tạ Vô Tâm thấy màn này đau lòng vô cùng, không thể tin được nhìn chằm chằm vào gương mặt trầm tĩnh của Lâm Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, nhiều năm như vậy, nàng vẫn còn giận ta sao? Nàng không muốn tha thứ cho ta sao? Hay vẫn còn giận ta?”
Hách Liên Trì đã ôm Lâm Thanh Thanh vào trong khuỷu tay, trong mắt phượng không che dấu vẻ nuối tiếc dành cho Tạ Vô Tâm, ánh mắt hắn lúc nhìn về phía Tạ Vô Tâm lại có vài phần phức tạp.
Đồng tức Nhiếp chính vương co rút kịch liệt, chàng đột nhiên buông tay Vân Tử Lạc ra, bước về phía trước hai bước, giọng điệu sắc bén
“Hách Liên Trì, ngươi còn nhớ mình là người đã có gia đình hay không? Ngươi đã có thê tử, còn có con trai! Nhưng ngươi thì tốt rồi, bỏ nhà cỏ con, vụng trộm đến chỗ này nuôi dưỡng người khác”
Chàng nghiên răng nghiên lợi nói ra tội trạng của Hách Liên Trị, Nhiếp chính vương chỉ cảm thây mình đang tức giận đến run người.
Nếu bây giờ còn có thể bình tĩnh, thì đó chỉ là giả.
Người này không xứng là phụ thân chàng, vừa lấy mẫu thân chàng, sinh ra chàng lại có thể cứ như vậy mà không chịu trách nhiệm sao? Cho dù gương mặt Lâm Thanh Thanh này giống hệt Vân Tử Lạc chàng có thể tiếp nhận, vì lý do đó mà phụ thân thay lòng đổi dạ thích bà ta. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là chàng không thể chịu đựng được chuyện phụ thân mình là kẻ bạc tình bạc nghĩa.
Sắc mặt Hách Liên Trì thay đổi,ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Vân Tử Lạc
Người đàn ông này cho dù hắn trầm tĩnh thế nhưng khí thế bá vương vẫn không lẫn đi đâu được.
Hay nói đúng hơn, hắn giống như một con thú ẩn núp trong bóng tối, không thể nào bị nguy hiểm được.
“Ngươi là ai?”
Hách Liên Trì đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, rồi nhìn thấy gương mặt của chàng vẻ mặt đột nhiên lóe lên vẻ quái dị.... Chỉ vì lúc nãy toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt lên người Tạ Vô Tâm và Bắc Đế cho nên không chú ý nhiều tới chàng.