Lạc Nhi Ý

Chương 98: Chương 98: Vì ai?




Hoàng thượng mặt mày tái mét, bị hai người đồng thời dẫn xuống, đưa ra ngoài điện.

Thái hậu rõ ràng đã thở phào một hơi, nhìn Nhiếp Chính vương bằng ánh mắt cảm tạ. Khi quay sang Vân Tử Lạc, nhớ tới chuyện mời trà lần trước, bà ta bất chợt nảy sinh nghi hoặc.

Theo lý mà nói, chuyện năm đó Khâm Thiên Lam tính ra mệnh phượng ứng vào Vân Tử Lạc không có người ngoài biết.

Thân phận mẫu thân của Vân Tử Lạc, Nhiếp Chính vương cũng không thể biết sự tình.

Lẽ nào hắn thấy Vân Tử Lạc là cháu gái nhà mình nên không ra tay? Dù sao thì hiện tại Vân gia cũng không thể sụp đổ.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Thái hậu dịu đi.

Con gái của các đại thần cùng các thiên kim đến tuổi trong điện đều thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng ca múa vang lên, trong điện lại vang tiếng nói tiếng cười.

Nhiếp Chính vương ngả người ngồi xuống ghế thái sư, bưng trà nhấm nháp.

Vân Tử Lạc nhìn xuống màn ca múa bên dưới, tâm tư lại bay đi nơi khác. Vị Hoàng thượng này đúng là một bạo quân! Nhưng cũng quá đáng thương rồi.

Nghĩ vậy, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Nhiếp Chính vương.

Người đàn ông dường như vẫn luôn chú ý tới nàng, nàng vừa nhìn sang, chàng cũng quay về phía nàng, bờ môi mỏng cười mỉm, một nét ấm áp lướt qua đôi mắt.

Đôi bên nhìn thẳng vào nhau trong giây lát, Vân Tử Lạc quay đi ngay, rồi bỗng thấy Sở Tử Uyên ngồi cách mình mấy chỗ đang nhìn nàng với ánh nhìn phức tạp.

Chẳng hiểu sao bỗng chột dạ, nàng lập tức nhìn đi một chỗ khác.

Sau mấy bài múa, nhìn các đại thần ngồi đông đúc phía dưới, Thái hậu cười rạng rỡ: “Ngày lễ của quốc gia, ai gia đã đặc biệt chuẩn bị giấy mực, muốn được chiêm ngưỡng tài văn thơ của các thiên kim khuê tú để tăng thêm không khí tươi vui cho ngày lễ, Nhiếp Chính vương thấy chủ ý này của ai gia thế nào?”

Ánh mắt Nhiếp Chính vương hơi xao động. Chàng nhìn xuống các cung nữ đang chia thành hai hàng đứng dưới rồi liếc nhanh qua Vân Tử Lạc, nói: “Được.”

Lời đồn là hư cấu, người khác nói nàng vô dụng bất tài nhưng nàng lại hết lần này tới lần khác vượt xa khỏi tưởng tượng của nàng.

Lần trước là đàn, rồi tới ván cờ trong tay Thập vương gia, thế còn thư họa của nàng thì thế nào? Hay là không giỏi viết lách?

Mười mấy cô gái thường xuyên thể hiện tài năng trong các buổi yến tiệc cung đình bước ra, đi tới trước mỗi một chiếc bàn vuông đã được các cung nữ sắp sẵn.

Dưới ánh mắt tự tin của Sở Hàn Lâm, Vân Khinh Bình bấm bụng đứng dậy, cùng Chu Hương đi tới.

“Ngươi dặn dò rồi chứ?” Vân Khinh Bình sốt sắng hỏi nhỏ.

“Yên tâm đi tiểu thư, chỉ cần nó ngồi đó thì nhất định sẽ có người làm việc này.” Chu Hương thì thầm bảo đảm.

Vân Khinh Bình ‘ừm’ một tiếng nhưng lòng thì rối như tơ vò, đi tới bàn có chút thất thần, ánh mắt vô thức nhìn lên Vân Tử Lạc ngồi im trên thềm ngọc.

Vân Tử Lạc ơi Vân Tử Lạc, ai bảo tài văn thơ của ngươi xuất chúng như vậy! Ai bảo chữ ngươi viết lại đẹp như vậy! Quan trọng nhất là ai bảo chữ của ta lại bắt chước của ngươi!

Nếu cả hai chúng ta cùng viết ra một kiểu chữ, của ngươi lại đẹp hơn một chút, há chẳng phải ta sẽ bại lộ hết hay sao?

Nghĩ tới đây, nàng ta bỗng lo âu sợ hãi.

Vân Tử Lạc, sao nó vẫn chưa chết? Lần trước đã phái cao thủ, vậy mà toàn quân bị tiêu diệt, nàng ta cả một bụng không cam tâm và căm phẫn.

Nó chưa chết ngày nào là mình có nguy cơ bị bại lộ ngày ấy!

Trong lúc nghĩ, nàng ta đã bấu chặt vạt áo đến độ nhăn nheo.

“Sao Tứ vương phi căng thẳng lo lắng quá vậy?” Bên cạnh đột ngột vang lên một giọng nói mỉa mai.

Vân Khinh Bình tưởng tâm tư bị người ta nhìn thấu, sợ tái cả mặt, đôi chân mềm nhũn, suýt nữa ngã khuỵu, đành phải chống vào bàn miễn cưỡng đứng vững.

Diêu Linh Linh nhìn nàng ta với vẻ ngạc nhiên.

“Lạc Nhi, xuống đi.” Thái hậu giục Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc cười khẽ: “Tài văn chương của thần nữ chỉ sợ làm trò cười cho thiên hạ, không nên thể hiện sự kém cỏi nữa.”

Thái hậu không vừa ý, nói: “Lạc Nhi, cha con nói chữ và thơ của con rất khá, sao lại không muốn để ai gia xem? Hay cảm thấy ai gia già rồi, không biết thưởng thức?”

Vân Tử Lạc khinh thường.

Vân Kiến Thụ vẫn còn ở trong tay Thái hậu, nếu hôm nay nàng cố chấp, người thiệt thòi vẫn là mình thôi.

Không nói gì thêm nữa, nàng cúi chào rồi bước thẳng xuống thềm.

Nhiếp Chính vương lập tức tinh thần phấn chấn, ngồi thẳng người dậy trên ghế thái sư, đôi mắt phượng đang nheo lại từ từ mở ra, ánh mắt sáng quắc hướng xuống phía dưới, dặn dò thái giám bên cạnh: “Đứng viết chữ hơi mệt, cho mỗi một tiểu thư thêm một chiếc ghế, châm lư hương lên.”

Thái giám có phần ngỡ ngàng, Nhiếp Chính vương quan tâm tới chuyện trong cung như vậy từ khi nào? Mỗi năm thi thư phú chẳng phải đều đứng ư, chưa bao giờ có chuyện ngồi xuống… Thái giám vội vàng truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới.

“Lạc Nhi, qua đây!” Diêu Linh Linh nói với một người khác câu gì đó, cô gái kia bèn đổi bàn, nhường chỗ cho Vân Tử Lạc.

“Lạc Nhi, gắng lên, nếu không được thì đừng miễn cưỡng!” Sở Tử Uyên đứng dậy, nhào tới nói thầm với Vân Tử Lạc một câu.

Vân Tử Lạc mỉm cười, đi ngang qua người huynh ấy.

Tiêu Đồng đang ngồi bên cạnh Sở Tử Uyên, bất chợt lắc đầu.

“Sao vậy?” Sắc mặt Sở Tử Uyên có chút đổi khác.

“Ta nói này, ngươi không cần quan tâm tới cô ta.” Tiêu Đồng ngồi vắt vẻo, nhìn theo bóng lưng Vân Tử Lạc, lẩm bẩm: “Ngươi không biết cô ta chơi cờ tâm cơ sâu thế nào đâu. Ta đoán đám nữ nhân kia kiểu gì cũng thua thê thảm.”

Sở Tử Uyên hoàn toàn không biết kỳ nghệ của nàng, nhưng thường nghe Thập vương gia nói, hơn nữa chàng từng được nghe nàng gảy đàn, thế nên trong lòng thật ra vẫn tin tưởng Vân Tử Lạc.

Có điều quá quan tâm vẫn sẽ lo.

“Hay là ngươi giúp nàng đi?” Chàng đột ngột đề nghị.

“Ta?” Tiêu Đồng sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi bảo ta viết một bài thơ rồi mạo danh chắc?”

Sở Tử Uyên gật đầu.

“Cái này… Đừng nôn nóng, chúng ta xem sao đã.”

Tiêu Đồng thấy hơi buồn cười vì vẻ căng thẳng của hắn, vô thức nhìn lên Nhiếp Chính vương ngồi trên cao.

Nhìn thấy Vân Tử Lạc thật sự đã đi tới, trán Vân Khinh Bình hơi rướm mồ hôi, bàn tay cầm chặt bút lông hơi run rẩy, lần nữa dùng ánh mắt yêu cầu sự khẳng định của Chu Hương.

Chu Hương ra hiệu với một cung nữ áo vàng, kín đáo gật đầu với Vân Khinh Bình.

Thái hậu thấy Vân Tử Lạc đã ngồi xuống bèn nói: “Nhiếp Chính vương, ngài bảo viết gì bây giờ?”

Nhiếp Chính vương trầm giọng nói: “Thời gian không thể quá dài, thơ ngũ ngôn là tốt nhất. Bổn vương thấy mấy cây đào được chuyển tới điện nở hoa rất đẹp, chi bằng viết về đào đi.”

Nói rồi, chàng nhìn về phía Vân Tử Lạc, ánh mắt có phần lo lắng, bổ sung thêm: “Cũng không nhất định phải viết thơ, chỉ cần không lạc đề, viết gì về đào cũng được.”

Chàng sợ Vân Tử Lạc không viết ra được.

Mực trên bàn mỗi người đều đã có cung nữ mài sẵn. Đám cung nữ lúc này bắt đầu phát giấy.

“Đào…” Vân Tử Lạc nhìn từng khóm đào đang nở rực rỡ trong góc điện, đầu óc còn chưa suy nghĩ, một bài từ về đào đã hiện ra.

Đó là một ngày tuyết rơi năm trước, Vân Tử Lạc của thời cổ đại đứng bên vách núi phía sau Vân phủ, phóng tầm mắt nhìn về phía một rặng đào đung đưa đón gió trên con đường núi ngoài phủ, lòng bỗng cảm xúc, sau khi về Lê Uyển bèn viết một bài thơ thất ngôn.

Cô bé đáng thương đó đã ra đi rồi, nhưng thơ của nàng ấy, văn của nàng ấy không nên bị mai một như vậy.

Vân Tử Lạc dự định sẽ làm cho nàng ấy thêm một chuyện.

Khi giấy được phát đến tay, Vân Tử Lạc cúi đầu đón nhận. Bỗng đầu ngón tay bỏng rát. Nàng kinh hoàng vứt tờ giấy đi, nhanh chóng nhìn xuống mười đầu ngón tay phải, nơi đó đã sưng vù.

“Kẻ nào?”

Nàng giận dữ quát, quay đầu lại xem là cung nữ nào phát giấy, lại còn bôi thứ gì lên giấy!

Nhưng các cung nữ đến đồng thời, kẻ kia đã nhập vào đám cung nữ, vốn không biết ai hạ thủ.

“Sao vậy?” Nhiếp Chính vương bật dậy lao từ trên ghế xuống, bắt lấy cổ tay Vân Tử Lạc. Nhìn thấy ngón tay nàng vừa đỏ vừa sưng, ngọn lửa phẫn nộ đã bùng lên trong ánh mắt!

Trong sảnh đã loạn cả lên, Sở Hàn Lâm, Sở Tử Uyên và Thập vương gia cũng nhanh chóng đi đến.

Thái hậu ngồi trên cao, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

“Bột ớt!” Nhiếp Chính vương lạnh lùng nói ra cái tên này, chân phải đi đôi hài đen đã giẫm lên giấy. “To gan thật!”

Nói xong chàng nghiêm nghị quét mắt về phía đám cung nữ.

Ai nấy đều mặt mũi tái nhợt, quỳ rạp xuống, hết lời kêu oan: “Nô tỳ không biết gì cả!”

Sở Tử Uyên nhìn thấy cảnh ấy cũng giận hết sức, nhíu mày nói ngay: “Ban nãy chính các ngươi đi phát giấy! Giấy bị bôi bột ớt, chắc chắn là một trong số các ngươi làm! Nếu các ngươi không biết gì, sao tay lại không hề hấn?”

Lúc này, Nhiếp Chính vương đã lấy một lọ thuốc mát trong người ra, đổ ra lòng bàn tay, định thoa lên tay phải của Vân Tử Lạc theo thói quen.

“Để ta.” Vân Tử Lạc vội giẫm vào chân chàng.

Nhiếp Chính vương đau lòng nhìn nàng, thu tay về, không muốn hủy hoại thanh danh của nàng bèn lùi ra sau một bước, giữ chút khoảng cách với nàng.

Bột ớt không phải chất độc gì, rắc lên da sẽ cảm thấy rát và đau, không nguy hại, thế nên rất hay gặp lại dễ hạ thủ, nhưng cũng lại không có thuốc giải hiệu quả. Vì thế chỗ sưng tấy này chí ít phải mấy canh giờ sau mới nguôi bớt.

Ánh mắt Nhiếp Chính vương lạnh như băng, lườm đám cung nữ, giọng nói cũng như băng đá kết tụ: “Nếu không có kẻ nào chịu nhận thì kéo hết xuống, chém đầu!”

“Nhiếp Chính vương tha mạng! Nhiếp Chính vương tha mạng!” Đám cung nữ đều hoảng sợ, rấm rức bật khóc.

Sở Tử Uyên cảm thấy không ổn. Mặc dù Nhiếp Chính vương hành xử có tàn độc nhẫn tâm, vô tình vô nghĩa.

Nhưng kỳ thực không vô duyên vô cớ giết người, mọi cái chết đều có nguyên do.

Nhưng lần này ngài ấy lại chấp nhận giết hết, không tha một ai, vì ai đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.