Đánh giá: 7.8/10 từ 9 lượt
Đau, đau đầu kinh khủng, cứ như có hàng vạn con kiến đang gặm đầu của mình vậy.
Tạ Thiến nhíu mày, đau đớn rên lên một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn mờ mịt một lúc lâu mới dần trở nên rõ ràng. Trần nhà màu lam, bóng đèn màu tím, đây không phải phòng cô.
Đến bây giờ Tạ Thiến vẫn còn nhớ rõ tiếng phập phập khi con dao gọt hoa quả đâm vào cổ họng cô, cùng với hình ảnh rực rỡ khi máu tươi trào ra. Dưới tình huống như vậy, dù cuối cùng lương tâm của Đổng Luân trỗi dậy, quay về đưa cô đi bệnh viện cấp cứu e rằng cũng không cứu lại được.
Bình luận truyện