Lạc Thần Tái Sinh

Chương 107: Chương 107: Chương 76.3




“Xin cô chờ một chút!” Mặt Pierre nghiêm lại chặn đường Lâm Nhược.

Trần An nhíu mày, bước lên một bước chắn trước Lâm Nhược, bảo vệ cô ở đằng sau: “Lâm Nhược không được khỏe, hôm nay thế này thôi! Nếu ông còn muốn so đấu tiếp thì để đến mai!”

Phiên dịch dịch chi tiết lại lời của Trần An cho Pierre nghe.

“No no no!” Pierre vội lắc đầu, trong lòng cuống lên cũng hoảng hốt túm lấy vai Lâm Nhược!

Lâu Kiều bước hai bước lên huých vai một cái đẩy Pierre đang vô cùng kích động ra.

Anh ta nhìn chằm chằm Pierre, nói: “Pierre, bao nhiêu lâu rồi mà ông vẫn không học được cách nói chuyện tử tế à? Đừng có động chân động tay.”

Mấy người Tạ Lâm và Đại Binh cũng đi tới che Lâm Nhược ra sau lưng.

Mặc tiểu ngốc đứng bên cạnh Pierre, dùng mắt hỏi Lâm Nhược, đánh được không?!

Lâm Nhược khẽ lắc đầu.

Không cho ăn bánh bao, cũng không có đánh người xả giận! Mặc tiểu ngốc mất hứng quay đầu đi.

Khóe môi Lâm Nhược run lên, vừa rồi nếu cô không nhìn nhầm, thì hình như Mặc tiểu ngốc bĩu môi đúng không? Xem ra cậu ta thực sự rất bực bội nhỉ!

Edgar và Lilith thấy tình hình hỗn loạn như vậy cũng lập tức lao từ trên đài thi đấu xuống đứng bên cạnh Pierre.

Vừa nhìn thấy Lâu Kiều, ánh mắt Pierre liền sáng lên, không túm Lâm Nhược nữa mà túm lấy Lâu Kiều: “Kiều, Kiều, Kiều.” Vừa nói ông ta vừa chỉ tay về phía Lâm Nhược.

Tạ Lâm nhíu mày, cũng lôi tay của Pierre từ trên người Lâu Kiều xuống: “Cái ông này, không nói chuyện cho đàng hoàng được à, sao cứ phải động tay động chân thế hả?!”

Ôi cha! Tạ Lâm đang tức giận vì anh ta sao?! Lâu Kiều sung sướng khẽ nhếch môi lên, nhìn Pierre cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

“Không! Không phải! Ôi trời ơi!” Hiện giờ Pierre mới cảm thấy tiếng Trung của mình nát chết đi được, sao đến đúng lúc quan trọng lại không nói được đàng hoàng chứ.

“Kiều! Giúp tôi! Giúp tôi một chút!”

Hiện giờ tâm trạng của Lâu Kiều khá vui vẻ, khẽ hừ hai tiếng rồi nói với Tạ Lâm: “Em đừng giận, ông ta như con gấu núi ấy, càng kích động càng làm mấy chuyện ngu ngốc, thật ra cũng không có lực sát thương gì đâu.”

Tạ Lâm lườm Lâu Kiều: “Anh thân với ông ta lắm sao?” Lâu Kiều là đạo diễn lớn, biết Pierre cũng không có gì là lạ, nhưng Pierre cũng biết anh ta, thậm chí còn có vẻ như rất thân thiết thì khiến người ta hơi khó hiểu, dù sao tuổi tác của họ cũng cách nhau quá xa.

Lâu Kiều giải thích: “Tôi quen ông ta khi đi du học ở nước ngoài, vì có sở thích và đam mê giống nhau nên dần dần thân thiết hơn. Ông ta là người rất tích cực, với ông ta thì điện ảnh là quan trọng nhất, rảnh rỗi lại nổi điên lên thèm bị ngược đãi ấy mà. Edgar và Lilith giỏi như vậy nhưng cũng đều là diễn viên mới do ông ta nổi điên thèm bị ngược đãi mà khai quật được đấy.”

Nghe Lâu Kiều giải thích xong, ánh mắt mọi người nhìn Pierre cũng trở nên là lạ.

Ông ta không phải là nổi điên thèm bị ngược đãi, mà là nổi điên lên thèm ăn đòn.

“Sao thế?” Pierre cũng nhìn mọi người nghi hoặc, sau đó nhỏ giọng nói một tràng tiếng Anh với Lâu Kiều, vừa nói còn vừa nhìn Lâm Nhược.

Lâu Kiều nghe xong khẽ nhíu mày, hơi khó chịu nói: “Nói đơn giản là Pierre cũng rất kích động với diễn xuất của Lâm Nhược, muốn ký hợp đồng với Lâm Nhược!”

Phiên dịch lập tức nói lại cho Pierre nghe, Pierre cũng gật đầu ngay: “Đúng thế đúng thế! Tôi muốn ký hợp đồng với cô ấy.”

Quan Vũ Tình đứng bên cạnh nghe vậy lại càng ghen tị với Lâm Nhược hơn.

Alina cũng thầm cắn môi ép mình nở nụ cười: “Chị Lâm Nhược, chúc mừng chị!” Ký hợp đồng với Pierre chứng tỏ là sự nghiệp diễn xuất của Lâm Nhược có thể vươn ra tầm quốc tế. Hơn nữa, với địa vị của Pierre ở Hollywood, e rằng nếu Lâm Nhược tham gia đóng phim cũng có thể giành được vai nữ số hai một cách thuận lợi. Đây là mơ ước của biết bao nhiêu ngôi sao nữ trong nước chứ!!!

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Nhược, đây đúng là một cơ hội phát triển rất tốt.

Trong lòng Trần An vẫn luôn cho rằng Lâm Nhược là một diễn viên rất giỏi, đương nhiên phải giành được vị trí lớn hơn nữa.

Những diễn viên lúc trước đến tham gia thi đấu, thực ra đến thi chỉ là giả thôi, muốn thu hút sự chú ý của Pierre để bước chân ra đấu trường quốc tế mới là thật, nhưng kết quả đều xôi hỏng bỏng không.

Lâm Nhược chỉ tới xem cùng người khác lại được mời lên thi đấu trong sự hy vọng của mọi người, còn nghiêm túc thi đấu thì lại nhận được sự chú ý của Pierre.

Đúng là tạo hóa trêu chọc lòng người!

Đối diện với những ánh mắt hoặc hâm mộ, hoặc ghen tị, hoặc chân thành chúc mừng ở xung quanh, Lâm Nhược chỉ bình tĩnh lắc đầu nói: “Ngại quá, tạm thời tôi chưa có ý định ký hợp đồng với những công ty khác.”

Không ký?! Lâm Nhược lại từ chối lời mời của đạo diễn Pierre sao?!!!

Mọi người đều ngẩn người, đến lúc kịp phản ứng, đám phóng viên mới điên cuồng bấm máy chụp ảnh.

Lâm Nhược đánh bại lời khiêu chiến của đạo diễn Pierre dành cho điện ảnh nước nhà, sau khi chiến thắng lại thản nhiên từ chối lời mời ký hợp đồng của Pierre, ngày mai mà đăng tin này, chắc chắn sẽ đứng đầu trang nhất!

“Không ký với công ty?” Pierre ngạc nhiên một chút, sau đó lại nói: “Không ký với công ty cũng được! Ký theo phim! Ký theo phim thì được chứ?”

“Trần lão, của chúng ta còn đang chuẩn bị bấm máy thôi mà cứ bị đào tường công khai thế này sao. Là tổng đạo diễn, chú thật sự không muốn nói gì ạ?” Lâm Nhược hất hết trách nhiệm sang cho Trần An ở bên cạnh.

Trần An cười lườm Lâm Nhược một cái, Lâm Nhược chun chun mũi, thầm làm động tác ‘nhờ cả vào chú’ rồi chỉ chỉ ra bên ngoài.

Trần An phẩy ta với cô, ý bảo cô cứ đi đi, đi về đi!

“Ông Pierre, bộ phim của chúng tôi sẽ quay trong khoảng 3 tháng. Nếu ông đồng ý chờ 3 tháng, thì chắc hẳn nhóc tiểu Nhược sẽ có thời gian để bàn bạc về chuyện ký hợp đồng đóng phim với ông.”

“Ba tháng?” Pierre nhíu mày nghĩ một chút, nói: “Được! Ba tháng! Tôi sẵn sàng chờ ba tháng. Cô Lâm Nhược, cô…”

Nói xong, Pierre ngẩng đầu lên tìm kiếm Lâm Nhược vừa bị Lâu Kiều, Trần An, Tạ Lâm chắn sau lưng, kết quả là… làm gì còn người nữa mà tìm.

“Cô Lâm Nhược đâu?” Pierre đảo mắt khắp nơi tìm kiếm, Edgar và Lilith cũng lắc đầu.

Vừa rồi họ chỉ tập trung ở đây, hoàn toàn không để ý Lâm Nhược biến mất từ lúc nào.

Đừng nói đến những người ngoại quốc không phân biệt được khuôn mặt Châu Á như bọn họ, mà ngay cả các phóng viên truyền thông đang giơ máy lên chụp ảnh cũng còn không để ý Lâm Nhược rời khỏi đây từ lúc nào.

Đi cùng Mặc tiểu ngốc và Đại Binh lặng lẽ ra khỏi nhà kho, Lâm Nhược mới hít một hơi thật sâu. Trong đó đông người quá khiến cô cảm thấy trong ngực rất khó chịu.

Mặc Lâm cầm túi bánh bao hỏi: “Về chưa?”

“Đói lắm rồi đúng không? Túi bánh bao này cứ cất đi để dành ăn đếm, tôi đưa cậu đi ăn bánh bao nóng!”

Ánh mắt Mặc Lâm lập tức sáng rực lên.

Đại Binh xuất thân từ bộ đội đặc chủng, trước kia đi làm nhiệm vụ thường tiếp xúc với giới xã hội đen, cũng vô tình nghe tới danh tiếng của Mặc Lâm.

Người ta đều kháo nhau thân thủ của Mặc Lâm lợi hại thế nào, khi giết người gần như xuất quỷ nhập thần thế nào, hơn nữa, tính cách kỳ quái lại hay thay đổi, thích hành động một mình, hơn nữa, rất thần bí, khó xác định được hành tung.

Dù lời đồn có thế nào, thì cậu ta cũng hoàn toàn không thể liên tưởng được tới người thanh niên đẹp trai xuất trần vừa nghe đến bánh bao nóng là mắt sáng rực như đèn đang đứng trước mặt đây.

Quả nhiên, không thể tin lời đồn được!

Trong điện ảnh thành, đi đâu cũng nhìn thấy các ngôi sao đang quay phim, lại càng không sợ bị gặp phải fan cuồng chặn đường. Cũng có lẽ là vì mọi người trong khu này thường xuyên nhìn thấy ngôi sao nên cũng không thấy gì lạ cả.

Lâm Nhược đưa Mặc Lâm và Đại Binh đến một tiệm mì. Tiệm này ở ngay cạnh cửa chính của điện ảnh thành, bán tất cả các loại thức ăn làm từ bột mì, từ bánh bao, màn thầu, bánh cuộn thịt hoặc chay, cho tới mì, mì căn, bánh que, há cảo… Nói chung là tất cả những loại bánh, mì có thể nhìn thấy trên đường thì tiệm này đều có đủ. Trong tiệm vô cùng đông khách. Lâm Nhược và Mặc tiểu ngốc, Đại Binh nối đuôi nhau đi trên chiếc cầu thang khá hẹp để lên tầng hai.

Các bàn cạnh cửa sổ đều đã có khách ngồi kín, chỉ còn lại một chiếc bàn bên cạnh giếng trời.

Giếng trời này là do ông chủ cố tình thiết kể để có thể kéo trực tiếp đồ ăn từ dưới bếp lên trên tầng hai cho khách.

Thường thì khách khứa đến ăn không thích ngồi bàn này vì thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chuông gọi đồ ăn hoặc nhân viên đi qua đi lại bê đồ ăn, ngồi sẽ rất mất tự nhiên.

Lâm Nhược không quan tâm, Đại Binh không để ý, Mặc tiểu ngốc thì trừ bánh bao ra cũng chỉ chăm chú vào bánh bao, những thứ khác chẳng có ý nghĩa gì với anh ta hết.

Phục vụ bàn vừa thấy họ liền sáng mắt, ôi trai xinh gái đẹp, vào cầu rồi! À, một người có vẻ hơi kém hơn một chút.

Phục vụ cầm menu đứng bên cạnh bàn nhỏ giọng hỏi Mặc Lâm: “Xin hỏi mọi người muốn dùng món gì?”

“Bánh bao đậu đỏ.”

“Còn gì nữa không ạ?”

“Bánh bao đậu đỏ.” Mặc Lâm trả lời cực kỳ nghiêm túc.

Phục vụ vẫn cố gắng mỉm cười: “Ý tôi là ngoài bánh bao đậu ra thì anh còn muốn ăn thêm gì nữa không ạ?”

Mặc Lâm nhíu mày, cảm thấy nhân viên phục vụ này thật phiền phức: “Muốn ăn bánh bao đậu!!!”

Phục vụ bàn vội quay đầu sang chỗ khác, túm chặt mũi lại! Ôi trời đất quỷ thần ơi, gặp lại mỹ nam ngốc nghếch đáng yêu chỉ ăn bánh bao đậu đỏ kìa, đáng yêu đến mức chảy máu mũi rồi! Đậu xanh rau má!

Phục vụ bàn cố gắng kìm chế tâm trạng kích động của mình, hỏi: “Vậy anh muốn bao nhiêu cái ạ?”

Mặc Lâm nhìn Lâm Nhược một cái rồi nghiêm túc trả lời y như học sinh tiểu học trả lời thầy giáo vậy: “Rất nhiều!”

Phụt! Phục vụ bàn cảm thấy mình sắp phát khóc vì sự đáng yêu này rồi! Phải làm sao đây, sắp không kìm chế được nữa, muốn… xách cổ về nhà quá đi!

Ngốc nghếch đáng yêu này, đi theo chị phục vụ về nhà nhé! Chị cho cưng ăn thật nhiều thật nhiều bánh bao đậu!

Khóe môi Lâm Nhược run lên, hắng giọng một cái nói: “Phiền cô cho chúng tôi hai xửng bánh bao đậu, một bát mì thì bò và một bát mì căn, đều có ớt. Đại Binh, cậu ăn gì?”

Phục vụ bàn ghi lại hết rồi ngước mắt nhìn Đại Binh một cái, sắc mặt từ một kẻ sắp thần kinh vì sự đáng yêu lập tức biến thành lạnh lùng, thô lỗ: “Có cả há cảo, bánh kẹp thịt, muốn ăn gì?”

Lâm Nhược che mặt, cô thực sự tuyệt vòng với cái thế giới yêu bằng khuôn mặt này rồi!!!

“Hai cái bánh kẹp thịt.” Mặt Đại Binh không chút cảm xúc, đáp.

“Vâng.” Phục vụ bàn vừa ghi lại vừa nói: “Mọi người chú ý nghe chuông nhé, đầu bếp sẽ đọc số, nếu của mọi người thì nhớ tự kéo lên.”

Nói xong, phục vụ bàn lại nhìn chằm chằm Mặc tiểu ngốc một lúc nữa mới không cam lòng quay người đi xuống dưới nhà.

Không biết có phải cô phục vụ kia chạy cửa sau hay không mà món bánh bao đậu của bàn họ lên cực kỳ nhanh, còn không phải nghe chuông reo mà do cô phục vụ đó tự bê lên.

Lâm Nhược day day mi tâm, cô phục vụ này, cô phục vụ chu đáo nhiệt tình như vậy, là do ông chủ của cô đào tạo à?!

“Anh đẹp trai này, bánh bao đậu của quán này là ngon nhất cả thành phố H đấy, chắc chắn anh không thể tìm được tiệm thứ hai đâu, sau này anh thường xuyên ghé quán nhé.” Phục vụ bàn đặt bánh xuống xong còn lưu luyến nói thêm hai câu rồi mới chịu đi.

Đại Binh nhíu mày hít mũi một cái: “Mùi gì thế nhỉ?”

Lâm Nhược nhướng mày, không phải mùi bánh bao đậu à?

Mặc Lâm túm lấy túi bánh bao, cũng nhíu mày lại, mũi hít hít một chút, rồi quay đầu nhìn về phía giếng trời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.