Lạc Trần theo như lời của nhị tiểu thư nhắn nhủ mà đi dạo trên phố, trên đường đi hắn quả thật như bị cuộc sống lơi đây khiến cho hấp dẫn cùng tò mò, hắn đã tới Ninh Phủ được hơn một năm nhưng bản thân hắn lại chưa bao giờ bước chân ra khỏi phủ. Lần trước khi linh hồn của hắn và Lạc Trần ban đầu mới dung hợp, cùng với thân thể hắn bị hư nhược trầm trọng vì vậy hắn có ra phố ăn xin cũng không có sức mà để ý cảnh vật trung quanh.
Nhưng lần này thì khác, hiện tại Lạc Trần đang hoàn toàn khỏe mạnh hơn bao giờ hết, hắn hiện tại có đủ tỉnh táo để khám phá thế giới lơi đây. Nói về Giao Chỉ đại lục thì Lạc Trần qua Ninh Tài cùng một số bí tịch mà hắn cung cấp cũng đã biết được lơi đây về văn hóa, kiến trúc, văn tự ký tự đều rất giống với văn hóa của Việt Nam thời phong kiến.
Vì vậy hắn cũng không quá khó khăn để hòa nhập với lơi đây, Lạc Trần đi trên phố lớn không ngừng ngắm nhìn những cửa hàng, cửa tiệm lớn nhỏ.
“Lơi đây đúng là tấp nập, cũng không kém bao nhiêu so với các thành phố lớn ở Trái Đất”
Lạc Trần nhìn sự sầm uất của Phú Xuân thành mà trong lòng không nhịn được cảm thán một câu. Hắn cứ thế đi về phía trước mấy trăm mét, thì cảnh tượng khiến hắn thấy vô cùng thú vị hiện ra.
Đó là một ông lão ngồi trên vệ đường lớn, xung quang có khá đông người vây quanh mà im lặng nghe ông ta nói.
“Chận chiến đó kinh thiên động địa, mấy thế lực đỉnh tiêm của Phú Xuân thành này hầu như đã dốc toàn lực. Bao gồm ngũ đại gia tộc, Phủ Thành chủ, Thiên Dược Các, tất cả bẩy đại thế lực, những thế lực này tinh ánh phái ra vô kể, cách Phú Xuân Thành hơn năm mươi dặm về phía tây đại chiến với dã thú”
“Trong trận chiến rất khốc liệt, có thể nói là thiên địa biến sắc, phong vân quấy động, trong đó những người có tu vi như Luyện Thể Cảnh thất bát trọng ngã xuống không ít, thậm chí những cao thủ Luyện Khí Cảnh cũng ngã xuống không ít. Ta thậm chí còn nghe đồn rằng trong bẩy đại thế lực đó còn có cao thủ Tụ Linh Cảnh ngã xuống”
Những người dân đi đường hay những người ngồi bên cạnh ông lão kể truyện kia nghe tới vậy thì ai nấy đều kêu than nên dồn dập.
“Thật không ngờ tử thương nhiều như vậy, không nghĩ tới ngay cả cao thủ cấp bậc cự đầu Tụ Linh Cảnh đó cũng ngã xuống. Vậy không biết đám dã thú đó hung tàn và lợi hại tới mức nào”
“Đúng vậy, ngay cả biểu cả của ta có thiên phú rất tốt, đến nay cũng đã tu luyện mười mấy, hai chục năm cũng chỉ đạt tới Luyện Khí Cạnh nhất trọng vậy mà cũng bị chết trên tay đám dã thú và dị tộc đó”
“Các ngươi nói xem, Phú Xuân Thành này của chúng ta có thể nào một ngày nào đó sẽ bị đám dã thú và dị tộc kia xan bằng không”
Trong đám người xì xào nghị luận không ngừng, không ít người gan nhỏ chút thì khi nghe tới mấy chuyện bị dị tộc và dã thú đó thì đã run nên rồi. Nhưng ông lão ngồi trên rìa phố kia, sau khi để mọi người ồn ào một hồi thì lại hắng giọng cất tiếng.
“E hèm... Các vị xin hay lắng nghe, theo lão được biết trong chận chiến đó quả thật rất ác liệt, đám dã thú đó rất không tầm thường. Trong đó dã thú cấp một nhiều vô kể, dã thú cấp hai cũng có không ít, thậm chí còn có cả dã thú cấp ba tồn tại. Chúng khiến cho bên phía nhân tộc bẩy đại thế lực bị thương nguyên khí không nhẹ, nhưng dù sao những Gia Tộc, thế lực đó cũng không phải ăn chay, họ tuy bị tổn thất lớn nhưng cũng đánh cho đám dã thú và dị tộc kia tan tác, về còn sự an toàn của Phú Xuân thành thì càng không phải nói”
“Chỉ cần có mấy thế lực đó tồn tại ắt sẽ không để Phú Xuân Thành này quá thê thảm”
“Đúng vậy ta thấy những thế lực đó đều tồn tại lâu đời, nội tình hùng hậu không tả được, chúng ta không cần tự dọa chính mình”
Lạc Trần đứng cạnh đó cũng say sưa nghe truyện mà trong lòng chấn kinh không thôi. Hắn đã bước những bước đi đầu vào con đường võ đạo, hắn hiểu được những dã thú kia mạnh mẽ đáng sợ ra sao, những người tu luyện kia có thực lực vô cũng kinh khủng, nhất là mấy vị cự đầu Tụ Linh Cảnh.
Những người như vậy một quyền có thể phá vỡ cả ngọn núi, một cước có thể làm cho đại địa run rẩy vậy mà cũng bị đám dã thú kia cho hạ.
“Không biết với thực lực hiện tại của ta, trước mặt đám dã thú đó có thể chịu được bao lâu”
Lạc Trần âm thầm tự diễu trong lòng, hắn biết bản thân bây giờ quá nhỏ yếu, trong thế giới đầy dẫy nguy hiểm này chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng có thể mất mạng. Bỏ qua đám đông, Lạc Trần tiếp tục lên đường đi về phía trước, tới một cửa tiệm to lớn, vô cùng lộng lẫy thì hắn mới dừng lại.
Lạc Trần thông qua nhị tiểu thư căn dặn cùng với việc hỏi nhưng người đi đường kia, cuối cùng cũng tới được lơi cần tới. Hắn nhìn nên bảng hiệu to lớn trên cửa tiệm cùng sự to lớn của cửa tiệm trước mặt mà thầm than thở.
“Thiên Dược Các không hổ là một trong thất đại thế lực đỉnh tiêm của Phú Xuân thành, chỉ là một cửa tiệm kinh doanh mà đã khoa trương như vậy, không biết tổng bộ của họ còn có tràng cảnh như thế nào”
Hắn nhìn đoàn người ra vào tấp nập trước cửa Thiên Dược Các mà tiếp túc tiến tới, hắn vừa bước vào cửa Thiên Dược Các không lâu thì từ tỏng đó đã có một người phụ nữ xinh đẹp bước tới ân cần hoi han.
“Vị công tử này, không biết người tới Thiên Dược Các chúng ta mua dược thảo hay mua binh khí? Không biết ta có thể giúp gì được cho công tử”
Lạc Trần nhìn vị nhân viên mỹ nữ trước mặt, khách sao nói.
“Vị Tỷ Tỷ này, ta tới đây không phải mua dược thảo hay binh khí gì, ta phụng lệnh tiểu thư nhà ta tới làm việc”
Nói rồi hắn từ trong người móc ra một tấm lệnh bài cùng bức thứ mà Ninh Thiên Vũ đưa cho hắn rồi đưa cho người nhân viên kia, còn vị mỹ phụ nhân viên kia sau khi nhận thấy tấm lệnh bài đó thì nghiêm chỉnh cùng đối với Lạc Trần khách sáo hơn hẳn.
“Thì ra là người của Ninh Phủ, xin tiểu ca đợi một chút ta lập tức đi thông báo cho quản sự, tiểu ca cư tự nhiên ở đây tham quan, ta sẽ trở lại ngay”
Dứt lời vị nhân viên mỹ phụ kia liền quay người rời đi, nhìn tác phong rất chuyên nghiệp cùng nhanh tróng. Còn Lạc Trần sau khi làm như lời tiều thư dặn thì không biết làm gì khác đành dạo quanh Thiên Dược Các một vòng.
Thiên Dược Các không hổ danh là một trong bảy thế lực lớn, ở đây họ bầy bán không ít bản vật, bao gồm không ít huyền binh cấp một, thậm chí còn có huyền binh cấp hai thượng phẩm cùng vô số dược liệu. Lạc Trần được truyền thừa tri thức của vị Thánh Vương kia thì có thể nói tri tức vô cùng phong phú, hắn nhận ra trong đám linh dược kia có không ít đồ tốt có tác dụng làm tăng cường tu vi.
“Có nhưng linh dược này những thế lực lớn kia không muốn lợi hại cũng không được, nhất là nhưng thiên chi kiều tử đó, từ bé đã được hưởng dụng linh dược tốt như vậy thì không biết ti vi sẽ cao tới đâu”
Trong lúc Lạc Trần mải cảm thán trong lòng, bất chợt có một người không may, va chúng hắn. Người đó là một tên nam tử thấp lùn, trên người mặc bộ y phục như tùy tùng, hắn nhìn về phía Lạc Trần lạnh giọng nói.
“Ngươi không có mắt hay sao lại giám va vào người ta, ngươi có biết ta là ai không còn không mau tạ lỗi”
Lạc Trần khi thấy tên nam tử đó nói hênh hoang như vậy không khỏi cau mày, rõ ràng là tên đó đã va vào hắn trước nhưng lại vô lý như vậy. Nhưng hắn nhớ tới bản thân tới đây làm việc cho nhị tiều thư, không cần thiết gây chuyện thị phi, vì vậy hắn khiêm tốn nói.
“Vị huynh đệ này, tật xin lỗi, là ta không cố ý”
Sau đó hắn liền ly khai chỗ đó, nhưng chưa bước được mấy bước tên nam tử lùn béo đó lại lớn tiếng quát tháo với Lạc Trần.
“Tiểu tử kia, ta đã cho ngươi ly khai sao, vừa rồi ngươi và vào ta làm hổng y phục trên người ta, ngươi biết nó có giá trị bao nhiêu không? Còn không mau bồi thường”
Lạc Trần núc này đã nhận ra ý đồ của tên đó, hắn không phải vô tình va vào tên lùn đó, hắn ta rõ ràng muốn gây chuyện với Lạc Trần đề vòi tiền.