Lạc Thần Truyện

Chương 37: Chương 37: Lĩnh Ngộ Đan Đạo




Lúc này bên trong không gian bao la đó Lạc Trần cảm thấy đầu óc bản thân có chút mơ hồ, đối diện với cảnh tượng kỳ dị như vậy Lạc Trần cũng có chút lo lắng.

“Tại sao ta lại ở đây, đây là đâu? Không phải mới vừa rồi ta còn ở trên võ đài hay sao?”

Lạc Trần ở bên trong không gian rộng lớn đó không phân biệt được ngày, đêm và phương hướng, hắn chọn đại một hướng đi rồi cứ thế lần mò đi mãi, đi mãi. Không biết thời gian đã trôi qua bao, hắn chỉ biết bản thân mình đã đi bộ như vậy được quãng đường rất, rất xa.

Ở trong không gian kỳ lạ này đã lâu như vậy, Lạc Trần bắt đầu có chút mất bình tĩnh hắn điên cuồng gào thét rồi đấm đá xuống dưới lền đất trằn xóa, nhưng cho dù Lạc Trần có đánh thế nào, dùng bao nhiêu sức lực nhưng cũng không thể tạo ra được một vết tích gì trên lền đất trắng tinh đó. Phải biết hiện tại Lạc Trần đâu còn là người bình thường mà hắn đã là một người luyện võ có thực lực không quá tệ.

Với tu vi Luyện Thể Cảnh cửu trọng của Lạc Trần, một quyền đánh ra có sức mạnh nặng cả ngàn cân vậy mà hắn đã đánh đến hai tay hắn đã đổ đẩy máu mà vẫn không làm cho khối đất dưới chân có động tĩnh gì.

“A, a, a, ta đang ở đâu, ta muốn ra ngoài”

Lạc Trần trong lòng vô cùng tuyệt vọng, sau khi đánh đấm một hồi, đến mức bản thân hắn không còn sức lực nưa rồi ngồi bệt xuống đất, giận dữ hét lên. Nhưng đáng tiếc trong không gian bao la rộng lớn tình là màu trắng này lại không có ai đáp lại lời của hắn.

Phải một giờ sau, khi Lạc Trần đã dần lấy lại được bình tĩnh, thể lực của hắn cũng đã khôi phục lại.

“Không được, ta không thể mãi ở đây được, nhất định ta có thể ra ngoài”

Rồi Lạc Trần cắn răng kiên trì đứng dậy, hắn dựa theo phương hướng cũ rồi tiếp tục đi về phía trước, lại một quãng đường rất xa nữa được Lạc Trần đi qua, có điều lần này không giống với trước đó. Từ xa Lạc Trần có thể mơ hồ nhìn thấy được phía trước có một vách đá rất lớn, như thấy được hy vọng hắn liền đẩy nhanh tốc độ toàn lực chạy đi đến vách đá to lớn phía trước.

Sắc mặt của Lạc Trần ban đầu tràn đầy hy vọng, nhưng càng chạy về sau, vẻ mặt hắn càng trở nên khó coi hơi, bởi vi khi đến gần vách đá đó, Lạc Trần đã nhìn rõ hơn toàn cảnh xung quanh. Phía trước đó ngoại chừ một vách đá dựng đứng ra thì hoàn toàn không có gì.

Gần tới lơi Lạc Trần thả dần tốc độ rồi từ từ dừng lại đứng trước mặt vách đá to lớn.

“Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao không có gì hết vậy?”

Hiện tại trong lòng Lạc Trần lại bị thất vọng một lần lữa, hắn chán nản không còn sức đi tiếp liền lằm bệt xuống nhìn bầu trời bao la chỉ toàn là một màu trắng. Rồi ánh mắt của hắn dừng lại trên vách đã dựng đứng kia, Lạc Trần phát hiện, trên đó vậy mà có khắc chữ. Hắn liền ngồi bật dậy tiến lại gần vách đá cẩn thận quan sát.

“Trời ạ vậy mà ở đây có khắc nhiều tri thức và lý luận về thảo dược như vậy, so với truyền thừa của của Huyền Linh Thánh Vương để lại, có điều là mỗi bên đầu có những ưu điểm riêng mà thôi”

“Đã mất công tới đây rồi vậy thì ta không bằng đêm toàn bộ tri thức ở đây tiêu háo hết, chắc chắn sẽ có lợi không ít”

Rồi Lạc Trần từ từ ngồi xuống, hắn bắt đầu chìm đắm trong một thế giới mới chỉ toàn là thảo dược. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có thể là 1 năm, có thể là mười năm, cũng có thể là một trăm năm trôi qua, Lạc Trần hoàn toàn đắm chìm vào cảnh giới vong ngã, trong đầu hắn hiền tại chỉ toàn lã những kiến thức và lý luận về linh dược. Rồi bất chợt Lạc Trần đang ngồi đả tọa trên đất hai mắt nhắm chặt, chợt đứng bật dậy hưng phấn cười lên một cách thoải mái.

“Ha, ha, ta hiểu rồi, rốt cùng ta cũng đã hiểu rồi. Thì ra là vậy, nêu như ta đêm những loại thảo dược đó chắt lọc tinh hoa trong đó, thêm với dùng chân khí của bản thân rèn luyện ở nhiệt độ cao. Nhất định có thể luyện chế ra linh đan mà trong mấy cuốn tiểu thuyết kia hay ghi lại”

Lạc Trần hiện tại khoái chí không thôi, kể từ khi hắn xuyên qua không gian tới thế giới này, thông quan những thư tịch mà hắn biết được. Tại Đại Việt đế quốc hiện tại cũng như tại toàn bộ Giao Chỉ đại lục xuyên suốt cả vạn năm lịch sử đều chưa bao giờ xuất hiện loại vật phẩm được gọi là đan dược, như trong mấy truyện tiểu thuyết mà Lạc Trần trước khi đến thế giới này đọc được.

Hiện tại trong lúc vô tình Lạc Trần lại lĩnh ngộ được ra cách chế tạo ra đan dược, có hiệu quả hơn so với linh dược trước kia cả chục lần, khiến hắn vo cùng hưng phấn và vui vẻ.

“Ha ha như vậy không phải mai kia ta lớn mạnh lên, với tu cách là người sáng tạo ra đan đạo, như vậy ta không phải cũng được coi là đan tổ hay sao? Đúng là cái danh hiệu này không tồi”

“Phải rồi, nơi đây rốt cục là cái lơi khỉ ho cò gáy nào vây? Từ khi ta tới đây luôn cảm nhận được lực lượng linh hồn của bản thân không ngừng gia tắc. nhất là hiện tại lực lượng linh hồn trong người ta thật hùng mạnh, cảm giác chúng như vô cùng vô tận dùng không bao giờ hế vậy. Với cường độ linh hồn của ta hiện tại thì có lẽ đã đạt tới cấp bậc của linh sư cấp hai đỉnh phong đi”

“Đúng rồi hiện tại phải tìm cách ra khỏi đây trước đã. Ta nhớ được trước khi ta tới đây hình như bản thân đã bị hôm mê đi, nếu vậy không phải chỉ cẩn hôn mê lần nữa là có thể chở lại rồi hay sao. Nhưng làm thế nào để hôm mê lần lữa đây, không le ta lại tự đánh mình”

Lạc Trần lại rơi vào trầm tư, không biết làm thê nào để trở lại bình thường, mà bên ngoài, Lạc Trần vẫn đang hôn mê lằm trên giường, lúc này cửa phòng của hắn mở ra. Một vị thiếu nữ có dáng người xinh đẹp, cao quý bước vào, khi nàng vừa bước vào, vị thị nữ đang trong coi Lạc Trần vội vàng đứng dậy cung kính cúi người, vị thị nữ kia còn chưa kịp lên tiếng, thiếu nữ xinh đẹp đã hỏi.

“Hắn vẫn chưa tỉnh lại sao?”

“Vâng thưa Tiểu thư, Lạc Trần hắn vẫn hôm mê chưa hề tỉnh lại”

Nghe được như vậy vẻ mặt điểm đạp xinh đẹp của Ninh Thiên Vũ khẽ co lại, đôi lông mày liễu cũng khẽ nhíu vào với nhau, nàng khẽ thờ dài.

“Hừ, đã ba ngày ba đêm rồi mà Lạc Trần vẫn chưa tỉnh lại, Ma công tên tiểu tử Ninh Tài kia không ngờ lại âm độc đến vậy, ngay là linh sư tam phẩm cũng phải bó tay. Ta nhất định không tha cho tên súc sinh này”

Ninh Thiên Vũ trong lòng bực tức không nhìn được mắng mỏ một phen, đôi tay như ngọc ngà của nàng cũng vì tức giận mà co lại thành nắm đấm chỉ hận không thể một quyền đập chết tên Ninh Tài đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.