Quay lại với tình hình trong Hỏa Xà Lĩnh, lúc này sau khi nghe
xong câu hỏi của Phùng Hiên thì ánh mắt của Hỏa Mãng trở nên
quái dị, những hành động của con Hỏa Xà này đã được Lạc
Thiên dự báo trước và nói cho nàng tất cả rồi.
” Có
thể a... nhưng không thể cấp không cho đại nhân được, cho dù là
người một nhà cũng phải tính kĩ một phen bởi chế tạo những
vũ khí này rất hao tổn nhà chúng ta công sức và tài nguyên.... thế nhưng việc này để sau. Quan trọng nhất là công tử nhà
chúng ta đang bị cả chục vạn quân Bạch Giao đuổi giết kìa, vốn dĩ chúng định đánh úp địa bàn Hồng Giao nhưng bị công tử nhà chúng ta khám pahs và cầm chân thế nên giờ đây chúng đao thật
thương thật mà phóng ngựa qua đây rồi.... chỉ vài ngày nữa là
công tử nhà chúng ta sẽ tới đây, theo sau là quân tiên phong 2
vạn rưỡi của Kim Xà Thành... vốn nhà ta cũng chả coi hai vạn
rưỡi quân này vào đâu thế nhưng cách 20 vạn dặm phía sau lại
là đại quân cẩ Bạch Giao... chúng ta sợ bi bao vây nên phải bỏ
thành trì mà chạy.... khốn khổ a không còn nhà để về..” Hồng
Mãng đúng gtheo những lời Lạc Thiên dạy mà nói, hai mắt lại
cong rưng rưng đau khổ.
” Chuyện nhỏ... hai con trùng nhà
Bạch Xà có ta lo, cộng them công tử nhà ngươi thì chén gọn 2
vạn rưỡi quân đó.... còn đại quân của chúng thì để ta báo về
Vương đình, Hồng Giao quân sẽ tiếp viện. Chúng ta lại nói về
việc trao đổi vũ khí chứ nhỉ... công tử nhà các ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng cung cấp” Phùng Hiên ngoái đầu coi như
không đúng, hai anh em nhà Bạch Xà mà to á, Ba huynh đệ nhà hắn làm gỏi, mà lại them có máy móc vũ khí của Lạc Thiên công
tử lần này làm một vố lớn xem sao.
” Vậy thì nghe đại
nhân.... cái này a... 2 Linh Hạm đổi một đầu trung hình linh
mạch cùng một quặng mỏ Kim khoáng trung hình, khai thác xong là chúng ta trả lại địa phận không đoạt địa bàn của đại nhân.... còn chiến xa thì coi như tặng kèm 2 cái nhưng nếu muốn mua
nhiều chiến xa thì phải tính tiền.” Hồng Mãng mở mồm công phu
sư tử ngoạm, phải biết rằng cả hạm đội bây giờ là từ một
cái tiểu hình Kim Khoáng mỏ của Thanh Kiếm Ngư mà ra đấy, một
cái trung hình thì trữ lượng gấp 10 có dư. Mở mồn ra là Hồng
Mãng chuẩn bi tâm lý cò kè giá cả rồi.
”Cái gì? Công
tử lại cần thứ vô dụng ấy... uhm được rồi coi như đạt hiệp
nghị các ngươi chớ đổi ý a... Linh hạm ta cần 5 đầu, không là
mười đầu. Không biết bao lâu thì nhận được... còn cái chiến xa
gi gì đó bé tí có mấy trượng dài thôi bỏ đi.” Phùng Hiên âm
dương quái khí mà đạo, hắn nghĩ lần này phải xuất huyết một
phen mới kiếm được mớ vũ khí này thế nhưng giờ thì hay rồi,
linh mạch thì trong địa bàn của hắn có đến 20 đầu hơn ấy chứ, chả co nhân lực mà đi khai thác nữa, chỉ chiếm lĩnh mà để
đó, hàng năm vương đình chỉ yêu cầu một số nhỏ, khai thác
nhiều cũng chẳng để làm chi. Còn cái gì mà Kim Khoáng Mỏ...
các ngươi biết núi lửa phunra nhiều nhất là gì không, là kim
loại quặng đấy. Nơi này chỗ nào mà chả là khoáng mỏ, là thứ không đáng tiêng nhất ở Vạn Hỏa Sơn Hải Vực. Quả thật Lạc
Thiên cũng thất sách nếu biết như thế này hắn phải đòi hỏi
nhiều hơn kìa.
“.... òa... cứ như vậy thành hiệp
nghị..... uhm cài này nếu đã vậy có thể giao ngay hai chiếc yêu Linh Hạm chúng ta đang dùng, còn lại mỗi tháng giao một
cái.... chế tạo cái này phức tạp lắm lắm... rất rất khó
khăn.” Hồng Mãng cũng bị kiểu làm ăn không đầu không đuôi này
làm cho choáng váng luôn. Đùa vui cái gì đâu không càn trả giá
mà đống ý luôn, bao nhiêu lý lẽ để mặc cả của Hồng Mãng như
nắm đấm toàn lực nhưng lại đi phang không khí rồi.
” Vậy hảo.... chờ ta tập hợp đại quân đi gặp hai con giun trắng Bạch
Xà Thành xem sao” Phùng Hiên ới một tiếng cho thủ vệ quân ra
lệnh tập hơp, vậy mà chỉ trong hai ngày Hỏa Xà lãnh cũng kéo
được một vạn rưỡi quân số trùng điệp hướng Nam tuyệt trần mà
đi.
...................................................................................................................................
Lúc này đây bên trong sảnh lớn của Linh Hạm chỉ có Lạc Thiên và Hỏa Chiến cua đỏ.
“ Ta giải thích ngươi có hiểu không Hỏa Chiến... việc ta dựa vào Hồng Giao làm ngươi khó chịu vì mối thù giết cha... thế nhưng
mà ta giải thích cho ngươi hiểu cái quy tắc trò chơi lãnh địa
này.... tộc ngươi đi ngược lại quy củ... đó là sai trước.... mà càng sai hơn là các ngươi chưa đủ mạnh, chưa đủ thông minh mà
đã dám làm phản...thế nhưng thù cha thì phải trả. Thế này
đi.... đánh nhau với cả tộc Hồng Giao thì đó là ngu dốt vì cả đời này ta và ngươi đều không có cái khả năng đó... vì coi
ngươi là huynh đệ nên ta nói thẳng. Nhưng giết con Hồng Giao đã
sát hại phụ thân ngươi thì có thể... ý ngươi thấy sao.” Lạc
Thiên đang rất ân cần mà khuyên bảo Hỏa Chiến, phải nói là hắn thực sự rất coi trọng gã này, thông minh, tu vi có, ngoài ra
lại có ân cứu mạng đối với Lạc Thiên.
“ Long Gia nói
phải.... ta nghe theo... ta cũng không muôn Hỏa Đấu con trai ta mồ
côi cha.. có thể giết hùn thủ sát hại phụ thân thì ta đã coi
như một giấc mơ rồi, đội ơn Long Gia” Hỏa Chiến trân thành mà
đạo. Những lời Lạc Thiên nói đều là hết mực nghĩ cho hắn
rồi.
Đúng lúc này thì Tô Thiến Thiến bước vào với
tình trạng hấp tấp hớt hải. Trên tay nàng cầm vậy mà là Kim
Bảng do Lạc Thiên liều mạng cướp về. Lạc Thiên Hắn nghĩ đủ
mọi cách mà không thể vận dụng được chiếc Kim Bảng này thế
nên hắn vứt cho cao tầng trong Tông để bon họ nghĩ cách. Có câu 3 ông thợ dày mạnh ngang Khổng Minh, một mình hắn mãi mãi không
thể mạnh bằng một tập thể được.
“ Động rồi Long gia.... Động rồi....” Tô Thiến Thiến trong bộ dạng một tiểu cô nương 13 tuổi má phấn đỏ bừng hưng phấn, tay cầm chiếc Kim Bảng khua
loạn mà xông đến. Xung quanh người nàng linh linh lạc lạc treo
đầy là linh tinh linh khí. Đây là đặc điểm của Bạng Tộc đàn.
Từ khi có được linh khí là chúng phát cuồng chế tạo, nhưng lo
lắng ảnh hưởng đến tài nguyên của tông môn nên chúng dùng tư
sản để chế tạo, toàn ra những thứ linh tinh, chả biết tác
dụng gì, thể nhưng chúng thích treo đầy người kiểu như một
loại thời trang. Đến cả Tô Thiến Thiến Yêu đan còn vậy huống
hồ là tộc nhân, phải nói chung là Càn Khôn Tông không có bao
nhiêu người thần khinh bình thường cả.
“ Đến.... từ
từ.... ngươi cả bó tuổi mà lúc nào cũng hấp ta hấp tấp...
nói từ từ cái gì động... làm sao động.... động như thế nào?”
Lạc thiên giơ một móng là giữ lấy cái đầu của Bạng tộc Tô
Thiến Thiến mà đạo hỏi, nếu không cản cái đầu nàng lại thì
đảm bảo nàng sẽ húc luôn vào bụng hắn.
“ Là Kim bảng
động.... do ta nhất thời không có cách nào khu dụng, không hiểu
sao lại nghĩ ra cách nạp linh thông quá Chuyển Linh Phâp Trận
thế mà kim bảng rung rung phát sáng.... ta vội mang nó chạy luôn tới đây.” Nàng hưng phấn bừng bừng mà khoe khoang. Sau đó xuất
ra một cái tiểu hình Chuyển Linh Pháp Trận từ trong túi trữ
vật để chứng minh lời mình nói. Đây là một cái chuyển linh
trận dành cho 50 nhân viên sạc linh lực trong quá trình chiến
đấu. Càn Khôn Tông không còn dùng trung hình chuyển linh trận
của Linh Hạm để tiến hành bổ xung linh lực cho vũ khí lâu rồi, giờ đây mỗi 50 nhân được chia ra làm một đơn vị chiến đấu của
Càn Khôn Tông và được phát một tiểu hình Chuyển Linh Pháp Trận cùng linh thạch để họ tự tiến hành trang bị cho bản thân đơn
vị. Chính điều này đã tạo nên tính cơ động tuyệt đối cho Môn
nhân Càn Khôn Tông, họ không phải cứ phụ thuộc và bám theo Linh
Hạm như trước nữa.
Bây giờ Lạc Thiên đang đăm chiêu nhìn
về Kim Bản đang hơi sáng lên và nhiệt độ có chút tăng, nói
chung là có phản ứng, thế nhưng vẫn chưa có một chức năng cụ
thể nào được phát huy. Nhưng nói chung là có phản ứng thì tốt rồi. Chắc hẳn quá trình nghiên cứu vẫn còn dài. Tiễn Tô
Thiến Thiến và Hỏa Chiến quay về Lạc Thiên lại chúi đầu vào
nghiên cứu chi tiết hơn.