“ Sư Thúc ngài chắc chắn chứ” Lạc Thiên đạo lại thêm một lần.
Hắn quả thật không dám đặt cược tính mạng của cả trăm môn nhân vào vị Kim đan không mấy đáng tin này.
” Cái này ta
chắc chắn vị trí, Ngân Châu truyền thừa lại như một cái bản
đồ vậy. Vị trí của chúng ta là chỗ này.... sáng lấp lánh
một chút.... biệt phủ nằm chỗ này...xuyên qua Phong Bạo hải 10
vạn dặm là tới.... nơi này chính là một chỗ để nghỉ mát của Ngân Giao Thiên Tôn vậy. Ta nghĩ đặt chân tại đây tạm được” Hạ
Hầu Uyển Vân ngây thơ mà đạo, nàng khoái lăn lộn “giang hồ” lắm rồi cả ngày chết dí trên đảo, mà đám tử tôn ngại nàng gặp
nguy hiểm nên quyết không cho xuất đảo. Sớm nghe mấy chuyện cướp bóc, săn giết từ Lục Ngạc và Song Ưng nàng thèm đến nhỏ rãi
ra rồi. Trong truyền thừa Ngân châu là chỉ ra hướng đi rõ ràng,
nhưng đấy là con đường của Thiên Tôn đi ma it nhất cũng là đệ
tử của Thiên tôn quá bộ. Vả lại còn qua năm ngàn năm thương hải tang điền thử hỏi sẽ thay đổi đến ra sao. Mẹ nó dẫn một đám
thái điểu đi qua nàng không biết là đi nạp mạng sao.
” Sư thúc lão nhân gia ngài có biết Phong Bạo hải đại diện cho cái gì sao? vùng này quanh năm là Bão lớn, đến cả Kim Đan đi vào
trở than ra còn khó nói, ngài bảo chúng ta một lũ trúc cơ kỳ
và luyện khí kỳ đi vào không phải là nạp mạng sao” Lạc Thiên
đầu đầy hắc tuyên mà vấn Hạ Hầu Uyển Vân, cái con hàng này
đầu óc mộng mị toàn chuyện cổ tích không đáng tin đến cực
điểm.
” Tiểu Thiên a. Cái này biệt viện của Thiên Tôn
toàn là bảo bối, toàn tong ta đến nơi dùng là không hết. Thứ
nữa Ngân Châu chỉ điểm lối đi an toàn, rõ ràng là không nguy
hiểm sao mà lá gan của ngươi bé vậy. Nghe nghi tử ngươi kể về
quá khứ tranh đấu của ngươi hóa ra là bịa đặt a” Vì được ra
ngoài đi chơi mà Hạ Hầu Uyển Vân dẩu mỏ yêu lên thuyết phục
mọi người, đến cả chiêu khích tướng ấu trĩ của trẻ nít cũng
dùng quá luôn.
” Sư thúc không cần khích tướng... chiêu
này quá xưa... ngài chỉ muốn là ra ngoài dạo chơi thôi, ta biết thừa” Lạc Thiên đúng là đi guốc trong bụng nàng, dù gì những
thư trong đầu nàng cũng là do hắn tiêm nhiễm vào ma thành.
”Ta nói thật mà, tại biệt viện có quá nhiều linh thảo, Tiểu Cực có thể luyện đan a. có nhiều tài liệu luyện khí, nhất là cơ
quan thuật Tiểu Mã, Tiểu Tiêu sướng rồi tha hồ mà luyện khí,
còn có công pháp cả nghăn môn nhân Càn Khí Môn tha hồ lựa
chọn... ta nói có đúng không??? hả hả hả” Nghe Lạc Thiên bóc
mẽ Hạ Hầu Uyển Vân vội vội vàng vàng giải thích, nàng cang
nói càng hăng hai mắt đã híp lại cong như mảnh trăng non vậy.
” Khụ Khụ... Long gia, ta nói cái này nha... chạy cũng khó mà
lui về lục địa cũng không xong... hay là ta mạo hiểm đi biệt
viện. Không có bữa ăn nào là miễn phí cả, mọi người nói có
phải không nào” Lúc này thì Lão Tiêu nghe thấy được luyện khí
sảng khoái thì trong bụng như có sâu bò khó chịu không dằn
được rồi.
” Sư huynh hay là nghe Sư Phụ lão nhân gia người nói a.... có lộ tuyến của Thiên Tôn để lại có lẽ không nguy
hiểm đâu” Triệu Vô Cực lại đế them vào, với kẻ si mê đan đạo
như hắn thì có gì quý hơn là có được thật nhiều linh dược
quý để luyện đan đây.
” Tiểu Cực ngươi có tiền đồ, sư
phó nhìn trúng ngươi, rất là thuận mắt, Thiên Nhi nhìn mà học
tập nha.... ngươi bề ngoài hùng hổ nhưng lá gan thì quá bé
rồi” Hạ Hầu Uyển Vân ha ha mà cười híp cả mắt... trong tâm trí nàng đang bay lên cùng suy nghĩ sắp được chơi đã rồi đây.
“Mọi người cùng nhất trí di chuyển đi biệt viện tạm lánh thời gian thì ta cũng không có ý kiến nhiều. Đạo lý cầu phú quý trong
hiểm nghèo ta cũng hiểu. Nhưng chuyến đi này khó khăn trùng
trùng nên cần bàn bạc cẩn thận các phương án.” Lạc Thiên cũng
không xoắn xuýt nữa, để đi được đến bước này thì xó lúc nào
hắn không mạo hiểm mà tiến, thôi thì bồi thêm một lần đánh
cược vào vận may của Âm Dương Long Thung vậy. Vậy là cỗ máy
chiến tranh Càn Khí Môn lại lao vào vận hành chuẩn bị cho một
chuyến đi xa. Tất cả Pháp thuyền kể cả bốn chiếc đặc chế đều bị trôn trên đảo hoang. Chuyến đi này hành trình quá xa mang
theo một hạm đội chỉ càng thêm tiêu hao linh thạch, ngoài ra lại quá rầm rộ trở thành mục tiêu lớn. Cái tiếp nữa là phòng
ngự của pháp thuyền có cao đi nữa thì không thể như Linh
thuyền, tốc độ thì chậm hơn. Chính vì thể hơn 300 nhân của Càn Khí Môn chen chúc trên một chiếc Linh Hạm rời bến tiến về
phía Phong Bạo Hải.
Khoảng cách 70 vạn dặm thì có đi hết tốc độ của Linh Hạm cũng phải mất đến 3, 4 tháng có dư.
Đầu mui hạm rẽ sóng đạp gió dũng mãnh mà tiến nhanh, tiểu sư
thúc đứng đó lưng thẳng như thương, dáng như tùng bách...Môn nhân Càn Khí Môn Thi thoảng lại dừng chút công tác trên Linh Hạm mà ngắm nhìn vị tiểu sư thúc trời giáng xuống, trong lòng sùng
bái vô hạn. Là Kim Đan kỳ nha, cao cao tại thượng, là mục tiêu
phấn đấu cả đời này của không biết bao nhiêu tu sĩ.
Giờ đây họ không biết rằng Tiểu sư thúc là đang chịu khổ, vì được đi chơi nên nàng đáp ứng sẽ nghe theo lời phân phó của Lạc
Thiên mà không càn quấy. Vậy thì hay rồi, mệnh lệnh đầu tiên
của vị Quái Giao sư điệt gan bé như muỗi này đó là:” Sư thúc
lão nhân gia, linh thạch không còn nhiều, tiết kiệm chút
điểm.... phòng hộ không thể bật.. thế nên ngài đứng mui thuyền
dùng thần niệm ra soát dưới mặt nước nguy hiển. Song Ưng lập
tức bay lên 2 ngàn trượng tiến hành cảnh giới trên không và trên mặt biển.... gặp biến thì linh tráo mạnh nhất mở ra.”
Không có phòng hộ linh tráo thì Linh Hạm không khác phàm hạm là
bao, nắng mưa, gió táp nhân sĩ ngoài trời là hưởng hết. Thật
ra Càn Khí Môn không thiếu Linh Thạch đến mức độ linh tráo cấp
thấp nhất là tránh gió mưa, nóng bức cũng không có, mà mục
đích là Lạc Thiên muốn buồn nôn Hạ Hầu Uyển Vân. Con hàng này
vì chơi bời mà bất chấp hậu quả cái gì cũng dám làm, vậy
thì Lạc Thiên “ thiết kế” cho nàng chơi đủ thì thôi.
Hơn
chục ngày rồi, môn nhân trầm trồ thán phục khi thấy Tiểu sư
thúc tổ vẫn nghiêm túc thực hiện chức trách. Ai nấy đều phấn
chấn tinh thần ra hết mọi phần sức lực tiến hành công tác của riêng mình, quả thực là cả tông môn khí thế tưng bừng. Tất cả mọi người đều nghe thông báo rồi, sư thúc tổ vì ra ngoài kiếm chỗ tốt trong bí cảnh nhằm phát triển tông môn, vậy nhưng bị
kẻ gian ám hại. Lũ khốn không biết xấu hổ mà còn truy tung
đến đây.... cơ mà chúng mạnh quá thế nên Càn Khí Môn lui một
bước biển rộng trời cao. Lần này đây tiểu sư thúc sẽ dẫn
đường chúng ta đến cái bí cảnh, linh đan diệu dược vô số, pháp bảo như vân tha hồ mà lựa chọn. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi thì môn nhân ai cũng hứng trí bừng bừng, tương lai là đây, hạnh
phúc là đây. Đùa gì chứ gia nhập Càn Khí Môn là lựa chọn
sáng suốt nhất trong quãng đời họ, môn phái cũ trước đây họ
đã sớm quên béng đi đâu rồi. Năm mươi nữ nhân Thiên Xảo Môn càng
là hạnh phúc bất ngờ, quyết định song tu với môn hân Càn Khí
cũng giúp họ có được cơ duyên này. Đúng là khi vận may tới
thì nằm ngủ vàng bạc cũng đưa đến trước giường, mà đúng là
nằm ngủ thật, song tu đại pháp không nằm thì là gì..
Mặt biển Vô Tận Hải hiếm hoi một ngày dâm mát, những đám mây lững lờ che khuất ánh mặt trời chói chang, bỗng nhiên một tiếng
hét chói tai phát ra từ khoang thuyền của cao tầng Càn Khí Môn
phá vỡ hoàn toàn khung cảnh nhàn nhã của môn nhân trên Linh
Hạm. Lòng người bàng hoàng, tiếng hét này rõ ràng là của
Tiểu sư thúc cường đại nhất môn phái, có thứ gì có thể làm
cho Lão tổ tông có thể thất kinh đến vậy. Một thời gian sau khi nhắc lại chuyện này thì môn nhân Càn Khí Môn vẫn thổn thức
không thôi. Con mẹ nó thật là quá cẩu đầu huyết đả kích tế
bào não mà.
Thôi không nhắc chuyện tương lai mà quay về
hiện thực, trong khoang cao tầng Càn Khí môn không khí quái dị
cực điểm. Tiểu Sư thúc kim đan chân nhân đang úp mặt mà khóc bù lu bù loa. Bên cạnh là một Hồng mãng và một nữ tu sĩ khác
đang hết lòng an ủi nhưng không xong. Xa hơn một chút là ba nam tu nhân tộc đang xoắn xuýt đi lại đăm chiêu suy nghĩ. Còn tít
ngoài cửa là một con Quái Giao vẻ mặt gian manh cười đểu kiểu
như mưu kế đã hoàn công, quái lạ là tư thế con Giao này giống
như chuẩn bị vọt té nếu tình huống có biến. Ngoài ra còn một con cá Sấu to đùng đang ngơ ngác không hiểu. Hai con quái Ưng
chân đạp phi kiếm thì nghiêng đầu ngẹo cổ xen kịch vui.
Số là tu sĩ phơi nắng phơi gió chỉ cần bỏ ra chút pháp lực hộ
thể thì không sao. Bất quá tiểu sư thúc chân nhân quên béng mất, thê nên hay rồi, giờ đây da dẻ đen nhẻm như Châu Phi nhân. Lúc
phát hiện ra thì đã quá muộn, đúng ra thì cơ thể tu sĩ rất
cường hoành khó bị thời tiết ảnh hưởng, nhất là người đã tu
đến Kim Đan Chân nhân. Song nắng gió của Vô Tận Hải cũng không
phải loại bình thường mà là do linh khí cuồng bạo, tử dương
triết xạ mà thành, tại đây phàm nhân không chịu nổi nửa ngày
đã vong mạng. Tiểu Sư thúc ngâm mình tận gần 20 ngày dưới ánh
nắng tử dương kia, không đen nhẻm mới lạ. Mà đen thì xấu, công
chúa xấu hoàng tử không yêu, mộng đẹp tan vỡ thế là khóc lóc
ăn vạ, dỗ dành kiểu gì cũng không tác dụng.