Lạc Thiên Tiên Đế

Chương 65: Chương 65: Sáu năm ! .




Đầu tiên có đôi lời muốn nói, tồn chương cho đến nay là 63 chương, bất quá main còn quá nhỏ cũng không có nhiều thứ để viết, nay ta mạnh dạn buff một chút..Cũng bởi vì cốt truyện rất dài, ta sợ nếu cứ lan man dễ khiến các đạo hữu sinh ra chán nản, vậy nên tồn chương xem như bỏ hết.. Sáu năm sau! Vũ Thiên Long....

*******

“ Lạc Thiên! Lạc Thiên! Đệ làm sao vậy? “ Đại Bảo thấy Vũ Thiên Long thất thần thì vỗ vỗ bả vai, cũng thuận lợi kéo hắn trở về từ trong huyễn cảnh.

Đôi mắt mơ màng, thần sắc tỏ ra cực kỳ hãi nhiên, mất mấy hơi thở ổn định tâm tình Vũ Thiên Long trầm mặc thở hắt một hơi thật dài.

Thực sự thì những thứ hắn nhìn thấy bên trong huyễn cảnh kia tuyệt đối kinh tâm động phách, một trận tuyệt thế chi chiến tưởng chừng như khiến cho thiên băng địa diệt, trời hôn đất ám, bất quá! Có lẽ bởi vì đã tồn lưu bên trong Sơn Hà Cổ Đồ quá lâu thế nên càng về sau huyễn ảnh càng trở nên phi chân thực.

Mọi chi tiết mờ nhạt hẳn đi, rốt cuộc bị bao trùm bên trong màn sương trắng bạc, không thể nào đi nhìn thêm được nữa, tựa hồ năng lượng đã đạt đỉnh phong, đến hồi hao kiệt, bất quá, chỉ cần thanh âm oanh minh vọng lại cũng đủ khiến tâm thần Vũ Thiên Long hãi nhiên kịch chấn.

“ Ta không sao! Lúc trước huynh có nói đến Vu Tộc, rốt cuộc là thế nào? “ Vũ Thiên Long trực diện nhìn Đại Bảo, tò mò hỏi.

“ Trong tầng thương khung đại địa này, trong cái thế giới nơi mà chúng ta đang tồn tại, hết thảy sinh linh được phân chia thành ba tộc đàn, ba huyết thống chủ yếu, là: Tiên, Vu, Yêu, phân biệt sinh sống tại chín đại châu, thực chất nằm trên một cái tinh cầu tên gọi Huyền Hoàng.

Tam tộc trên Huyền Hoàng Tinh đều phân biệt có riêng lãnh thổ cho mình nhưng trải qua tuế nguyệt lâu dài cùng nhau phát triển cũng đồng thời không thể tránh khỏi những lần ma sát, xung đột thông thường, bất quá, tựa hồ quy tắc Thiên Địa đã sớm đặt ra quy ước, dù cho có phát sinh tranh chấp hay đại chiến trên quy mô lớn đi chăng nữa thì tam tộc vẫn luôn giữ được thế cục cân bằng.

Theo Thiên Niên Biên Sử ghi chép lại thì vài vạn năm trở về trước bỗng nhiên xuất hiện một tộc đàn thứ tư, tộc đàn này là thình lình mà giáng lâm bên trong Thiên Địa, mặc dù tân sinh tân khởi, nhân số cũng vô cùng ít ỏi thế nhưng mỗi một sinh linh đều mang trong mình thực lực mạnh mẽ, đủ để hủy thiên diệt địa, tộc này tên gọi Xích Quỷ, cũng chính là tổ tiên của Việt Tộc chúng ta bây giờ, Xích Quỷ Tộc chiếm cứ Nam Nhạc Thần Châu làm nơi sinh tồn, mở mang bờ cõi, đánh chiếm sang tận Bắc Thiên Đại Châu của Vu Tộc.

Trận đại chiến này kéo dài suốt mấy ngàn năm có lẻ, cướp đi sinh mạng của ức vạn bá tánh vô tội, tạo nên tràng cảnh sinh linh đồ thán, cuối cùng vì không bên nào có thể chiếm được đại cục, cho nên mới hòa hoãn, buộc phải lập ra quy ước.

Lấy Đông Hải làm giới tuyến phân tách nhị châu, song phương tu sĩ riêng phần mình dùng vô thượng pháp lực cùng tạo ra một cái trận pháp thủ hộ, gọi tên Đại Kết Giới Đông Hải, chính là một vùng cấm khu sinh mệnh, ngàn đời tu chân giả bởi vì không muốn lặp lại hồi hạo kiếp Thiên Niên Đại Chiến kia cho nên mỗi một cá nhân chỉ cần đạt đến Nguyên Anh cảnh đều hướng về Đông Hải, xuất ra tinh huyết của mình đi gia cố cho Đại Kết Giới.

“ Nói về Vu Tộc thì! “ Đại Bảo thân hình thịt mỡ không ngừng lắc lư theo thanh sắc, lúc lên cao, lúc lại xuống thấp, khi trầm khi bỗng nhịp nhàng, đôi mắt hắn toát ra hào quang cơ trí, điều khó có thể bắt gặp trên người một tên thanh niên trẻ tuổi.

Hắn nói một tràng mà không hề va vấp, tựa hồ cái cốt truyện này đã được định hình sẵn, hoặc giả từ lâu bản thân hắn đã đi nghiên cứu cực kỳ thấu triệt, ngưng một chút Đại Bảo lại tiếp tục nói, thanh âm mặc dù không vang vọng thế nhưng cũng thuận lợi đánh vào tâm thần khiến cho trái tim Vũ Thiên Long gia tốc liên hồi, tựa hồ chính bản thân hắn vượt vạn dặm thời không trở lại cái giai đoạn lịch sử kinh tâm động phách ấy, tựa hồ vô vàn tuế nguyệt đang tuần tự mà trôi qua trước mắt.

“ Vu Tộc là danh tự gọi chung cho ức vạn sinh linh Bắc Thiên Đại Châu, bọn họ xem huyết thống của mình vô cùng cao quý, là tinh huyết rơi xuống trên thân Bàn Cổ Sáng Thế Thần, là trung tâm của tinh hoa trời đất, gọi một chữ Vu! Lãnh tụ Vu Tộc, mười hai vị Vu Tổ này tu vị siêu thoát Hóa Hư, càng là tồn tại chí cao vô thượng uy hiếp cửu châu.

Bất quá Việt Tộc chúng ta cũng đản sanh ra một vị Hóa Hư tuyệt thế, ngài danh tự: Chử Đồng Tử, con dân bởi vì kính ngưỡng mà tôn xưng Đạo Tổ! Bất quá tồn tại của Chử Đạo Tổ còn là một hồi bí sử.

Trong Nhất Dạ Trạch Biên Niên có ghi: Ngài vốn là người xuống từ thượng giới, ngộ tính cùng thiên phú tuyệt luân, là cổ kim vô nhất, không cần đến năm trăm năm tu đạo đã có thể vấn đỉnh Đại Thừa, sau trận tuyệt thế chi chiến kia, Chử Đạo Tổ đạp thiên phi thăng.

Việt Tộc thời kỳ hậu Chử Đạo Tổ mặc dù trở nên suy yếu, bất quá Đại Kết Giới Đông Hải còn đó, hơn hết, đất tốt sinh hào kiệt, lại có thêm năm vị Hóa Hư nữa lần lượt ngang trời xuất thế, bởi vậy Vu Tộc mặc dù mang dã tâm thôn tính nhưng trước sau cũng không thể làm gì được “.

“ Ta chỉ là tò mò về Vu Tộc này, thực không ngờ Đại Bảo huynh lại thông tuệ sử sách đến vậy! Khiến cho tiểu đệ tuyệt đối tâm phục! “ Ánh mắt phát ra dị thải, Vũ Thiên Long thoáng ôm quyền.

Lúc này ánh kiêu dương cũng vừa vặn lên cao thẳng đỉnh đầu, một đêm vừa rồi quả thực vô cùng mệt mõi, những sự kiện kinh tâm động phách liên tục phát sinh kia khiến cho thần kinh căng cứng, khi Vũ Thiên Long muốn quay đầu trở về Tạp Dịch Quán để nghĩ ngơi thì hắn vô tình phát hiện ra một cái tiểu tiết hết sức cổ quái.

“ Đã là nhân loại thì làm sao đứng dưới mặt trời mà không hiện hư thân được? Kẻ không có bóng, ngươi rốt cuộc là ai? “ Vũ Thiên Long âm thầm cả kinh, bất quá thần sắc hắn vẫn trầm ổn như thường khiến cho ngoại giới rất khó để nhìn ra điểm khác biệt.

Phần tâm tính này không phải bản thân hắn trau dồi hay dung luyện nên mà là một loại thiên phú trời ban, hơn nữa, trải qua bảy mươi năm nhân sinh hư ảo, tâm tính của Vũ Thiên Long lúc này cũng không phải thứ mà một tiểu hài thông thường có thể cùng đi so sánh.

Trở về Tạp Dịch Quán, hằng ngày ngoài việc bỏ ra mấy canh giờ để bổ củi, gánh nước thì phần lớn thời gian còn lại Vũ Thiên Long dồn hết vào tu luyện.

Đoạn sinh hoạt bình thường đến nhàm chán này phẳng lặng tựa hồ bóng mây qua cửa, chẳng mấy chốc mà sáu năm thời gian nhanh chóng qua đi, tu vị của Vũ Thiên Long cũng tiến cảnh thần tốc, hơn một năm trước đã thuận lợi bước vào Giả Đan kỳ.

Mặc dù khoảng cách đi đến Kết Đan chỉ còn một đoạn ngắn, trong đan điền Kim Đan cũng dần ngưng tụ thành hình, bất quá, theo thời gian trôi đi nội tâm Vũ Thiên Long xoắn xuýt, gấp gáp hơn bao giờ hết, lời hứa hai mươi năm của hắn với Nội Công càng lúc càng đến gần, nếu cứ theo cái đà này thì mười ba năm sau Vũ Thiên Long hoàn toàn không có khả năng, không đủ thực lực để tận diệt Hắc Ám Đế Thành.

Một ngày này, một thanh niên đạo mạo bước ra từ bên trong Tạp Dịch Quán, hắn vóc người cao ráo, lưng eo thẳng tắp, diện mục càng là tuấn tú vô cùng, ngũ quan tinh tế, mày sắc mắt kiếm, mũi cao môi đỏ, trên thân thi thoảng còn tản mát ra từng vòng quang thải của dương khí nam nhân.

Thanh niên nhanh chóng đi đến đại quảng trường phía trước hàn đàm lúc này đã dày đặc một mảnh người, trong đó đa phần đều là ngoại môn đệ tử, hắn chủ động chọn cho mình một vị trí, ngồi xuống ngưng thần tĩnh tọa, trái ngược với không khí náo nhiệt nơi đây, thanh niên trên thần sắc tỏ ra vô cùng lãnh đạm.

“ Lạc Thiên! Đệ cũng đến rồi a! Đến đúng lúc! Xem ca đại hiển thần uy! Bảo Bảo sư huynh tiến giai ngoại môn rồi, hôm nay đến lượt An Sương ta, chín năm, chín năm khổ công cũng đến lúc hậu tích bạc phát rồi, đệ ở lại coi sóc Tạp Dịch Quán giúp ta “.

Lời nói rơi xuống, An Sương nhanh chóng bước lên lôi đài phía trước, bên trên đã có một thanh niên đứng chờ sẵn, hắn mình vận ngoại môn đạo phục, thần sắc cao cao tại thượng, thoáng quét mắt xuống bên dưới, lớn giọng quát.

“ Trần An Sương! Tiểu tử thối! Ngươi không hảo hảo ở lại Tạp Dịch, ngoan ngoãn bổ củi nấu cơm đi, lại học đòi Đại Bảo kia, muốn tiến giai ngoại môn sao? Còn dám khiêu chiến Thiết gia! Đáng chết! “.

“ Hừ! Gia ngoan ngoãn chín năm rồi, để các ngươi đè đầu cưỡi cổ chín năm, Tên khốn Thiết Phan ngươi! Gia nhớ bản mặt ngươi, ngày đó còn bắt ta đi đổ ống tiểu! Hừ! Đến..Đến..Gia phải tận tay tát mặt ngươi cho hả! “.

Dứt lời, Trần An Sương liền lao vào thanh niên Thiết Phan, hắn gấp gáp đến độ, trọng tài trên kia chưa kịp thốt ra lời nào thì cả hai đã xông xáo triển khai đối chiến, nhục thân lực lượng va chạm, thần thông thuật pháp ngập trời bộc phát.

Hôm nay là ngày đổ đấu diễn ra mười năm một lần của Phong Vũ Môn, tất cả các đệ tử đều có quyền đưa ra lời khiêu chiến, thường thì các đệ tử cấp thấp đổ đấu lên đệ tử cao cấp hơn chứ chẳng ai lại ngu ngốc đi làm điều trái ngược, bởi vì người thắng sẽ dành được tất cả từ đối phương, địa vị, tài nguyên tu luyện và ngay cả động phủ, thậm chí hôn thê, đạo lữ.

Đây chính là phương thức tiến giai đặc biệt được Thánh Môn áp dụng, nói đúng hơn là một sự chọn lọc có kiểm soát, điều này cũng vô tình mà kích thích sự điên cuồng đến từ bên trong bản tâm của chúng đệ tử, quá trình ganh đua khốc liệt cần nhất đầy đủ thực lực, chỉ cần thực lực mạnh mẽ tất nhiên sẽ có được tất cả và ngược lại, thực lực yếu kém sẽ đồng thời mất đi tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.