Lạc Trần

Chương 108: Chương 108




Trích Tinh tháp mới được khai phá, cao không biết bao nhiêu tầng, nhưng không thể phủ nhận, đây là một phó bản rất thích hợp để nâng cấp.

- Ơ? Không liên hệ được với bên ngoài rồi...

Số 6 nhìn khung chat đồng đội biến thành màu xám xịt, vẻ mặt méo méo.

Thương Huyền và Liên Tư Vũ không tổ đội, cũng chưa từng liên hệ với người khác nên vẻ mặt không hề gì.

Số 6 liếc nhìn cách cửa đã đóng lại đằng sau, lại nhìn mấy con tiểu quái xung quanh, nhắc nhở.

- Đừng vướng phải mạng nhện, lực sát thương cao lắm.

Liên Tư Vũ và Thương Huyền không ừ hử gì, chỉ gật đầu coi như đáp ứng.

Phút chốc, những con nhện tím đen từ bốn phía bò ra, tám con mắt đăm đăm nhìn 3 người, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Số 6 đã đánh qua một lần, nhưng vẫn có chút lạnh sống lưng.

Những con quái này chỉ cấp 3,nhưng số lượng cực nhiều, thân hình lại nhỏ bé nhanh nhẹn, muốn giải quyết cần một thời gian.

Tầng hai khác với tầng một đầy u ám và mạng nhện, nó cực kỳ tinh xảo hoa lệ, khắp nơi đều là vàng bạc châu báo, nhìn qua giống một kho báu, nhưng kho báu thì luôn có kẻ bảo vệ.

Kẻ bảo vệ này là một con rồng.

- Gừ!!!

Lãnh địa bị xâm nhập, con Dực long mở to đôi cánh đen tuyền, đôi mắt như hai cái đèn lồng đỏ, miệng đầy răng nanh sắc nhọn.

- Hừ! Chỉ là cấp 5 mà thôi.

Nhìn cấp bậc của nó, số 6 khinh thường hừ lạnh.

Nhưng Liên Tư Vũ lại càng đề cao cảnh giác, trực giác cho y biết con rồng này rất nguy hiểm.

- Gào!!!!

Nó mở rộng hàm răng nhọn, hướng ba người cảnh cáo và thị uy.

- Ể? Không đúng.

Số 6 nhíu mày, vứt một lá “đóng băng” qua.

Lượng máu của Dực long chỉ tụt có một chút.

Lá bài cấp 5, con Dực long này cũng chỉ là cấp 5, đáng lý lá bài có thể xử đẹp con thằn lằn bay này chứ?!

- Con boss này dành cho tổ đội?

- Ngươi kéo cừu hận đi, để ta và Thương Huyền sử lý nó.

Liên Tư Vũ không trả lời, chỉ phân phó một câu.

Y và Thương Huyền tuy rằng mới gặp vài ngày, nhưng phối hợp vô cùng ăn ý.

Thương Huyền đánh từ bên trên thì y sẽ đánh từ bên dưới, Thương Huyền đánh trái y đánh phải.

Số 6 kéo thù hận rất chuyên nghiệp, Dực long cơ bản không để Liên Tư Vũ và Thương Huyền vào mắt.

- Khiên băng!

Số 6 cho mình một lá bài, che đi lửa nóng do Dực long phun ra.

- Hỏa tiễn!

Hàng trăm cây tiễn nhỏ rực lửa đâm vào vết thâm lúc nãy y tạo ra.

Lửa cháy vào da thịt vang lên tiếng “xèo xèo”, mùi thịt nước bay ra.

- Ngao!!!

Dực long ăn đau, đập cánh lăn lộn, đôi mắt bừng bừng nộ hỏa, nó triệt để bị chọc giận rồi.

- Đại thần! Nhiệm vụ kéo cừu hận giao cho anh đó!

Thấy Dực long đã chuyển sang tấn công Liên Tư Vũ, số 6 vui sướng khi người khác gặp họa kêu lên, trên tay gã xuất hiện một cây trường thương màu bạc, vừa nhìn liền biết không phải vật phẩm bình thường.

Liên Tư Vũ bị boss ghi hận, y cũng không ham chiến, dẫn boss vào vòng tấn công của Thương Huyền và số 6.

Trên tay Thương Huyền cầm một cây súng nhỏ, đang nhắm vào mắt Dực long mà bắt.

“Đinh!!”

Nhưng cũng như lớp da dày như tường thành của mình, trong mắt Dực long cũng bọc một lớp vảy trong suốt cứng cáp, súng bay vào thậm chí còn bị dội ngược.

3 người bận rộn đánh quái, bên trong không gian Tiểu Ác Ma và Tiểu Thiên Sứ lại vui vẻ xem phim hành động miễn phí, còn dùng dữ liệu tạo ra đồ ăn vặt và nước ngọt, vừa ăn vừa xem, trông thật nhàn nhã.

Ngược lại Tiểu Ác Ma không có cảm giác gì, nhưng Tiểu Thiên Sứ lại vô cùng hưng phấn, vừa nhìn vừa đàm luận cách chiến đấu của bọn họ.

- Tiểu Thất Thất, không vui sao?

Thấy Tiểu Ác Ma vẫn bày ra vẻ mặt cứng nhắc vô cảm, Tiểu Thiên Sứ sốt sắng hỏi.

- Không.

Tiểu Ác Ma lãnh đạm trả lời.

Nó là trí năng thất bại, những thứ vui buồn giận hờn của con người nó không cảm nhận được.

- Cho ngươi này. Ăn đi, ngon lắm.

Tiểu Thiên Sứ thần bí lấy ra một... quả tròn tròn trông rất mọng nước đưa đến trước mặt Tiểu Ác Ma.

Tiểu Ác Ma liếc mắt một cái, đọc ra thành phần của quả tròn tròn.

- Ngươi thông minh như vậy, nếu tu luyện nói không chừng có thể sinh ra linh trí đó, sinh ra linh trí ngươi sẽ giống ta, hơn nữa có thể cảm nhận được thất tình lục dục của nhân loại, có thể chứng minh ngươi không phải sản phẩm thất bại, sẽ làm Lan Tước vui vẻ, ngươi có muốn không?

Tiểu Thiên Sứ đột nhiên dụ dỗ, nó biết chỉ cần là khiến Lan Tước vui, cho dù là việc không có khả năng thì Tiểu Ác Ma cũng sẽ tận lực làm.

Tuy rằng có chút ghen tị với Lan Tước, nhưng lần này để đặt được mục đích, Tiểu Thiên Sứ không ngại đẩy Lan Tước ra làm điều kiện.

Tiểu Ác Ma sửng sốt.

- Thật sao?

- Ngươi xem, Liên bá bá thành ra như vậy còn sống được, nơi ở của chúng ta rất huyền huyễn, muốn một vật chết có sinh mệnh cũng rất đơn giản. Hơn nữa không phải lúc trước nghe lời ta thì tâm tình ngươi sẽ thay đổi sao? Lần này cũng vậy, chỉ là cách này nhanh hơn mà thôi.

Tiểu Ác Ma cân nhắc thật lâu, đúng là khi Tiểu Thiên Sứ thân mật, trình tự của nó rất kỳ lạ....cuối cùng Tiểu Ác Ma gật đầu, đồng ý với đề nghị tu luyện của Tiểu Thiên Sứ.

***

Linh Lan Hoa: Tự nhiên thấy Tiểu Thiên Sứ phúc hắc quá...

Liên Tư Vũ: Cái gì gọi là “ thành ra như vậy còn có thể sống”?! * nguy hiểm híp mắt*

Tiểu Thiên Sứ: *cười khan chối bỏ * không có! Liên bá bá,người nghe nhầm thôi!

Liên Tư Vũ: Ha ha. *Sắn tay áo*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.