Liên Tư Vũ nhìn như đang ngủ say, nhưng thực tế trong lòng vẫn đề cao cảnh giác, một chút gió động cỏ lay cũng khiến y thức tỉnh, nên nửa đêm Liên Tư Vũ bị đánh thức.
Bị động tĩnh từ chỗ An Duy Tư đánh thức.
Liên Tư Vũ chậm chạp nhích qua, bởi vì hơn nửa đêm nên lửa đã tắt lụi gần hết, có lẽ bởi vậy nên An Duy Tư bị lạnh, theo bản năng nhích lại gần nơi có độ ấm.
Nơi đó đương nhiên là nơi có lửa, chứ thân thể huyết tộc đều là lạnh như băng, tuy rằng nguyên chủ là bán huyết tộc, nhưng nhiệt độ thân thể cũng giống huyết tộc thuần huyết.
Thấy động tác của y đáng thương, Liên Tư Vũ kéo y vào lòng... nhưng nhiệt độ của y cũng chẳng ấm, vì vậy trong mơ hồ, Huyết Vương làm ra động tác né tránh.
Nhưng mà động tác này khựng lại một chút, sau đó an tâm tựa vào người y, miệng còn thì thầm...
- Liên...
- Ta ở đây.
Liên Tư Vũ ôm người vào lòng, an ủi.
- Liên, Liên...
Có lẽ là vì sinh bệnh khiến con người yếu đuối hơn, vậy nên giọng nói của Huyết Vương cũng mềm mại hơn, chỉ là bàn tay lại càng siết chặt người kia,hệt như nếu hắn nới lỏng cánh tay, Liên Tư Vũ sẽ biến mất.
- Liên,Liên,Liên...
Mặc dù chưa lấy lại thanh tỉnh, nhưng Huyết Vương vẫn biết người mình đang ôm là ai.
- Ngoan, ta sẽ không rời đi...
Biết Huyết Vương tại sao lại ôm mình chặt như vậy, Liên Tư Vũ ôn nhu an ủi.
Chỉ là...
Tiểu Thiên Sứ không biết Liên thực sự là mềm lòng, hay là để hoàn thành nhiệm vụ...
[ Đinh! Độ hảo cảm +2.
Độ hảo cảm +1.
Độ hảo cảm +2.
…]
Tiếng thông báo vang lên trong đầu, bàn tay Liên Tư Vũ vẫn nhẹ nhàng dỗ dành người kia.
...
- Liên!
Bừng tỉnh từ ác mộng, An Duy Tư ngẩn ngơ khi thấy thụy nhan * an tĩnh của người trong lòng.
* Thụy nhan: Dung nhan khi ngủ.
Khác với vẻ mặt khi thức giấc, khi ngủ, ngũ quan của Liên Tư Vũ nhu hòa xuống, nhìn qua vô cùng mềm mại.
Sáng sớm thức dậy, ái nhân ngủ trong lòng mình, đây là một cảnh tượng vừa ấm áp vừa vui vẻ.
Nam chính quả nhiên là nam chính, hôm qua vết thương còn rất nặng còn bị sốt, thế mà hôm nay khỏe như voi rồi ~
An Duy Tư ngây ngốc nhìn Liên Tư Vũ, ánh mắt mang theo si mê cùng yêu thương.
Liên thực đẹp, cho dù là khi thức giấc hay khi đang ngủ, vẫn luôn mang theo mị lực khiến người say mê.
[ Đinh! Độ hảo cảm +5!]
Liên Tư Vũ từ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt ngây ngốc của An Duy Tư, trong lòng có chút mềm mại.
Y nhìn nhìn, sau đó chủ động hôn qua.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, một nụ hôn thu được một đống hảo cảm.
Người này.... cũng quá dễ thỏa mãn đi?
Liên Tư Vũ chạm nhẹ rồi rời môi.
- Liên...
Huyết Vương kéo dài âm thanh, tựa như muốn... làm nũng?
Tiểu Thiên Sứ che mắt, thầm nghĩ a cha và phụ thân có phải phân biệt nhầm vị trí trong ngoài của hai vị này không?
- Đứng lên, tê chân.
Liên Tư Vũ dùng ngón tay đẩy trán đứa trẻ to xác nào đó, vẻ mặt cự tuyệt rõ ràng.
Tuy rằng có chút ủy khuất, nhưng nghe thấy Liên Tư Vũ nói tê chân, Huyết Vương vội vàng đứng dậy.
- Đỡ ta.
Liên Tư Vũ vươn tay về phía Huyết Vương, Huyết Vương tự nhiên vô cùng nghe lời (chân chó) mà nâng Liên Tư Vũ, còn trộm ăn chút đậu hũ ~
- Hự...
Liên Tư Vũ khựng lại, không chỉ vì đôi chân tê tái, mà còn vì vết thương bên eo.
- Liên, chỗ nào không khỏe sao?!
Huyết Vương gấp gáp kiểm tra người y, đến khi phát hiện hai vết thương qua loa được băng bó, vẻ mặt Huyết Vương thay đổi.
- Ta không sao, chỉ là có chút...
Chưa kịp nói xong, Liên Tư Vũ ngất xỉu.
Bởi vì là con lai nên thể lực của Liên Tư Vũ kỳ thực cũng không phải rất tốt, hôm qua bị thương rất nặng, thêm việc sử dụng kỹ năng ngự thủy của chính mình, cơ thể đã là cực hạn, hôm nay còn tỉnh được là nhờ ý chí sắt đá của y mà thôi.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của người trong lòng, trong lòng Huyết Vương dâng lên sát khí.
Tuy rằng đêm qua bị trăng máu ảnh hưởng, nhưng những ký ức kia hắn ghi nhớ rõ từng cái một.
- Huyết săn, Finn, các ngươi đáng chết!
Huyết Vương nghiến răng, nhưng hắn kỳ thực lại càng hận chính mình, ngay cả bảo vệ Liên cũng không làm được, còn khiến Liên vì mình mà bị thương...
Ánh mắt chợt lóe qua tia thị huyết, sau đó trở lại bình thường.
Kỳ thực, là Vương của một chủng tộc mạnh mẽ, Huyết Vương không yếu chút nào, nhưng mà sức mạnh của hắn chưa hoàn toàn thức tỉnh mà thôi.
Chờ hắn thức tỉnh,cùng với thể chất bất tử...hắn sẽ trở thành một tồn tại khủng bố mà không ai dám khinh thường.
- Liên...
Thương tiếc nhìn người trong lòng, An Duy Tư nhẹ nhàng đặt y xuống đất, ra ngoài tìm chút thức ăn, hắn vẫn nhớ... Liên có thói quen ăn thức ăn của nhân loại.
Mặc dù muốn giết mấy kẻ kia, nhưng trước mắt hắn lại càng quý trọng thời gian chỉ có hai người như lúc này, một phần là vì vết thương của Liên rất nặng, chờ y khỏi hẳn hắn mới mang y rời đi, nếu không hắn sợ y không thoải mái.
Hắn không nỡ để y có chút thương tổn nào nữa...