Lạc Trần

Chương 111: Chương 111




- Về sau em có thể gọi anh là Liên không?

Thương Huyền bỗng nghiêm túc hỏi.

- Tùy.

- Ừm.

Thương Huyền cúi đầu, không rõ đang suy nghĩ gì.

- Tại sao lại nghĩ gọi tôi là Liên?

Sao vị diện nào cũng gọi giống nhau? Thói quen à?

- Không biết, chỉ là muốn gọi... anh sẽ không cảm thấy khó chịu chứ?

- Không sao.

Liên Tư Vũ bóc kẹo bỏ vào miệng, không để tâm đáp lại hai chữ.

Tiểu Ác Ma và Tiểu Thiên Sứ lại ra khỏi không gian hệ thống, không biết tụi nó đi đâu rồi.

Liên Tư Vũ ngậm kẹo, đá đá chân, chậm rì rì quay về nơi ở của nguyên chủ.

- Anh không vui sao?

Thương Huyền thấy y sầm mặt liền chủ động hỏi.

- Không có, aizzz, chính là cảm giác rất chán.Cũng không biết đến cấp 100 thì có thật sẽ rời khỏi nơi này không...

Liên Tư Vũ không hứng thú với việc ra ngoài, nhưng nếu ngày ngày cày cấp đến đỉnh phong, sau đó lại phát hiện cố gắng từng làm đều là đổ sông đổ bể... cái cảm giác đó không tốt gì cho cam.

- Em biết một nơi rất tuyệt.

Thương Huyền nghĩ nghĩ rồi kéo tay Liên Tư Vũ đến một quán ăn được trang trí hoa lệ, chủ quán thấy có người vào liền vui tươi ra đón.

Nói thật, tay nghề của chủ quán không tệ, nhưng mà rất ít người có thể xa xỉ tiêu pha thời gian sinh tồn của mình vào những món ăn chỉ thỏa mãn vị giác, cho nên quán khá vắng khách.

Trên bàn có thực đơn, Liên Tư Vũ cầm lên lật xem, nhưng mấy cái tên này quá xa lạ và rườm rà, y đưa thực đơn cho Thương Huyền, bảo hắn gọi món giúp.

- Anh uống nước gì không?

- Ừm, cà phê đi.

Chủ quán cười nhẹ lên đi chuẩn bị đồ ăn.

Trong khu an toàn không cấm đoán việc giao dịch, phía Tây Nam của khu có một chợ giao dịch không lớn không nhỏ,nhưng mà so với giao dịch với đồng loại xảo trá, hàng hóa khó phân rõ thật giả, giá cả lại đắt đỏ thì giao dịch qua thương thành thuận lợi và nhanh hơn rất nhiều, mọi người thường thích cái sau hơn.

Nhưng cũng không ngoài việc có người muốn thử vật may, tìm đồ hiếm hoặc tìm kẻ không biết nhìn hàng để trao đổi, kiếm một mẻ lớn.

Tạm thời không đề cập đến vấn đề này nữa, Thương Huyền Liên Tư Vũ sau khi ăn uống trả tiền xong liền thong thả bước về nhà.

- Bên kia là?

Thương Huyền sửng sốt nhìn đám đông đằng xa.

- Diệt “tuyệt sát“.

Liên Tư Vũ cũng nhìn qua, cũng không quá ngạc nhiên.

- Tuyệt sát? Sao phải diệt? Hơn nữa không phải khu này cấm đánh nhau sao?

- Tuyệt sát là một loại danh hiệu, diệt xong thì kịch nhiệm vụ cũng như phần thưởng rất cao, khu an toàn cấm đánh nhau, nhưng tuyệt sát ở khu nào cũng có thể diệt, không cần quản, về nhà thôi.

Nói đến tuyệt sát, Liên Tư Vũ lại nhớ đến những tháng ngày trốn tránh u ám khổ sở của nguyên chủ,,điều này làm tâm trạng y có chút bực bội.

- Ừ... về nhà.

Thương Huyền lặp lại hai chữ cuối, bước chân chậm lại, ánh mắt đột nhiên rực sáng.

Trong thế giới kỳ lạ này, hắn cũng có một ngôi nhà, một ngôi nhà của riêng hắn và y.

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Thương Huyền đặc biệt tốt.

- Liên, anh chờ em với.

Thanh niên đuổi theo một nam nhân khác, giọng nói đặc biệt tràn đầy sức sống.

- Ừ.

Liên Tư Vũ lấy ra viên kẹo khác, ngọt ngào xua tan đi khó chịu trong lòng, khiến tâm trạng y tốt hơn một chút.

Trong thành phố có chút cổ kính, hai nam nhân sóng vai bước đi, bóng kéo dài thật dài, chồng lên nhau, tựa như sẽ không tách ra nữa.

Những ánh mắt xung quanh nhìn vài bọn họ, phức tạp đến không rõ cảm xúc chân thật, nhưng phần nhiều là không để tâm.

- Liên, anh thích nơi này hơn hay bên ngoài hơn?

Đứng trước biệt thự của Liên Tư Vũ, Thương Huyền thấp giọng hỏi.

- Đối với ta, nơi nào cũng giống nhau.

Trong mắt y, tất cả các vị diện đều được tạo từ dữ liệu mà.

- Vậy em giống người khác không?

Liên Tư Vũ không đáp lời.

...

Thương Huyền cầm dao trộn màu, từ từ đem những màu sắc trộn lẫn vào nhau, người trộn không chuyên tâm, nên màu sắc khi tạo ra không như ý.

Thương Huyền nhíu mày, vứt luôn màu sắc trên tay, tay khác nhu nhu mi tâm, trong lòng cực kì loạn.

Hình bóng Liên Tư Vũ tiến vào trí óc, người này tiến vào nhân sinh của hắn không báo trước, tựa như việc hắn lỡ đến thế giới này, mọi chuyện quá đột ngột, Thương Huyền cứ cảm giác nó như một giấc mơ.

Liên Tư Vũ xuất hiện trong lúc hắn hoảng loạn nhất, mang hắn về nhà, trị thương cho hắn, giới thiệu mọi thứ với hắn, từ lời nói hành vi, giống như cả hai rất quen thuộc, nhưng trong trí nhớ từ nhỏ đến lớn của hắn chưa từng có y, kỳ lạ hơn là... đối với thân cận của y, hắn lại không cảm thấy xa lạ hay dấy lên đề phòng, ở cùng y, ăn cùng y, đi cùng y, tất cả đều tự nhiên đến không cần nghi ngờ.

- Oáp, em đang nghĩ gì mà thất thần vậy?

- ... À, anh có thể làm người mẫu cho em không.

Thương Huyền không nói ra nghi hoặc trong lòng, chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ.

- Ừ, được.

Liên Tư Vũ đối với Thương Huyền khá dễ tính, suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.