Lạc Trần

Chương 119: Chương 119




Không biết Liên Tư Vũ lấy đâu ra một cây quạt, vừa nhàn nhã quơ quạt, vừa đi theo sau lưng 3 người kia.

3 người kia đi về hướng bắc, càng đi càng lạnh, khung cảnh cũng càng sơ xác tiêu điều.

Phương bắc có chiến sự, cho nên dọc đường mấy người gặp rất nhiều nạn dân, Mạc Thư tuy rằng nóng tính nhưng cũng vui vẻ giúp đỡ, Vân Quyết khoanh tay đứng nhìn, Chu Lan thì chữa thương cho những người đó, đồng thời hỏi tình hình của Bắc Cương.

Liên Tư Vũ thỉnh thoảng ngồi lên cành cây cách họ không xa, cũng chẳng có ý định giúp đỡ, ám vệ tận tâm trung thành còn mang y phục đồ ăn và những thứ cần thiết đến, cho nên so với 3 người kia một đường phong trần (bụi bặm) thì y lại sạch sẽ đến bất ngờ, nhìn qua nhìn lại vẫn chẳng thấy phù hợp với khung cảnh này.

Cũng vì vậy mà Liên Tư Vũ bị Mạc Thư chê bai mỉa mai vài lần, Mạc Thư mỉa mai còn khiến ám vệ suýt rút kiếm chém người.

May mà dọc đường đi mục tiêu nhiệm vụ - Thương Huyền lâu lâu tăng vài độ hảo cảm lẻ tẻ an ủi tầm hồn y một chút.

Nói đến mới nhớ, Liên Tư Vũ xác nhận Vân Quyết chính là mục tiêu nhiệm vụ mình cần tìm, hơn nữa còn có chút kinh hỉ nho nhỏ... mẹ nó chứ kinh hỉ! Tên Vân Quyết này hình như có bệnh trong người! Sắp chết đến nơi rồi!

Cái này làm Liên Tư Vũ nhớ đến việc Lan Tước tự tiện động tay động chân ở vị diện trước!

Chắc chắn Lan Tước thông qua trạng thái của y, phát hiện y có chút dao động với Thương Huyền nên cố tình thay một dãy dữ liệu để thử y.

Ai biết cái “khế ước đạo lữ” đã mờ nhạt đến không thể mờ nhạt hơn đúng lúc xuất hiện, khiến y phát giác thay đổi của Thương Huyền...

Mà nói đến “Khế ước đạo lữ“... rõ ràng chỉ là đồ chơi của một vị diện cấp thấp, thế nhưng bây giờ vẫn còn ảnh hưởng đến y và mục tiêu nhiệm vụ... Như vậy nói lên ý gì?

Chính là những vị diện “ảo” này có khả năng không phải thật sự “ảo”! Nếu không sao khế ước đó đã qua nhiều vị diện mà vẫn chưa hoàn toàn biến mất!

Liên Tư Vũ xoa xoa cằm, cảm thấy suy đoán của mình rất chính xác!

- Phía trước có tiểu điếm*!

* Tiểu điếm: Quán trọ nhỏ.

Giọng Mạc Thư kích động vang lên, kéo Liên Tư Vũ từ suy nghĩ trở về.

- Dừng kiệu.

Liên Tư Vũ đưa tay ngọc vén rèm xe ngựa, đúng vậy, đi theo ba người kia rất mệt mỏi, cho nên Liên Tư Vũ đã bảo ám vệ đi mua xe ngựa!

Mạc Thư vì việc này mà trừng mắt oán hận hồi lâu, bởi vì thân thể Chu Lan không tốt, đi đường đã rất mệt mỏi khổ sở, thế mà Liên Tư Vũ lại nhàn nhã ngồi xe ngựa, Mạc Thư vừa nhìn liền bất bình cho Chu Lan.

Lúc này thấy y xuống xe ngựa thì trừng y một cái, sau đó nhanh chân đi vào tiểu điếm, đại khái gọi thức ăn dùm Chu Lan.

Bởi vì đã hai ngày nay, Chu Lan đã không ăn đồ có gia vị.

Đối với hành vi của thư đồng nhà mình, Chu Lan chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó hối lỗi cười cười nhìn Liên Tư Vũ.

Liên Tư Vũ chẳng để tâm nhiều, chân dài nhanh chóng bước qua, đi vào khách điếm cùng Vân Quyết và Chu Lan.

Quả nhiên vừa vào bên trong đã thấy Mạc Thư dọn sẵn một bàn sạch sẽ cho y (Chu Lan).

Liên Tư Vũ đã ăn qua đồ ăn mà ám vệ đưa đến nên không đói, liếc nhìn 3 người một cái, sau đó theo tiểu nhị lên lầu ngủ một giấc.

Mấy ngày nay toàn ngồi xe ngựa,y đau lưng.

- Mấy người kia rời đi thì gọi ta.

Liên Tư Vũ ngáp dài, ngay cả y phục cũng không buồn cởi, cứ như vậy nằm xuống giường trong phòng.

Ám vệ cuống quýt như có điều muốn nói,nhưng mà Liên Tư Vũ nằm xuống giường quá dứt khoát, hơn nữa vẻ mặt cũng rất thảnh thơi không muốn bị quấy rầy...

Ám vệ nhận mệnh, đi ra ngoài cửa canh gác.

Liên Tư Vũ đã mấy ngày mới có một giấc ngủ tốt, thế mà nửa chừng lại có người phá đám.

Liên Tư Vũ bực bội vứt gối xuống đất, mặt hầm hầm dọa người đá bay cửa phòng.

Ám vệ bị dọa sợ, yên lặng nhích ra xa một chút.

- Có chuyện gì?!

Ngữ điệu bực bội khó giấu, mặt đằng đằng sát khí, có vẻ muốn giết người.

“Rầm!!”

Ám vệ chưa kịp trả lời thì âm thanh vật lớn sụp đổ khiến Liên Tư Vũ khó chịu lại vang lên.

Liên Tư Vũ không nói hai lời vọt đến nơi phát ra âm thanh, thầm nghĩ phải bóp chết tên dám làm phiền giấc ngủ của y!!!

- Khục...

Vân Quyết phun một ngụm máu, cổ độc cùng độc dược trong người tranh đấu khiến lụng phủ ngũ tạng như bị kim đâm, kinh mạch như bị nghiền nát, hắn động tay, muốn đánh chết chủ quán của quán trọ, nhưng một động tác nâng tay lại làm cổ trùng xao động, đau đến mức mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.

- Khục...

Máu trào ra khóe môi, trong cuộc đời của Vân Quyết, hắn chưa từng chật vật như vậy!

Nếu không phải cổ trùng trong người thì sao đám ô hợp này có thể hạ độc hắn, để hắn rơi xuống tình cảnh chật vật này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.