Từ đây đến Miêu Cương rất xa, lại phải mang thêm một người bệnh là Vân Quyết... phải nói hành trình của Liên Tư Vũ không mấy dễ chịu.
Vân Quyết uổng có một gương mặt vô cùng chính chực, thế mà tính cách lại vô cùng... vô sỉ!
- Ngươi bỏ tay ra!
Liên Tư Vũ mặt đơ lấy ra cái tay đang lộn xộn trên người mình.
- Ai, ta đang bị thương...
Vân Quyết “suy yếu” nói.
- Bị thương mà còn có thể đụng chạm lung tung?Hừ!
- Mỹ nhân à, chàng đừng giận mà ~
Vân Quyết dịu dàng kéo dài âm cuối.
- Hừ, trên người ta không có ám khí gì gì đó, không cần đụng chạm lung tung.
Liên Tư Vũ làm sao không biết người này vì sao giở trò? Chỉ là lúc nãy y lười vạch trần, nhưng người này được một tấc lại tiến lên một thước, sờ soạng cả người y!
- Không giỡn nữa, ta chỉ có một điều muốn hỏi.
Vân Quyết thu tay, vẻ mặt nghiêm túc.
Liên Tư Vũ cách xa hắn một chút, tựa vào góc xe ngựa, sau đó nhìn về phía hắn.
- Cứ nói đi.
- Tại hạ không hiểu, ta có giá trị gì mà lại khiến Liên giáo chủ tự mình đi theo?
Ngữ điệu có phần châm chọc.
- Hừ! Ngươi có một túi da rất được!
Bị hắn chọc giận, Liên Tư Vũ buông lời không suy nghĩ. Y là muốn theo bảo vệ hắn, bây giờ lại bị nghi là có ý đồ... Hắn ngoài túi da tốt thì còn có gì?! Tiền? Hắn có vài lượng bạc vụn, y có cả núi vàng kìa!
(Tuy rằng núi vàng của y chắc đã bị đám danh môn chính phái chia nhau. =]])
- Ồ, tại hạ học cạn hiểu nông, chưa từng biết Ma giáo giáo chủ vậy mà lại ham mê nam sắc.
Một câu này, không những khiến Liên Tư Vũ giận, mà còn chọc tức ám vệ bảo vệ bên ngoài xe ngựa.Hừ!Liên Tư Vũ nghiến răng hừ lạnh, vén rèm xe ngựa đi ra ngoài.
Y sợ nếu mình ở lại xe ngựa, mình sẽ chém Vân Quyết mất!
- Hư.
Trong xe ngựa, Vân Quyết vân vê ngọc bội trên tay.
Ngọc bội lam nhạt, mơ hồ thấy sóng nước lưu chuyển bên trong...Đây là vật chứng minh thân phận giáo chủ ma giáo.
- Thật thiếu cảnh giác, Ma giáo bây giờ sa sút như vậy rồi sao?
Tung hứng ngọc bội, ánh mắt Vân Quyết thâm trầm, dường như có chút bất mãn.
Bên ngoài xe ngựa...
- Chủ thượng, tên đó thật quá đáng!
Ám vệ Giáp tức giận bất bình nói.
- Không cần ngươi nhiều lời.
Liên Tư Vũ hờ hững buông một câu, trong lòng thì đang suy ngẫm thân phận của Vân Quyết.
Y không nhìn thấu thực lực của hắn, cho nên hắn chắc chắn không phải vô danh tiểu tốt trong giang hồ.
Nhưng mà chính phái bây giờ nhỏ yếu, ngoài Võ Lâm Minh Chủ thì cơ hồ chỉ còn vài lão đầu đã nửa bước xuống mồ.
Vân Quyết rất trẻ, những người thành danh bây giờ không ai có tuổi tác như hắn...
Haizzz, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng chỉ là thân phận trong thế giới ảo.
Hắn là ai thì đâu quan trọng?
- Lấy ngựa.
Suy nghĩ thông suốt, Liên Tư Vũ ra lệnh ám vệ đưa ngựa cho mình cưỡi. Y vẫn sợ Vân Quyết chọc mình khiến mình chém hắn, vì sự an toàn của mục tiêu nhiệm vụ, y vẫn là không ở cạnh hắn thì tốt hơn.
...
Phía trước có người, Liên Tư Vũ vội ghìm dây cương.
- Lại gặp nhau rồi, Liên giáo chủ.
Trác Tố mặc hắc y ngồi trên lưng ngựa, bên cạnh là Võ Lâm Minh Chủ - Độ Hành.Đằng sau là một đám người đạo mạo đang cầm đao rút kiếm, ánh mắt vừa tham lam vừa kiến quyết, có lẽ là vì Ngọc Đỉnh Phong.
So với bọn họ, nam nữ chính quả nhiên có khí độ hơn, ánh mắt cũng rất bình thản, tựa như chỉ muốn một lòng diệt trừ ma đầu là y, để trừ hại cho dân.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua, hai người quả thực rất hợp đôi, nhưng khí chất lại có phần đối lập.
Trác Tố là tà khí ngạo mạn.
Độ Hành là chính khí nghiêm nghị.
Một tà một chính.
Nếu Trác Tố phối với nguyên chủ thì càng hợp đôi.
Một suy nghĩ lóe qua đầu Liên Tư Vũ.
- À, Khương Tuyền giáo đã diệt, bây giờ không thể gọi là Liên giáo chủ nữa.
Liên Tư Vũ lười nói chuyện cùng nữ nhân này, tuy rằng nội lực y đã suy yếu, nhưng mà y có thể ngự thủy a! Đấu với y, nữ chính còn non lắm.
1 khắc sau.
Ám vệ kinh dị nhìn mấy người bị nhốt trong quả bóng nước.
Thứ này chỉ có tác dụng giam cầm, bởi vì Liên Tư Vũ sợ giết nam nữ chính thì thế giới sẽ sụp mất.
- Nhìn gì? Đi!
Độc trong thân thể tử sĩ đã ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến Liên Tư Vũ, bây giờ thân thể y rất rách nát. Nội lực tiêu tán gần hết, thân thể bị độc ăn mòn từ bên trong, nói không quá, đó chính là một cái xác bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại rách nát cùng cực.
May mà Chu Lan trước khi đi đã cho y vài viên thuốc, có thuốc này, chỉ cần y yên phận làm một người bình thường không có nội lực, y sẽ sống được thêm vài chục năm.
Nhưng lúc nãy y vận dụng năng lực ngự thủy nên thân thể có chút không kham nổi, độc dược trong người phát tán càng nhanh, bây giờ ăn mòn đến nỗi lục phủ ngũ tạng y đau đớn, sợ là không đến Miêu Cương y đã ngỏm củ tỏi rồi!