Lạc Trần

Chương 127: Chương 127




“ Trác Tố “ híp mắt nhìn phủ đệ xa hoa trước mắt.

- Ngươi nói Liên Tư Vũ thực sự ở đây?

- Vâng vâng, tiểu nhân nào giám nói dối.

Bạch Hổ đàn chủ hạ thấp tư thái lấy lòng, trong lòng lại lạnh lẽo đến cực điểm. Chính mắt hắn nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp trước mắt này dùng một tay giết chết hai vị đàn chủ khác, hai người kia trong giang hồ cũng thuộc hàng cao thủ, thế mà vào tay Trác Tố lại không chút cơ hội giãy giụa.

- Ha, giết xong Liên Tư Vũ,Thất Tinh Quyết đương nhiên là của ngươi.

- Đa, đa tạ.

Bạch Hổ đàn chủ cố nuốt một ngụm nước bọt.

Ban đầu hắn cùng Trác Tố giao dịch, vốn dĩ còn muốn hưởng dụng mỹ nhân và pháp quyết, thế nhưng bây giờ...

Bạch Hổ run sợ, không hiểu trước kia đầu mình bị kẹt cửa hay sao mà lại có suy nghĩ ngu xuẩn như vậy.

- Liên Tư Vũ...

Ba chữ lưu chuyển giữa răng môi, ngậm tràn lưu luyến, oán hờn, yêu thương, kính trọng, cung kính, ngưỡng mộ, quyến luyến, chán ghét, ghê tởm, tức giận... giống như bao hàm hết thảy tình cảm trên thế gian, đáy mắt thoáng qua tia lục sắc rợn người, nàng cất bước đi vào phủ đệ.

Nữ tử này vốn không phải Trác Tố nguyên bản nữa, mà nàng vốn tên là Liên Mộng.

Nàng vẫn luôn đi theo Liên Tư Vũ.

Vị diện đầu tiên thì giả làm thợ săn huyết tộc, cho bọn họ đồ vật để Trăng máu hiện ra lần nữa.

Lần thứ hai kích độc ma tộc tấn công Vô Vi Môn.

Lần thứ ba làm cho mọi người phản đối Liên Tư Vũ và Thương Huyền.

Lần thứ tư...

Tiếc rằng bởi vì cấp bậc của những vị diện kia quá thấp nên cuối cùng Liên Mộng chẳng làm nên trò trống gì.

Nhưng hiện giờ lại khác, mặc dù vị diện cao cấp nguy hiểm hơn, khiến nàng cần cẩn thận, nhưng mà cuối cùng nàng cũng có thể khiến Liên Tư Vũ chật vật rồi, à, còn có tên Thương Huyền đáng ghét kia nữa.

Liên Mộng bĩu môi, vẻ mặt có chút nũng nịu quỷ dị.

- Người đến rồi.

Liên Tư Vũ tựa vào bức tường sau lưng, vẻ mặt lười nhác nhìn mỹ nhân ngoài cửa.

Y chậm chạp không tu luyện Thất Tinh Quyết,y biết Bạch Hổ đàn chủ sẽ không nhịn được nữa, sẽ dụ được người đứng sau màn ra.

- Ta thật ngạc nhiên khi huynh chưa chết.

Liên Mộng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Liên Tư Vũ, ngữ điệu không rõ là vui hay giận.

- Ta cũng thật ngạc nhiên khi cô năm lần bảy lượt nhắm vào ta.

Liên Tư Vũ mỉm cười, nụ cười này chính là thứ Liên Mộng ghét nhất, bởi vì nó rất xa cách.

- Liên ca ca không nhận ra ta rồi.

Liên Mộng chớp chớp mắt, dáng vẻ tủi thân, nhưng đáy mắt lại lãnh tĩnh lạnh băng.

Liên Tư Vũ nhíu mày, trực giác mách bảo y, người “Trác Tố “ gọi là “ Liên ca ca” là y, mà không phải nguyên chủ.

- Liên ca ca, huynh thật ác độc.

Liên Mộng vừa muốn bước lại gần Liên Tư Vũ, nhưng bước nàng bỗng khựng lại, trừng mắt nhìn Liên Tư Vũ.

Không biết từ lúc nào, nàng đã bị hạ độc.

Độc này nàng không xa lạ, đây chính là thứ mà Trác Tố cho tử sĩ của mình ăn.

Liên Tư Vũ thoải mái tựa vào bức tường lạnh băng sau lưng mình, y không hối hận vì lựa chọn này, càng không hối hận vì hậu quả sắp đến.

- Liên Tư Vũ, huynh càng ngày càng độc ác rồi.

Độc dược này rõ ràng phát tác rất chậm, nhưng không biết Liên Tư Vũ dùng thủ đoạn gì, khiến cho độc này vừa vào cơ thể đã ngấm tận xương cốt, ngay cả bản thân Liên Mộng cũng không thể giải.

Rõ ràng lúc trước rất lương thiện, ngay cả con kiến nhỏ cũng không nỡ đạp chết, nhưng y lương thiện, thân phận của y lại không cho y lương thiện, những người xung quanh cũng bức y đi lên con đường tràn đầy máu tươi...

Bởi vì bảo vệ mình, Liên ca ca đã giết rất nhiều người, trở thành ác ma ghê tởm bị cả tộc truy sát, không, bọn họ vốn không coi mình và Liên ca ca là đồng tộc.

Nhưng mà...

Đã nói là sẽ ở cạnh nhau,đã nói sẽ sống cùng nhau, tại sao Liên ca ca lại thất hứa!!!

Trong phút chốc, màu mắt và màu tóc Liên Mộng thay đổi, từ màu đen bình thường chuyển sang màu lục yêu dị, hệt như loài rắn lục hoặc là loài tảo trong biển, nhìn qua rất ẩm ướt.

Liên Tư Vũ cũng bị thay đổi của nàng dọa một chút, nhưng bây giờ y đã là phế nhân, không thể động đậy hay chạy trốn.

Vân Quyết thấy thay đổi của Liên Mộng thì lập tức cảnh giác, rút kiếm chỉ vào nàng.

- Ha ha, Liên Tư Vũ, lần sau gặp lại!

Theo tiếng cười chói tai đó, thân thể Trác Tố co quắp, sau đó như bị hút khô, trở thành một bộ da bọc xương.

[ Tích tích tích!!!]

Tiếng cảnh báo chói tai vang lên trong đầu Liên Tư Vũ, không gian xung quanh bỗng chốc dao động, ban đầu chỉ là hơi rung rung, nhưng tần suất càng lúc càng lớn.

[ Cảnh báo cảnh báo!!! Vị diện đang sụp đổ, chuẩn bị truyền tống, truyền tống bắt đầu, 10,9,8...]

Liên Tư Vũ ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Vân Quyết đang lo lắng nhìn qua bên này, hắn có vẻ muốn qua chỗ y, nhưng không gian chao đảo không ổn định làm hắn đứng không vững.

[5,4,3]

“Tinh”

Không gian tựa như mặt kính bị đập bể, tan thành từng mảnh dữ liệu nhỏ.

Liên Tư Vũ dừng mắt trên người Vân Quyết, nhìn hắn cũng như những thứ xung quanh, tan thành từng mảnh dữ liệu.

[2,1 Truyền tống hoàn tất!]

***

Liên Mộng: Tại sao đã hứa sẽ ở bên cạnh ta, nửa đường ngươi lại đi thành thân vậy Liên ca ca? *âm trầm cười hỏi*

Liên * đã mất* Tư *trí nhớ * Vũ:...

Thương * chấn kinh* Huyền:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.