Lạc Trần

Chương 16: Chương 16




Linh Lan Hoa: Hôm nay bão chương nè ~ mau khen ta đi ~❤

***

Sáng hôm sau Liên Tư Vũ ra lệnh yêu tộc ra khỏi Yêu Cung tìm hóa hình đan cho Tuyết Liên.

Hiệu suất của yêu tộc rất cao, chiều hôm đó đã mang về cho Liên Tư Vũ vài viên hóa hình đan.

Chỉ là Tuyết Liên hấp thu đan dược, nhưng lại chẳng có chút phản ứng nào.

Liên Tư Vũ:...

Dùng nhầm hàng giả à?

3 ngày sau đó, Tuyết Liên hóa hình.

Liên Tư Vũ kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, là thật sự kinh ngạc, không phải diễn kịch.

Bởi vì Âu Dương Thương Huyền vậy mà lại có dung mạo tương tự An Duy Tư!

Trong nháy mắt hoảng hốt, giống như quay lại mấy trăm năm ở cùng Huyết Vương kia...

Thế nhưng hai giây sau Liên Tư Vũ liền thu lại tất cả biểu tình.

Người này không phải An Duy Tư.

- Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng dung mạo của ngươi không sai. Tuyết Liên à ~ Có đồng ý làm Vương Hậu của ta không?

Liên Tư Vũ một tay chống cằm đánh giá Âu Dương Thương Huyền, ánh mắt sáng rực như nhìn thấy một bảo vật trân quý nhất thế gian, đôi môi khép mở phun ra vài chữ “phong lưu phóng khoáng “ khiến độ hảo cảm giảm xuống.

Liên Tư Vũ thực thương tâm nghe âm thanh độ hảo cảm bị trừ, nhưng mà vấn đề thiết lập, không thể sửa a ~

Đối với câu này, Tiểu Thiên Sứ biểu thị mình khinh thường.

“Liên bá bá làm sao không thể phá thiết lập? Chỉ là nếu thay đổi tính cách quá nhanh thì sẽ rước phiền toái, nếu thay đổi quá chậm thì bá bá lười làm mà thôi, tưởng nó không biết sao?!”

- Đa tạ hóa hình đan của Yêu Vương, nếu sau này có cần giúp đỡ, chỉ cần không phạm Thiên Đạo, Vô Thường tất trả.

Âu Dương Thương Huyền là một linh tu có nguyên tắc, cũng không thích nợ ân tình, bởi vậy mới nói câu này ra khỏi miệng.

- Vô Thường? Môn chủ tiền nhiệm của Vô Vi Môn? Không phải ngươi chết rồi à?

Nói thì nói thế nhưng hứng thú trong mắt ngày càng đậm, thậm chí còn phủ một tia si mê.

- Thực đẹp...

Liên Tư Vũ rất vừa lòng với dung mạo có thể sánh ngang nguyên chủ của Âu Dương Thương Huyền.

- Yêu Vương!

Âu Dương Thương Huyền làm Vô Thường Tiên Quân - Môn chủ Vô Vi Môn - Môn phái đứng đầu tu chân giới, chưa thấy bị ai trắng trợn khinh nhờn mình như vậy, trong lòng dâng lên một cỗ nộ hỏa, muốn đem tên Yêu Vương này đánh bầm giập.

Cố tình Liên Tư Vũ còn tìm chết chen một câu.

- Ngươi làm Vương Hậu của ta, ta giúp ngươi lấy lại vị trí môn chủ, thế nào ~

Nói xong còn muốn nhào vào lòng Âu Dương Thương Huyền, tiếc là vồ hụt.

- Không được thì vị trí Vương Quân?

Âu Dương Thương Huyền chẳng nói chẳng rằng, mặt lạnh xoay người rời đi.

Liên Tư Vũ mềm nhũn tựa vào cánh cửa, giọng nói cũng ngọt ngào như mật.

- Thực là ~ khi làm Tuyết Liên khả ái hơn nhiều a ~

- Vương,Vương?

Vân Thanh và Tác Tháp run rẩy, Vương kỳ lạ như vậy... không phải bị đoạn xá rồi chứ?!

- Hừ! Về giải tán hậu cung! Nói bổn Vương đã tìm được ý trung nhân, không phải hắn không cưới, không phải hắn không gả!

- Gả?!

Sét đánh giữa trời quang!

Vương thực sự bị đoạn xá rồi!

- Hắn không chịu làm Yêu Hậu của ta, ta đương nhiên phải gả rồi ~ Thế nào? Các ngươi có ý kiến?!

Đôi mắt thoáng chốc lạnh xuống, còn chứa một tia tà khí lăng lệ.

Vân Thanh và Tác Tháp vội vàng quỳ xuống nhận tội, mệnh lệnh của Yêu Vương, không phải là thứ bọn họ có thể nghi ngờ.

Mấy hôm nay Yêu Vương quá tốt tính, làm bọn họ suýt quên y là một người máu lạnh vô tình, hỉ nộ vô thường rồi.

- Trông trừng cả cung cho tốt, nếu có kẻ sinh dị tâm, giết chết bất luận tội.

Ngoài đối với mục tiêu nhiệm vụ, đối với những người khác Liên Tư Vũ đều rất lạnh nhạt, ôm thái độ có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Nếu không phải không công lược được mục tiêu nhiệm vụ thì y sẽ không thể ở thế giới này, thì y nhất định cũng vứt mục tiêu nhiệm vụ như vứt rác.

Khóe môi cong lên, Liên Tư Vũ lắc mình biến mất.

...

- Ta không ngờ Yêu Vương lại là một kẻ thích lén lút theo dõi người khác!

Âu Dương Thương Huyền ngự trên Bạch kiếm, chắp tay sau lưng, bạch y trên người như được dệt từ bạch vân trên trời, xa xôi không thể với tới, chỉ có thể nhìn lên, ước vọng.

- Thương Huyền nào phải người khác ~ Huynh là Yêu Hậu mà ta nhận định a ~

Nói xong còn nháy mắt cười duyên.

Suýt dọa Âu Dương Thương Huyền ngã xuống từ Bạch kiếm.

Âu Dương Thương Huyền coi như miễn dịch, đối với loại người mặt dày vô sỉ này, có hai cách đối phó.

Thứ nhất: Mặt dày hơn hắn, Âu Dương Thương Huyền không làm được.

Thứ hai: Mặc kệ hắn, coi hắn như không khí.

Chỉ là Âu Dương Thương Huyền vẫn tiếp lời.

- Yêu Vương hậu cung ba ngàn giai lệ, muốn người nào chẳng có? Sao cứ khăng khăng một mực muốn ta làm Yêu Hậu của ngươi?

Chắc chắn trong này có bẫy.

Yêu tộc và nhân tộc bất hòa đã mấy vặn năm, yêu tộc tàn bạo khát máu, dã tâm đầy mình, luôn muốn nuốt trọn toàn bộ yêu tộc, nếu nói Yêu Vương thực sự tiếp cận mình vì nhất kiến chung tình, Âu Dương Thương Huyền căn bản không tin.

- Ngươi đẹp a ~

Yêu Vương - Liên Tư Vũ một lần nữa muốn nhào vào lòng Âu Dương Thương Huyền, tiếc là người ta nhanh tay nhanh mắt, tránh được.

Liên Tư Vũ u oán nhìn Âu Dương Thương Huyền, kém chút lấy khăn tay nhỏ ra cắn cắn.

Âu Dương Thương Huyền rớt một tầng da gà.

***

Linh Lan Hoa: Muốn cua được chồng thì không cần liêm sỉ, thiết lập này cũng khiến ta rớt một tầng da gà.

Linh Lan Hoa: Vũ Vũ, thực cực khổ cho ngươi.

Liên Tư Vũ: Nếu ngươi đã thấy vậy... *híp mắt, đang muốn đòi chút quyền lợi từ mẹ kế... mẹ ruột! thì mẹ ruột đã chạy mất dép *

Liên Tư Vũ:...

Chúng nhân: Trực giác chuẩn đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.