- Ngươi là ai?
Liên Tư Vũ mở to đôi mắt trong suốt nhìn người trước mắt.
- Yêu Vương... Không nhớ ta?
Âu Dương Thương Huyền nhíu mày,nhưng chợt nhớ đến Mộc Lam nói Liên Tư Vũ đã uống Vong Trần đan...
- Ngươi là ai?!
Trong đôi con ngươi tuyệt sắc kia dâng lên một tầng đề phòng, đem Âu Dương Thương Huyền ngăn cách khỏi tất cả của chính mình.
- Ta...
“Rột rột... “
Bụng của Liên Tư Vũ không đúng lúc kêu lên.
Phòng bị trong mắt Liên Tư Vũ nhoáng cái đã trở thành ủy khuất...
Tâm Âu Dương Thương Huyền mềm xuống, xoa xoa cái đầu mềm mại của y, sau đó nói.
- Để ta ra ngoài gọi người chuẩn bị đồ ăn, ngoan, đừng chạy loạn.
[ Đinh! Độ hảo cảm +1]
[Đinh! Độ hảo cảm +1]
- Không được xoa đầu ta!
Liên Tư Vũ gỡ tay người kia ra khỏi đầu mình, còn trừng mắt uy hiếp một cái.
Nhưng mà một đôi mắt trong suốt sạch sẽ thì có bao nhiêu uy hiếp? Haha, chỉ tăng thêm độ hảo cảm mà thôi ~
Rất nhanh Âu Dương Thương Huyền đã tự tay bê về một đống thức ăn thanh đạm.
- Muốn ăn thịt ~
Tu chân giả chú ý thanh đạm, mấy món ăn Âu Dương Thương Huyền đưa vào nếu không phải rau xanh thì chính là nấm rừng.
Đôi mắt trong suốt dâng lên một tầng ủy khuất nhàn nhạt, tựa như làm nũng mà kêu.
Không hiểu tại sao khi nghe giọng nói đó, tâm Âu Dương Thương Huyền ngứa ngáy, trong lòng hận không thể đưa tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian dâng cho người này.
- Ngươi vừa khỏe, không nên ăn dầu mỡ.
Nhưng mà... Âu Dương Thương Huyền quan tâm sức khỏe của y hơn, Mộc Lam đã dặn không nên cho Liên Tư Vũ ít đồ ăn dầu mỡ, ít nhất bây giờ không được.
- Không muốn! Ta muốn ăn thịt, ăn thịt, ăn thit!
Liên Tư Vũ phồng má kháng nghị.
Đúng là người có dung mạo đẹp, làm gì cũng đẹp. Cho dù là một đại nam nhân nhưng khi làm ra hành động trẻ con cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ dị, ngược lại còn có chút... manh quá đáng.
- Hừ! Ngươi là người xấu!
Liên Tư Vũ tức giận, hóa thành một con hồng long (rồng đỏ) bay ra ngoài.
Nhưng mà trong phòng có kết giới của Âu Dương Thương Huyền... Hồng long đụng trúng kết giới, đau đến nước mắt lưng tròng.
Âu Dương Thương Huyền nâng tay áo,nhặt Liên Tư Vũ còn ngây ngốc lên.
Hồng long rất nhỏ, gần bằng cổ tay hắn, cả thân trơn tru lành lạnh, hai con mắt trong suốt phá lệ xinh đẹp, hai cái xừng nho nhỏ màu đỏ theo động tác nghiêng đầu của Liên Tư Vũ tăng thêm độ cute của y.
Âu Dương Thương Huyền cúi người hôn xuống trán Liên Tư Vũ một cái, mát mát lành lạnh, rất thoải mái chỉ là... khi phát hiện chính mình đã làm gì, Âu Dương Thương Huyền hóa đá.
Còn Hồng long... nếu toàn thân nó màu trắng... chắc nó sẽ ửng hồng lên cho coi, may mà toàn thân nó màu đỏ nên không nhìn ra.
- Ngoan, ngươi chưa khỏe, lúc khỏe ta sẽ kêu người nấu thịt cho ngươi.
Âu Dương Thương Huyền đặt Hồng long lên giường, còn tri kỷ đắp chăn cho nó, sau đó vỗ về cái đầu tròn tròn của Hồng long rồi đi ra ngoài.
...
- Mộc Lam...
Mộc Lam vừa đòi được linh thạch từ chỗ phó giáo chủ, ánh mắt cong đến mức sắp không thấy Mặt Trời.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Vô Thường Tiên Quân, Mộc Lam lập tức giấu đi linh thạch, bày ra vẻ mặt nghiêm túc tiếp đón Vô Thường Tiên Quân.
Vô Thường Tiên Quân đang thất thần nên không chú ý đến mờ ám của Mộc Lam.
Thấy Vô Thường Tiên Quân không để ý, Mộc Lam thở phào một hơi, sao đó ngồi ngay ngắn chờ Vô Thường Tiên Quân động khẩu.
Nhưng mà chờ đến mức Mộc Lam sắp ngủ gật, Vô Thường Tiên Quân vẫn còn ngẩn người nhìn nơi xa.
Mộc Lam:... Tiên Quân bị bệnh? Bị đoạn xá? Bị đánh tráo? Bị người giả danh?!
Trăm ngàn âm mưu hiện ra trong đầu Mộc Lam.
Mộc Lam giơ tay, quơ quơ trước mắt Âu Dương Thương Huyền, khiến hắn rốt cuộc hồi thần.
- Mộc Lam... kiểm tra xem ta có trúng độc không.
Sét đánh ngang tai!
Kẻ mạnh nhất tu chân giới vậy mà bị trúng độc!!!
Mộc Lam như bị ngàn địch tập kích, lập tức kiểm tra trên dưới Âu Dương Thương Huyền không thiếu chục lần, nhưng kết quả chỉ có một... không bị sao hết.
Mộc Lam: Thế gian này có loại độc mà ta không nhìn thấu sao?!
Đôi mắt Mộc * cuồng việc * Lam lập tức sáng lên, kém chút muốn lột sạch quần áo của Âu Dương Thương Huyền, mổ người ra xem xét từ trong ra ngoài!
Nhưng mà Mộc Lam cũng không thật sự làm như vậy, bởi vì... thực lực không đủ.
Có đủ thực lực cũng chẳng có lá gan.
Hết cách, Mộc Lam chỉ đành hỏi Âu Dương Thương Huyền.
- Tiên Quân,ngài tại sao lại cảm thấy chính mình có độc?
Mộc Lam:... Ta có một suy nghĩ đáng sợ! Vô Thường Tiên Quân không phải đang đùa giỡn ta chứ?!
- Ta... Ta đứng trước mặt y đều sẽ mất khống chế, trái tim sẽ đập rất nhanh, y cười ta liền vui, y buồn ta liền đau... Muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh y, muốn cho y mọi thứ tốt nhất, không cho ai ủy khuất y, rất muốn thân cận với y, hận không thể ôm vào lòng mà sủng ái hết mực...
Mộc Lam nghe xong té ghế...
***
Linh Lan Hoa: *nâng tay che trán* Một người so với một người càng ngu. Đi ra ngoài đường đừng nói là con ruột của ta!