Lạc Trần

Chương 22: Chương 22




[ Túc Chủ, người định kéo 20 độ hảo cảm cuối cùng như thế nào?]

Đối với chuyện này, Tiểu Thiên Sứ vẫn vô cùng hiếu kỳ. Tuy rằng kỹ năng diễn xuất của Túc Chủ rất tốt, nhưng mà 6 tháng qua, độ hảo cảm vẫn dập chân tại chỗ nha!

[ Ngươi hiểu nghĩa của câu “mất đi thì mới biết quý trọng” không?]

[ Không lẽ Túc chủ định?!]

Tiểu Thiên Sứ có một suy đoán đáng sợ.

[ Cũng không ngu như ta nghĩ.]

Liên Tư Vũ tựa vào kéo chăn che người, ánh mắt hơi nhắm lại, nhìn từ bên ngoài giống như đang ngủ.

Nhưng mà không chỉ nhìn như đang ngủ, Liên Tư Vũ thực sự đi ngủ luôn.

Tiểu Thiên Sứ rối rắm nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành cành đào,không chút đề phòng của Liên Tư Vũ, không biết nên làm gì tiếp theo.

...

Cũng không biết con rắn bự này muốn làm gì, nhốt Liên Tư Vũ vào trong căn phòng đen thui này, nhưng cũng không làm gì y.

Liên Tư Vũ đoán, có lẽ hắn muốn dùng y để uy hiếp Vô Thường Tiên Quân, sau đó làm bá chủ tu chân giới.

Dù sao tu vi của Vân Thanh vốn không thấp, lại cắn nuốt tu vi của rất nhiều yêu tộc khác đặc biệt là Tác Tháp, cho nên thực lực của hắn bây giờ chỉ đứng dưới Vô Thường Tiên Quân.

Chỉ tiếc là trong cốt truyện không có mấy thứ này.

Tuy rằng bị bắt đi, nhưng đãi ngộ của Liên Tư Vũ không tệ, cơm canh mỗi ngày 3 bữa, không thiếu bữa nào, chỉ là người tu luyện không cần ăn uống vẫn có thể sống, Liên Tư Vũ cũng không sợ trong thức ăn bị động tay động chân, mỗi bữa đều ăn no căng bụng.

Ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, nhàn nhã nhưng đang ở nhà. Dù sao cũng không thể ( không muốn) ra khỏi căn phòng này, cho nên ngoài ăn và ngủ thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Tiểu Thiên Sứ thấy vậy mà gấp thay Liên Tư Vũ, chỉ là nó biết Liên Tư Vũ tự có kế hoạch, nên ngoài lải nhải vài câu ra, nó cũng chẳng làm gì.

Mà Vân Thanh... cũng không biết hắn ta đang làm gì, dạo này không thấy mặt.

- Tư Vũ!

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

- Thực xin lỗi, mấy hôm nay cần tìm chút đồ, không thể ở bên cạnh người được.

Vân Thanh ngồi xuống ghế, bàn tay đưa ra, đương như muốn nắm tay Liên Tư Vũ.

Y không chút do dự mà rút tay ra.

- Tư Vũ...

- Ta không quen ngươi!

Liên Tư Vũ dùng ánh mắt vừa xa lạ vừa cảnh giác nhìn hắn.

Mặt Vân Thanh tái đi, ánh mắt có chút là lạ.

Liên Tư Vũ nhíu mày, chẳng lẽ y làm gì đó không đúng?

Quả nhiên, Vân Thanh nói nhỏ.

- Vương, ngài không cần giả bộ, ta biết ngài đã nhớ ra.

Ồ... thì ra tên này đã giúp y “giải độc” rồi à.

Nghe vậy Liên Tư Vũ chỉnh chỉnh biểu cảm, dùng vẻ mặt cao lãnh pha chút tức giận nhìn Vân Thanh.

- Nếu ngươi biết ta đã lấy lại ký ức, vậy thì cho ta hỏi, ta tự nhận mình đối với ngươi không tệ, ngươi làm vậy là có ý gì?

- Đúng vậy... Vương đối với ta tốt lắm... Nhưng mà ngươi lấy tư cách gì... thay thế y?!

Ố ồ, mọi chuyện bại lộ rồi...

Ánh mắt Liên Tư Vũ lạnh xuống, y có chút tức giận rồi đó.

Giống như nhìn thấu tâm tư y, Vân Thanh cười lạnh.

- Ha, tức giận vì bị đùa giỡn? Ngươi đùa giỡn lừa gạt người khác, nhưng không cho người khác giỡn lại ngươi?!

- Hừ! Thì sao?!

Y cứ ích kỷ như vậy đó!

Vân Thanh nghẹn họng.

Liên Tư Vũ ngả ra đằng sau, vẻ mặt có chút hứng thú.

- Ta tự nhận mình diễn không tệ, hơn nữa cũng không có kẽ hở, vậy ngươi làm sao nhìn ra ta không phải là Yêu Vương?

- Bởi vì linh hồn của ngươi... rất xa lạ... hơn nữa Vương sẽ không thích một tên nam nhân!

Nói ra lời này, giọng điệu của Vân Thanh vừa tự giễu vừa bi ai.

Ừ, trong cốt truyện Yêu Vương đúng là không thích nam nhân.

Liên Tư Vũ gật đầu thừa nhận, nhưng điều làm y hứng thú là tại sao Vân Thanh lại chắc chắn như vậy...

Trừ khi...

- Ngươi trọng sinh?

[ Đinh! Chúc mừng Túc Chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Tìm ra cốt truyện thực sự của Trầm Lạc Phù Du!

Thưởng một viên độc dược: Vô Hối!

Chú thích: Nếu Túc Chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ mà tự sát thì sẽ bị kéo ngược lại từ đầu, nhưng khi Túc Chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ mà uống viên thuốc độc này,Túc Chủ sẽ chết, và không bị kéo ngược!]

Liên Tư Vũ giật giật khóe miệng, im lặng tiếp nhận cốt truyện của Trầm Lạc Phù Du.

Còn Vân Thanh thấy Liên Tư Vũ vẻ mặt kỳ quái nhắm mắt lại,nghĩ y chưa thể tiếp nhận sự thật này nên trầm mặc đi ra ngoài.

Vân Thanh biết mình chưa thể động vào Liên Tư Vũ, bởi vì cơ thể mà Liên Tư Vũ đoạn xá là của Vương...

Càng nhìn cốt truyện, Liên Tư Vũ càng cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc.

Cốt truyện của Trầm Lạc Phù Du.... là đam mỹ.

Đại khái thì, Vân Thanh kiếp trước vì cứu Yêu Vương mà chết, sau đó trùng sinh vào lúc Yêu Vương chưa quen biết nữ chính, mà trùng hợp là y cũng vào vị diện này cùng lúc với Vân Thanh.

Thảo nào lúc y triệu người này vào chỗ của y, ánh mắt Vân Thanh có chút tình cảm khó giấu...

Lúc đó y nghĩ Vân Thanh chưa biết che dấu tình cảm kia, nhưng mà thực tế... có lẽ là bởi vì quá xúc động...

Qua một kiếp... được nhìn lại cố nhân... khó khống chế cũng là điều đương nhiên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.