Nhưng hiển nhiên y đã đoán sai.
Dược kia không có vấn đề, vấn đề là ở lư hương được đốt trong phòng.
Hương này khiến người ta vô sinh.
Chẳng biết do vị phi tần nào đụng tay đụng chân.
Mấy vị cung nữ kia phát hiện mùi hương này liền nháo nhào lên, chuyện bé xé ra to, hận không thể để cả cung biết việc y dùng hương khiến mình không thể “ sinh con”, phụ hoàng của y biết chuyện vội vàng mời Thương Huyền vào cung, khóc lóc kể lể một hồi, măng y một hồi, sau đó tiện thể giới thiệu thêm vài thiên kim tiểu thư và công chúa.
Toàn bộ quá trình Liên Tư Vũ đều nín cười đến nội thương.
Cuối cùng Vân đế thao thao bất tuyệt lại chẳng thấy Thương Huyền đả động gì, kinh ngạc nhìn hắn.
Liên Tư Vũ chậm rãi bước về phía Thương Huyền, sau đó cầm tay hắn, nở nụ cười khiêu khích.
- Vân đế có lẽ hiểu nhầm rồi. Ta sẽ không lập ai làm hậu ngoại trừ Li... Tư Vũ, còn về phần sinh hài tử...
- Hoàng Hậu của trẫm là nam nhân.
Sét đánh ngang tai.
Mấy vị phi tần quên luôn diễn xuất, ngẩn ngơ ngơ ngác như nai tơ.
- Trẫm cảm thấy để Hoàng Hậu ở quý cung không an toàn, trẫm vẫn là rước người về Thương triều thôi.
Thương Huyền không để ý đến lễ nghi nữa, nhanh chóng đem y về Thương triều, sau đó mới tổ chức một hôn lễ vô cùng long trọng.
Chuyện Liên Tư Vũ là nam bị bại lộ, các tửu lâu quán trà rầm rộ thảo luận, thậm chí còn có người viết ra vài câu chuyện cẩu huyết máu chó. Đương nhiên có người ủng hộ cũng có người phản đối, nhất là quan viên của Thương triều, may mà Thương Huyền nổi tiếng tùy hứng đã quen, hắn chỉ cần sử dụng vũ lực, mọi thứ đều dễ dàng giải quyết.
Nhưng Tinh triều - Địch quốc của Thương triều lại không dễ bỏ qua cơ hội này, bọn họ mượn chiều gió dư luận hung hăng đâm Thương Huyền một kích, muốn lật đổ Thương triều, chiếm lấy con dê béo này. Mượn chuyện Thương Huyền không thể có người nối dõi muốn đẩy hắn xuống khỏi Đế vị.
Nhưng lại không thể ngờ Thương Huyền tương kế tựu kế, mượn kế hoạch của bọn họ thanh trừ mấy tên có ý định phản quốc. Sau đó còn lấy cớ để đánh Tinh triều.
Tinh đế đi một nước cờ sai,tức đến muốn lật bàn.
Chuyện đã đến nước này, Tinh đế cắn răng hợp tác cùng vài vương triều khác, đối chiến với Thương triều.
Tinh triều cùng vài vương triều khác hợp tác, Thương triều lại chỉ có vài tiểu quốc phụ thuộc.Không cần so sánh cũng biết thời thế thế nghiêng về bên nào.
Thiên thời đã không có, địa lợi lại càng không.
Vị trí địa lý của Thương triều vốn ở nơi đồng bằng màu mỡ, phía nam có Tinh triều, phía tây có vài tiểu quốc phụ thuộc, phía bắc là sa mạc có dị tộc dũng mãnh thiện chiến, phía đông là Vân triều và Lãnh triều - Một trong tam đại vương triều mạnh nhất.
Thương triều vốn bị kẹt giữa các quốc gia khác, là miếng bánh ngọt mà bất kỳ ai cũng muốn cắn xé, ban đầu bởi vì thực lực hùng mạnh và quốc khố giàu nứt vách mới không bị đánh chủ ý (hơn nữa cũng không có cớ để tấn công) bây giờ thì khác.
Thương Huyền lấy Liên Tư Vũ, lại tuyên bố rằng không nạp thêm hậu cung nữa, đây chứng tỏ muốn đối nghịch với tổ tiên, với bàn dân thiên hạ.
Huống hồ Thương Huyền vẫn còn có vài huynh đệ cùng huyết thống, bọn họ dã tâm bừng bừng, làm sao có thể để yên việc này?
Mà tiền tuyến phía nam lại truyền đến tin bại trận liên tiếp, dân chúng càng ngày càng bất mãn với Thương Huyền, hơn nữa phía đông Lãnh triều lấy danh nghĩa của Tam Vương gia nhăm nhe muốn tiến vào Thương triều. Thêm vào lời đồn trước kia, mọi người muốn lật đổ hắn để vài vị huynh đệ của hắn lên ngôi.
Thương triều nhất thời giặc ngoài trong loạn.
Tình thế không ổn, Thương Huyền phải tự thân xuất mã dẹp loạn.
Liên Tư Vũ phải ở lại trong cung trấn an mấy vị quan văn đang hỗn loạn.
Vốn dĩ trấn an mấy lão già cổ hủ đó đã rất khó,cố tình còn có người dầu muối không ăn, không để ý đến lời cảnh cáo của y, muốn nhân lúc Thương Huyền rời cung mà đoạn vị.
...
Địa lao ẩm ướt cùng với mùi vị khó ngửi khiến người ta buồn nôn.
“ Lạch cạch...”
Tiếng đế giày chạm đất vang vọng, từng bước chân như dẫm lên tim của người trong ngực, khẩn trương luống cuống lo sợ...
Những cảm xúc tiêu cực cùng với khung cảnh khủng bố ép người muốn phát điên.
Liên Tư Vũ ngồi xuống cái ghế sạch sẽ vừa được ám vệ bê đến, y ngồi trước một gian ngục giam. Mấy “thị vệ “ đằng sau đứng im như thóc.
Bên trong là một nam nhân người không ra người quỷ không ra quỷ, tóc tai rối bù che đi ánh mắt hung ác, môi nứt nẻ do nhiều ngày chưa được uống nước, cả thân thể đều gầy như cây khô, quần áo vừa bẩn vừa hôi.
Nhìn thế nào cũng không giống vị vương gia cẩm y ngọc thực của Thương triều.
- Tam Vương gia, ngài ở đây đã quen chưa?
Liên Tư Vũ tự tiếu phi tiếu hỏi.
- Liên... Tư... Vũ..
Tiếng nói tràn ngập oán hận chán ghét ghê tởm và sợ hãi...
- Ngươi, ngươi... dám mưu hại Vương gia đương triều...
Giọng nói khô khốc và ấm ách do nhiều ngày không được uống nước.
- Chính vì ngài là Vương gia, cho nên có nhiều người nguyện ý thay thế ngài nha. Tam Vương gia vẫn ở Vương phủ, bệnh có chút nặng, tỉnh lại đầu óc mơ hồ...
Liên Tư Vũ nở nụ cười, hai tay khẽ vỗ vài cái.
Một ám vệ xuất hiện, quỳ một gối trước mặt y.
- Gỡ khăn che mặt đi.
Liên Tư Vũ ra lệnh, ám vệ đương nhiên không phản kháng, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của ám vệ, Tam Vương gia tức đến mức thổ huyết, hai mắt trợn ngược.
- Ha ha, ta đã cảnh cáo ngươi rồi, là ngươi cứ không để trong lòng.
- Ngày tháng còn dài, Vương gia cứ từ từ thích ứng nơi này.
- Ngươi,ngươi...
Tam Vương gia trong ngục đưa tay chỉ “ Tam Vương gia “ ở ngoài ngục, ánh mắt hận không thể đâm hắn ta vài nhát.