Hiển nhiên Thanh Dịch cũng là fan của CP này, khi nói đến cả hai, Thanh Dịch có thể thao thao bất tuyệt cả ngày!
- Vậy sao anh lại tránh Thư... Thượng Tướng?
Thanh Dịch cười hì hì, thần bí nói.
- Nguyên Soái là bình dấm thành tinh! Ngài ấy sẽ ghen mất!
- Vậy... tôi nghe nói, Nguyên Soái hình như có nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm...?
Khó khăn nói ra ba chữ “tiểu bạch kiểm “ Liên Tư Vũ hỏi người bên cạch.
Nói đến “tiểu bạch kiểm “ được nuôi, Thanh Dịch rõ ràng là không hăng hái lắm.
- Tên này à... Tôi cũng không biết nhiều lắm, nhưng hình như Nguyên Soái rất để ý người đó... Nhưng mà Thư Thượng Tướng và Thương Nguyên Soái sắp thành hôn rồi! Tiểu bạc kiểm phế vật kia mau mau xuống địa ngục đi!!!
Trải qua một năm đầy thăng trầm, thế giới này chỉ tôn sùng thực lực, thứ phế vật không có dị năng cơ hồ đều là đồ chơi của cường giả.
Cường giả càng được tôn trọng, kẻ yếu càng bị khinh nhục.
- A! Không nói với cậu nữa! Tôi đi báo cáo công vụ đây!
Thấy Thư Thượng Tướng đã ra ngoài, Thanh Dịch vỗ vỗ vai Liên Tư Vũ, sau đó bước vào căn phòng xa hoa lộng lẫy kia.
Liên Tư Vũ đứng nơi góc tối, ánh mắt nhìn xuống nền gạch dưới chân...
Liên Tư Vũ nhắm mắt, trở về căn phòng của mình.
Y chưa ngủ được bao lâu, cách cửa bật mở.
- Liên!
Thương Huyền vội vàng bước vào phòng, ánh mắt gấp gáp dừng trên khoang dưỡng sinh trong phòng, thông qua cửa khoang thủy tinh trong suốt, hắn thấy rõ khuôn mặt an tường của y.
- Huyền, nghe nói “bạch nguyệt quang” của anh đã tỉnh lại?
Phía sau có người bước vào, bước chân nặng nề, nện lên sàn vang lên từng âm thanh rõ ràng.
Liên Tư Vũ chậm chạp mở mắt, khoang thủy tinh theo cảm ứng mà mở ra.
Thư Phùng nhanh chân lại ôm cách tay Thương Huyền.
Mở mắt ra, chính là thấy cảnh tượng như vậy.
Xem ra... lời đồn không phải giả.
Liên Tư Vũ nhìn kỹ Thư Phùng, chẳng thấy nét nào giống mình cả, à mà y quên dung mạo của nguyên chủ như thế nào rồi...
- Có thể cho tôi một cái gương không?
Đối với yêu cầu kỳ quái của Liên Tư Vũ, Thương Huyền nhíu mày, nhưng sau đó vẫn gật đầu.
Rất nhanh có người mang gương đến.
Dung mạo của người trong gương như bị phủ sương lạnh, giữa mi tâm là lệ khí lạnh lẽo, cả khuân mặt vô cảm như bị đóng băng, nhìn thôi đã muốn cách xa...
Góc cạnh có chút nhu hòa, nhưng biểu cảm lại quá lạnh lùng, che đi chút nhu hòa nho nhỏ này.
Giống...
Không phải gương mặt y giống với của Thư Phùng, mà là gương mặt này giống của nguyên chủ trong kiếp trước.
Thì ra y là thế thân cho “người trong lòng“... mà Thư Phùng chính là kẻ chân chính thay vị trí của “người trong lòng “ hắn...
Y là thế thân...
Còn anh ta mới là chân ái...
- Liên?
Thương Huyền cẩn thận gỡ gương trên tay Liên Tư Vũ, sau đó chăm chú nhìn y, hệt như xác định y có phải đã thanh tỉnh không.
- Thương... Huyền...
Gọi ra hai chữ này, mang y thoát khỏi sự hoảng hốt từ đáy lòng.
- Đây là ai?
Liên Tư Vũ nghiêng mắt nhìn Thư Phùng.
- Đây là...
- Tôi là vị hôn phu của anh ấy, xin chào.
Thư Phùng chủ động giới thiệu,đưa ngón tay như ngọc ngà, nhưng có chút chai sạn đến trước mặt y.
- Xin chào...
Liên Tư Vũ nâng tay, nhưng khi tay y sắp chạm đến tay Thư Phùng, một bàn tay khác đã ngăn tay y lại.
Y muốn rút tay, nhưng lực đạo của người kia quá mạnh, y lại mới thức tỉnh, rút không nổi.
- Khụ khụ, Huyền, em biết anh không muốn em chạm vào người khác, nhưng mà Tư Vũ mới tỉnh, anh nhẹ tay chút...
Vừa nói vừa gỡ ngón tay Thương Huyền ra khỏi cổ tay Liên Tư Vũ, sau đó cũng hắn, 10 ngón tay đan nhau!
- Huyền đợi cậu một năm rồi đó! Nếu cậu còn không tỉnh tôi không biết anh ấy sẽ thế nào nữa... Anh ấy coi cậu là em trai mà!
- Em trai?
Liên Tư Vũ nghiêng đầu, chậm chạp lẩm bẩm lại hai chữ này, giống như nhất thời chưa tiếp thu được...
Thư Phùng càng siết chặt tay Thương Huyền, cười cười nói.
- Nói ra thì trùng hợp, cậu tỉnh rất đúng lúc đó! Tháng sau vừa vặn chúng tôi thành hôn...
Những câu tiếp theo, Liên Tư Vũ hoàn toàn không nghe được, y chỉ cảm thấy đầu óc “ong ong” nhất thời chưa tiếp thu được những thứ này.
Cái gì gọi là “em trai “?
Cái gì gọi là tháng sau thành hôn?
Chẳng lẽ... Trong mắt hắn... y ngay cả...
- Không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, chúng tôi ra ngoài nhé.Cậu mới tỉnh, đừng suy nghĩ lung tung.
Có lẽ thấy sắc mặt Liên Tư Vũ càng lúc càng tái nhợt, Thư Phùng kéo Thương Huyền ra ngoài...
Khoảng khắc hai người xoay lưng, có một giọt nước mắt trong như ngọc lăn qua gương mặt tái nhợt, ánh mắt bi thương trống rỗng, hệt như đã đáng mất thứ quan trọng nhất trong đời...
Liên Tư Vũ nâng tay, dường như muốn kéo người lại, nhưng mà... không kịp rồi.
Lời nghẹn lại trong họng,hai chữ “đừng đi” thốt không ra.
Liên Tư Vũ giữ nguyên tư thế giơ tay...
Thật lâu thật lâu, y rốt cuộc rũ tay xuống, cuộn người lại, tự ôm lấy chính mình...
Trong căn phòng trắng xóa dường như vang lên từng tiếng nấc nghẹn ngào bi thương.
***
Linh Lan Hoa: Nói gì đây nhỉ... À thì, sao tui cứ cảm thấy chưa đủ thủy tinh nhỉ?Chắc phải thêm một chút nữa ~
Linh Lan Hoa: Lời trên chỉ là viết cho đủ chữ, thỉnh không cần tin tưởng hi hi~