- Liên, ăn thôi.
Liên Tư Vũ liếc mắt nhìn qua thức ăn trên tay Thương Huyền, sau đó miễn cưỡng gật đầu.
Việc của hắn có lẽ đã xử lý xong rồi, trí tuệ nhân tạo trong nhà đã biến mất, Thương Huyền lại tự tay chăm sóc y. Hắn giống như trở về thời gian Liên Tư Vũ biến thành tang thi, mọi thứ của y đều do hắn tự làm.
“Leng keng... “
Hệt như sợ y chạy trốn làn nữa, Thương Huyền còn trói một chân y vào xiềng xích gắn nơi góc tường,xiềng xích khiến phạm vi hoạt động của Liên Tư Vũ chỉ ở loanh quanh trong căn nhà này.
Liên Tư Vũ thản nhiên để người kia từng muỗng từng muỗng đút cho mình, vẻ mặt không chút thay đổi, giống như một chút cũng không để tâm.
- Liên... Chúng ta ra ngoài một chút nha.
Thương Huyền đã quen với việc y không phản đối cũng không đồng ý, tuy rằng thất vọng, nhưng hắn vẫn bế y lên, cùng y đi ra ngoài.
Mạt thế đất đai đều nhiễm độc, không biết Thương Huyền làm cách nào có thể trồng một đám cây xanh quanh ngôi nhà này, tuy rằng cây xanh hình thù kỳ dị, nhưng ít nhất màu sắc của nó không quá sai lệch, vẫn là màu xanh nguyên thủy.
Liên Tư Vũ trầm mặc phơi nắng, ánh mắt không vui không buồn cũng không tiêu cự, hệt như một người không có thị giác.
Cả người tỏa ra một cỗ tiêu điều không có sức sống, y giống như một con búp bê sứ tinh xảo được đặt trong tủ kính,dù có đẹp cỡ nào, nó cũng không có sinh mệnh.
Nhìn Liên Tư Vũ như vậy, Thương Huyền bất giác run rẩy. Tay càng siết chặt y.
Y như vậy làm hắn cảm giác y có thể biến mất bất cứ lúc nào, không giữ được...
Ánh nắng ấm áp bao phủ không gian,mạ lên một lớp ánh vàng lên từng phiến lá, một nam nhân ôm một người khác trong lòng, rõ ràng khung cảnh ấm áp, lại không hiểu thấu làm người ta... Bi thương.
Liên Tư Vũ vẫn trầm mặc, mặc kệ người bên cạnh đang run rẩy, mặc kệ thời gian từ từ trôi đi.
Đôi mắt y vẫn trống rỗng nhìn khung cảnh xanh ngát, tâm rất bình thản.
Có rất nhiều người từng nói,y là một kẻ... Không có trái tim.
Y không phản bác, bởi chính y cũng cảm thấy vậy.
...
- Liên, em muốn ra ngoài sao?
Nhìn người trên giường đang nhìn về hoa trong vườn, Thương Huyền chống đỡ tươi cười hỏi.
Hắn muốn y phản ứng, dù chỉ là một chút, dù là hận hắn, ghét hắn... Chỉ cần y phản ứng thôi, đừng im lặng như một con rối...
Liên Tư Vũ vẫn không lắc đầu cũng không gật đầu.
- Hôm nay... Là ngày giỗ Liên ma ma, em muốn đi không...
Vẫn không phản ứng...
- Liên...
Một tiếng này, đã không còn ôn nhu và yêu thương như trước, bởi vì nó đã bị đau đớn bao phủ.
Thương Huyền chỉ cảm thấy tay chân lạnh cóng, Liên như vậy, thực sự là muốn ép hắn phát điên!
- Liên...
Thương Huyền đến bên giường, ép người kia đối mặt với mình.
Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp ấy, vẫn chẳng dung nạp thứ gì...
Thương Huyền kéo khóe môi, ánh mắt dữ tợn.
Hắn hung hăng gặm môi y, tựa như phát tiết, tựa như muốn làm y đau, nụ hôn tàn bạo tràn đầy chiếm hữu, giống như muốn nuốt hết hơi thở của y.
Bởi vì thiếu dưỡng khí, mặt Liên Tư Vũ hồng lên, ngực phập phồng. Môi bị cắn nát, máu tươi gỉ sét quẩn quanh khoang miệng.
- Liên...
Giọng nói dường như ôn nhu hơn khi nãy, nhưng mà bàn tay thô ráp lại mò vào áo sơ mi trắng, cờ từng nút cúc...
Liên Tư Vũ càng không phản ứng, tựa như con cá chết, mặc dù gương mặt đỏ ửng mê người, trong mắt có thủy quang liếm diễm.
Thương Huyền như bị chọc giận, trực tiếp xé rách áo của y.
Nụ hôn rải rác rơi xuống cần cổ, bờ vai, xương quai xanh... Lưu lại vô số vệt hồng ngân mờ ám.
...
Cho dù trải qua hoan ái, Liên Tư Vũ vẫn không chút biểu cảm, mặc kệ Thương Huyền ôm y vào phòng tắm để tẩy rửa.
Có lẽ thực sự quá tức giận, Thương Huyền ở trong phòng tắm muốn y một lần nữa...
1 năm sau...
Một năm này phạm vi hoạt động của Liên Tư Vũ vẫn chỉ ở trong căn nhà nhỏ, người y gặp cũng chỉ có Thương Huyền, bên ngoài ra sao... Y không quan tâm.
Liên Tư Vũ bị nhốt còn chưa điên, Thương Huyền đã điên trước rồi...
Ánh mắt Liên Tư Vũ lạnh lẽo, nhìn người bị mình đánh ngất đang nằm trên giường, chỉnh chỉnh lại quần áo, dùng tinh thần lực tạo ra một cái chìa khóa, mở khóa xiềng xích ở chân.
Bàn chân trắng trẻo khả ái được giải thoát.
Nhìn “phiền toái “ dưới đất, nể tình một năm nay hắn cũng không thực sự tổn thương y, y liền nhét hắn vào khoang dưỡng sinh, sau đó sống ở thế giới đó thêm một năm, an bài thỏa đáng, rồi nằm vào khoang dưỡng sinh cạnh hắn.
[Túc Chủ.... Người cứ chơi điên mục tiêu nhiệm vụ như vậy có được không?]
Tiểu Thiên Sứ kẹp chặt đuôi nhỏ, lí nhí hỏi.Mới trở về mà đã gặp Túc Chủ ép mục tiêu nhiệm vụ phát điên... Tiểu Thiên Sứ tỏ vẻ, thông tin này quá kích thích!
[ Có gì không được? Độ hảo cảm cũng soát đầy rồi mà, hắn dám khiến nguyện vọng của nguyên chủ thất bại, đương nhiên là phải trả chút giá rồi...]
[ Ngài vui là được....]
“Ô ô, Túc Chủ tinh thần lực cuồng loạn, tính cách cũng không bình thường gì, hu hu, nó cần Tiểu Ác Ma an ủi!]
Không quản Tiểu Thiên Sứ kẹp đuôi chạy đi tìm an ủi, bên này mọi thứ đều rất thuận lợi, người xung quanh cũng không phản kháng.
Lý do?
A,Liên Nguyên Soái mạnh như vậy, ngươi muốn tìm chết thì tự đi đi, ta không ngăn.
Còn Thương Nguyên Soái ấy à?
Ơ? Người đó là ai?Mạnh như Liên Nguyên Soái sao? Không bằng? Nếu đã không có thực lực thì không cần nói chuyện.
***
Linh Lan Hoa:... Còn 5 chữ nữa mới đủ 1k chữ, nên tui lại ra đây nói nhảm. Nói thực ra, tinh thần của Thương Huyền vốn không ổn định ( do quá khứ của hắn), tinh thần lực thì còn hỗn loạn hơn Vũ Vũ nhà ta nhiều, nên việc hắn bị Vũ Vũ ép điên cũng là dễ hiểu, hơn nữa Vũ Vũ còn thỉnh thoảng dùng tinh thần lực của mình để quấy nhiễu hắn... cho nên mọi người hiểu mà.