Bởi vì thời gian không cho phép nên động băng rất thấp, y chỉ có thể ngồi xổm ngẩn người.
Thế gian có câu “ đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công“.
Và Liên Tư Vũ chính là gặp phải tình huống như vậy.
Khi y đang ngẩn ngơ lơ tơ mơ, một bông hoa, không, chính xác là một người tý hon đội hoa chạy đến.
Bông hoa tươi sáng kiều diễm, che gần hết người tí hon nho nhỏ.
Liên Tư Vũ tạm thời chưa kịp thích ứng, đến khi người đội hoa chạy đến trước mặt y, y mới cầm bông hoa to tướng lên.
Người tí hon chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn bông hoa mình tân tân khổ khổ mới dành được, lại bị người ta cướp mất.
- Bé con, ngươi tên là gì?
Người tí hon nhảy lên cướp hoa, y cố tình nâng hoa cao hơn, người tí hon bực tức nhìn y.
- Ta tên Tuyết Na! Trả hoa cho ta!
- A ~ Tuyết Na à, hoa này tên gì?
- Thanh Chi hoa nga! Là thánh hoa của Tuyết tộc bọn ta đó! Trả cho ta đi!
Tuyết Na thân hình nhỏ, giọng nói cũng non nớt, mềm mềm manh manh, rất khả ái.
- Thanh Chi hoa?
Liên Tư Vũ kinh ngạc trừng mắt.
- Tuyết tộc... Sao cứ thấy quen quen nhỉ.
Liên Tư Vũ nhíu mày...
Tuyết tộc, Tuyết tộc... Tuyết Linh Linh - nữ chính!
Tuyết tộc trong nguyên tác Trầm Lạc Phù Du chính là những bông tuyết có linh trí, hóa thành hình người, mà Tuyết Linh Linh không phải người Tuyết gia ở nhân giới, mà thực ra là con của Thánh Nữ Tuyết tộc bị thất lạc.
Y nhớ, hình như có tìn tiết nữ chính chết rồi lại được trùng sinh lấy lại thân phận các kiểu, nhưng lúc đó y chỉ cảm thấy rất nhảm, nên chỉ qua loa lật xem...
- Vậy trong tộc của ngươi có Tuyết Linh Linh không?
- Nga? Sao ngươi biết Thánh nữ của chúng ta?
Tuyết Na trợn to mắt, kinh ngạc nhìn y.
Liên Tư Vũ không trả lời, trong đầu y có một nghi hoặc.
Không có nam chính, không biết nữ chính sống ra sao nhỉ...
Cảm giác có chút tội lỗi...
- Có thể cho ta bông Thanh Chi hoa này không?
- Không thể, không thể nha! Hoa này có tân tộc nhân rồi! Không thể cho.
Tuyết Na lắc đầu nguầy nguậy.
- Tân tộc nhân?
- Nha nha, đó chính là tân tộc nhân của ta! Nó sẽ nở,sẽ nở rất rất lớn, sau đó sinh ra tân tộc nhân!
Tuyết Na vội vàng khoa tay cho y hiểu.
Liên Tư Vũ nhìn bông hoa tuyết trắng xinh đẹp, bên trong còn vài cánh chưa nở.
- Vậy trong Tuyết tộc của ngươi còn có bông Thanh Chi hoa nào chưa có tân tộc nhân không?
- Nha nha, có nha! Rất rất là nhiều! Sau đó sẽ được thánh nữ ban sinh mệnh, rồi sẽ được mang đến Thần tuyền nha!
Có lẽ đây còn là một Tuyết tộc trẻ con, nên một chút lòng phòng người cũng không có, dễ dàng nói tất cả cho Liên Tư Vũ.
Tuyết tộc không thể tự sinh ra tộc nhân, tộc nhân là do thánh nữ lấy một bông tuyết chưa chạm đất, để vào một bông Thanh Chi hoa, sau đó cánh hoa sẽ khép lại, từ từ dưỡng dục bông tuyết, bông hoa có tuyết sẽ được mang đến Thần tuyền ấm áp, để Thần tuyền ban linh khí, khiến bông tuyết có linh trí, hóa thành hình người.
Nơi băng tuyết này ít người đến, hơn nữa Tuyết tộc sẽ đào hầm dưới lớp băng, cũng không xử dụng linh lực nên đương nhiên sẽ không có người phát hiện, mà nếu phát hiện, bọn họ có thể tan thành tuyết để chạy trốn.
Những tộc nhân già dặn đương nhiên được truyền tri thức và kinh nghiệm, có thể ứng phó những tình huống rắc rối như gặp con người hoặc sinh vật khác, nhưng mà Tuyết Na tuổi quá nhỏ, quên mất lời dạy của người lớn, hơn nữa Thanh Chi hoa đã vào tay Liên Tư Vũ, nó muốn lấy lại hoa rồi mới chạy.
- Bé con muốn mang hoa này đến Thần tuyền?
- Đúng nha! Vậy nên trả hoa cho ta đi!
Tuyết Na gật đầu lia lịa, sau đó giơ hai bàn tay nho nhỏ nõn nà ra trước mặt Liên Tư Vũ.
Liên Tư Vũ lắc đầu.
- Không được, Tuyết Na không đưa ta về Tuyết tộc thì ta sẽ không trả hoa cho Tuyết Na.
- Nhưng mà... Ta cần mang hoa đến Thần tuyền trước... A! Ta mang hoa đến Thần tuyền rồi mang ngươi đến Tuyết tộc nha!
Liên Tư Vũ suy tư chốc lát rồi gật đầu.
Y cũng không sợ Tuyết Na nuốt lời, bởi vì y đã động tay động chân một chút với người tuyết nho nhỏ này, y sẽ không mất dấu nó, hơn nữa y cũng không thể cùng nó đào hang đi đến Thần tuyền, rất phí sức nha! Còn có... Mục tiêu nhiệm vụ đang hôn mê ở đây, y cũng không thể bỏ mặc hắn.
- Ta đi đây!
Tuyết Na hai tay nhận hoa, sau đó đội trên đầu, cũng không thể biết nó làm thế nào, băng tuyết trước mặt tự tạo ra một đường hầm nho nhỏ, vừa vặn lọt nó và bông hoa, nó vui vẻ nhảy chân sáo bước đi, mặt băng cũng dần dần đóng lại.
Liên Tư Vũ chống má cười cười.
Thực khả ái mà...
- Khụ khụ....
Thương Huyền phun ra vài ngụm nước, kéo thần hồn lơ lửng trên mây của Liên Tư Vũ về.
Y vội vàng xích lại gần Thương Huyền, kiểm tra thân thể hắn, nhưng mà Thương Huyền cũng chỉ phun hai ngụm nước, không có tỉnh lại... Chỉ là mày hắn nhíu chặt, miệng vô thức lẩm bẩm, có lẽ gặp ác mộng.
Thực trùng hợp, lúc An Duy Tư rơi xuống nước cũng hôn mê, trong lúc hôn mê cũng gặp ác mộng....
Cho nên nói, bởi vì là một linh hồn nên có cùng thói xấu?
***
Linh Lan Hoa: (٥↼_↼) Là do ngươi đó Vũ Vũ à.
Liên Tư Vũ: Cái gì do ta?
Linh Lan Hoa: Kk, bí mật không thể bật mí.Cơ mà Thương Huyền thành ra như vậy là do ngươi, ngươi thành ra như vậy là do Thương Huyền.
Liên Tư Vũ:??? Giả thần bí cái gì?! Giải thích cái coi.
Linh Lan Hoa: Không đó.