Lạc Trần

Chương 78: Chương 78




Liên Tư Vũ ở trong tộc vài ngày, cảm giác cứ thấy thiếu thiếu thứ gì.

Cuối cùng y nhớ ra, thiếu mục tiêu nhiệm vụ.

Ở với nhau 10 năm,bỗng dưng chỉ còn lại một mình, không quen cũng là đương nhiên.

- Ca ca?

Vũ Lam quơ quơ tay trước mặt Liên Tư Vũ, đôi mắt y dần lấy lại tiêu cự, y cười cười chấn an Vũ Lam.

- Phù, làm muội còn tưởng huynh bị gì.

Vũ Lam khoa trương thở phào.

- Huynh thực sự không sao mà.Đừng lo.

Liên Tư Vũ vừa xoa xoa mái tóc mượt mà của nàng.

- Ca ca, ca ca nhớ người trong lòng sao?

Vũ Lam rối rắm nhìn Liên Tư Vũ.

Bàn tay y khựng lại.

Người trong lòng?

Y?

Làm sao có thể?

Liên Tư Vũ lắc đầu.

- Ai dạy muội mấy câu này?

- Không ai dạy nha,muội tự học!

Vài hôm trước ra ngoài chơi, nàng có mua rất nhiều thoại bản ngôn tình.

- Aizzz, mấy thứ này không nên đọc nhiều.

Tìm rõ nguyên do, Liên Tư Vũ bất đắc dĩ nói.

- Ò.

Vũ Lam cúi đầu không cho là đúng.

Liên Tư Vũ tự biết nàng không nghe vào tai, nhưng y cũng không quản, dù sao đọc vài quyển thoại bản cũng không ảnh hưởng gì.

...

Liên Tư Vũ đặt bút xuống giá, xoa xoa mi tâm.

Gần đây y có chút không tập trung, làm việc gì cũng nghĩ đến một gương mặt.

Y không phải người chưa từng trải, nhưng y không nghĩ điều này lại xuất hiện trên người y.

Y... có nên đến Hắc tinh linh tộc một lần nữa không?

...

- Xác định Thương Huyền có thể tự thanh trừ ký ức?

Nam nhân tây trang chỉnh tề, gương mặt đậm chất phương Đông, mắt đen tóc đen.

- Vâng, Viện Trưởng. Thương Huyền tự thanh trừ ký ức còn sạch sẽ hơn tôi tự làm, sạch sẽ đến mức các “pháp tắc “ kia không nhậm ra chút dị dạng nào.

Cũng không trách bọn họ chấp nhất với việc thang trừ ký ức như vậy, phải biết, những thế giới này tuy rằng không phải thật, nhưng lâu dần sẽ tự hình thàng “pháp tắc “ riêng, để quản chế,không cho những thế giới ảo này rơi vào hỗm loạn.

Mà các “pháp tắc “ này rất vài xích những vật tới từ bên ngoài. Nếu “pháp tắc” hoàn thiện và lớn mạnh thì còn có thể trực tiếp xóa sạch ngoại vật.

Mà Thương Huyền thân là “ngoại vật” lại chẳng có chút tự giác nào, khiến cho “pháp tắc “ dễ dàng nhận ra hắn, đã thế, qua vài thế giới còn không biết thu liễm, chuyện bé xé ra to, khiến cho bọn họ phải tốn năng lượng để bảo vệ hắn.

Nhưng nếu thanh trừ ký ức thì lại khác,“pháp tắc “ sẽ không dễ phân biệt một “ngoại vật “ có ký ức của “nội vật”, đỡ cho bọn họ phải tốn năng lương.

- Dữ liệu kia thế nào?

Cố Nhứ tự nhiên biết “dữ liệu kia “ là chỉ Liên Tư Vũ, “người “ mà Thương Huyền dây dưa mấy thế giới.

- Không có dị thường, tư liệu này không cách nào làm giả.

Cố Nhứ lấy ra một phần tư liệu, nhưng bọn họ không biết, tư liệu này là tự tay Tiểu Thiên Sứ tạo ra.

Trên tư liệu, Liên Tư Vũ là một nhân loại,vô tình gặp phải Tiểu Ác Ma đang trục trặc, âm kém dương sai hai người ký khế ước, sau đó bị kéo vào thế giới ảo.

- Viện trưởng, người này có thể khống chế không?

Nếu có thể, thì Thương Huyền không còn là mối lo ngại đáng sợ nữa.

- Không cần thiết.

Nam nhân khoát tay.

Nếu hệ thống của kẻ kia là Tinh Không Vô Vọng ( Tiểu Ác Ma) thì chẳng cần bận tâm nữa.

- Thương Huyền, không cần tỉnh lại.

- Ý viện trưởng là?!

Cố Nhứ kém chút la lên.

- Nếu Liên Tư Vũ này ở trong thế giới ảo, thì Thương Huyền chắc cũng không nguyện ý rời khỏi thế giới ảo.

Nam nhân chậm rãi nói từng từ.Rõ ràng ngữ điệu thong dong, như lại vô cớ khiến người ta rét lạnh.

...

Không biết chính mình đã bị tính kế, Liên Tư Vũ vẫn đang rối rắm có nên đi Hắc tinh linh tộc không.

Cuối cùng vẫn đi.

Y nhớ hắn.

...

Nói là đi Hắc tinh linh tộc, nhưng Liên Tư Vũ vẫn vòng vo một hồi, dạo chơi vị diện này một chút.

Thế giới ma pháp này gần giống như Châu Âu thời trung cổ, các kiến trúc đậm chất cố xưa mà xa hoa, tuy không thể so với kiến trúc của các Huyết tộc, nhưng lại có một phong vị khác.

Chỉ là nếu thức ăn ngon hơn thì tốt rồi...

Liên Tư Vũ vẫn không thích ứng thức ăn nơi này.

- Không ngờ có thể gặp Huyền Vương tại nơi này.

Giọng nói lạnh lẽo pha chút mỉa mai, Liên Tư Vũ quay đầu nhìn qua.

Một thân y phục thân sĩ màu trắng, đôi mắt đen tuyền xẹt qua tia kinh ngạc.

- A Huyền?

Liên Tư Vũ nghi hoặc nhìn người trước mắt.

Thương Huyền kinh ngạc nhìn y.

- Đệ không nhớ?

- Vũ Vương nhận lầm người.

Thương Huyền mắt lạnh nhìn y, đáy lòng có chút bực bội.

- Thứ lỗi, người kia... thực sự rất giống ngài.

Liên Tư Vũ hơi cúi người tỏ vẻ xin lỗi.

Đáy lòng không hiểu sao có chút mất mát.

Những ký ức khi còn ở khu rừng kia vậy mà chỉ có y nhớ.

- Liên.

Đằng sau vang lên một âm thanh quen thuộc, Liên Tư Vũ có chút không dám tin nhìn qua.

Sau đó lại nhìn người trước mặt.

Giống nhau như đúc.

[ Tiểu Ác Ma, đây là chuyện gì?]

Tiểu Ác Ma vội vàng kéo Tiểu Thiên Sứ trở về không gian hệ thống,nhìn thấy hai mục tiêu nhiệm vụ y hệt nhau, hai người không hẹn mà cùng ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.