Thấy y ngượng ngùng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, Thương Huyền có chút ác ý thú vị mà ngồi xích lại.
Liên Tư Vũ nhích ra.
Thương Huyền đuổi theo, nụ cười trên môi càng lúc càng ái muội.
Liên Tư Vũ nhích lại nhích.
- Cẩn thận.
Mắt thấy người sắp ngã khỏi sô pha, Thương Huyền vội vàng vươn tay kéo người lại.
Liên Tư Vũ hoa hoa lệ lệ bị nam nhân ôm vào ngược.
- Tôi, tôi đi làm thức ăn!
Tựa như con rùa bị trêu chọc, Liên Tư Vũ vội vàng rụt cổ và mai... khụ khụ, là chui vào bếp nấu nướng!
Mặt y hồng thấu, khi nghe tiếng cười trầm thấp từ tính đằng sau, mặt y từ hồng chuyển sang đỏ.
- Tối nay tôi muốn ăn một món, em có thể làm không?
- Món, món gì a?
Trong lòng rối bời, tim đập nhanh nhưng trống.
- Em.
- Khụ khụ khụ!!!
Liên Tư Vũ cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn nam nhân mặt trấn định nói ra một câu.
- Ăn em.
Thương Huyền câu môi, ánh mắt trêu chọc.
Liên Tư Vũ siết chặt dao phay trên tay, quay đầu, động tác chặt xương càng mạnh hơn bình thường.
Không biết Thương Huyền có chủ ý gì, chỉ thấy hắn đứng dậy, đi đến phòng bếp, tựa người vào cửa nhìn y nấu ăn.
Ánh mắt tràn ra chút tinh quanh.
Khung cảnh này thực sự có ý tứ, hệt như một người vợ đang nấu ăn cho chồng.
Vừa ấm áp vừa khiến người ta dễ chịu.
Động tác của Liên Tư Vũ chậm nửa nhịp, bởi vì y bỗng nghe thấy thông báo độ hảo cảm tăng.
Tư duy của mục tiêu nhiệm vụ ta không hiểu.
Liên Tư Vũ mặt bình thản tiếp tục chặt thịt.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa, phủ lên một tầng ánh sáng vàng nhạt, tươi sáng rực rỡ.
Nấu xong đồ ăn, Liên Tư Vũ vội vàng đút hai ba miếng vào miệng rồi chạy ra ngoài.
Sắp tới thời gian diễn buổi chiều rồi!
Thương Huyền nhíu mày nhìn bộ dáng vội vàng của y, trong lòng không hiểu sao có chút không vui.
...
- Diễn!
Phân cảnh Đàm gia bị diệt tộc, Liên Tư Vũ đã được hóa trang cẩn thận, trên mặt có nhiều vết máu và vết cháy đen, trường bào nguyệt sắc mà Đàm Thu thích nhất đã bị máu và bùn nhuốm bẩn.
Tỷ tỷ cùng y, lấy truyền tống phù mà gia gia trước khi chết nhét cho, truyền tống đến một nơi xa lạ.
- Tỷ,tỷ tỷ...
Giọng Đàm Thu run rẩy, tay chân cũng run run.
Gia gia, phụ thân, mẫu thân, tất cả thân nhân đều chết trước mặt hắn...
- Tiểu Thu ngoan.
Đàm Ngân ôm đệ đệ vào lòng, cố gắng trấn an đệ đệ nhỏ tuổi.
Nàng cũng chỉ là nữ nhân, nàng cũng thật sợ, thật kinh hoảng, nhưng nàng cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, nàng không thể sụp đổ, nếu nàng sụp đổ, đệ đệ nàng phải làm sao?!
Vì đệ đệ, nàng gắng gượng, phải kiên trì, phải trả thù cho Đàm gia!
Ánh mắt nữ tử hiện lên tia quyết tuyệt.
- Thú vị.
Vạt áo hoa mỹ chạm đất, nam tử đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt hai tỷ đệ.
- Ngươi,ngươi là ai?!
Đàm Ngân ôm đệ đệ lùi ra sau vài bước, ánh mắt tràn đầy cảnh giác và đệ phòng.
- Là ai sao?
Ánh mắt lóe lên tia nghiền ngẫm, Nguyên Dã đáng giá nữ tử trước mắt.
Gương mặt nhỉ nhắn bằn bàn tay bị vết máu nhuốm bẩn, nhưng chẳng thể che nổi sự tinh xảo trên dung mạo, vòng eo nhò nhắn một tay liền ôm chặt, dáng người phi thường hoàn hảo.
- Tiểu mỹ nữ à ~ Bị truy sát sao?
Nhìn dáng vẻ chật vật của cả hai, Nguyên Dã tươi cười hỏi.
- Ngươi là ai?!
Đàm Ngân lạnh giọng nhìn người trước mắt, tay giấu sau lưng đã bắt đầu điều động linh khí.
Tay bỗng ra chiêu.
- Ai nha ~ Mỹ nữ thật chủ động a ~
Nguyên Dã dễ dàng chế ngự chiêu thức của Đàm Ngân, còn thuận tay kéo người ta vào lòng.
- Ngươi!
Đàm Ngân thúc khuỷu tay.
Nguyên Dã lui ra sau,nhưng tay kia không thành thật, đem nàng ấy một lần nữa kéo vào lòng.
Thấy tỷ tỷ bị bắt nạt, Đàm Thu cũng ra tay.
Nhưng Nguyên Dã như có mắt đằng sau, hắn chỉ nâng tay lên, Đàm Thu đã không thể cử động không thể nói chuyện. Ngôn Tình Sắc
Đàm Thu tức giận nhìn sắc lang dám sàm sỡ tỷ tỷ.Giận mà không làm được gì.
“ Sắc lang” trong miệng Đàm Thu tiếp tục đánh giá người trong ngực, bỗng dưng hắn để ý bả vai nàng có một nhành mai đỏ và một con bướm xinh đẹp, ánh mắt Nguyên Dã hơi kinh ngạc, muốn nhìn cho rõ hình xăm thì đã bị Đàm Ngân nhân cơ hội đấm vào bụng.
Nguyên Dã theo quán tính lùi ra sau, nhưng vẫn kinh ngạc nhìn bả vai của Đàm Ngân.
Đàm Ngân mặt lạnh chỉnh lại y phục, quay đầu liền thấy Đàm Thu bị bất động.
Nàng vội vàng đi qua, kiểm tra cho y.
- Nói! Ngươi đã làm gì A Thu?!
Nguyên Dã không lập tức trả lời nàng mà thử hỏi một câu trước.
- Tiểu Ngân Ngân?
Đàm Ngân kinh ngạc nhìn Nguyên Dã, nhìn hắn hồi lâu, nhưng không xác định hắn có phải Đàm Nguyên Dã không.
- Nguyên ca ca của muội nè! Mà... sao muộn lại thành ra như vậy?
Nguyên Dã lấy mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra gương mặt thân quen, nhưng đã phủ bụi trong ký ức của Đàm Ngân.
Đàm Nguyên Dã không phải là con của Đàm gia chủ, hắn là con nuôi, thủa nhỏ cực kỳ thân với Đàm Ngân, sau Đàm Thu sinh ra thì hắn đã ra ngoài lịch lãm, Đàm Thu không biết người này.
- Huynh thực sự là Nguyên ca ca?
Bỗng dưng nhìn thấy gương mặt này, Đàm Ngân có chút ngẩn người.
- Ta đương nhiên là Nguyên ca ca của muội, hồi bé muội nghịch ngợm trốn ra ngoài rồi không cẩn thận rơi vào hồ nước, là ta đã kéo muội lên,muội nhớ chưa? Hơn nữa sao muội lại thành ra như thế này? Phụ thân và mẫu thân thì sao?
Đàm Ngân cố nén nước mắt, kể lại từng chuyện.
Gương mặt bi thương nhưng lại quật cường không rơi nước mắt, khiến người ta thực sự thương tiếc.
- Cắt!
Đạo diễn hưng phấn hô, sau đó xem lại đoạn quay vừa rồi.
Quá hoàn hảo!