Lạc Trần

Chương 149: Chương 149: Phiên ngoại 1 : Liên Mộng




Ta tên là Mộng, Mộng trong mộng mơ, bởi vì mẫu thân nói ta không thích hợp sống trong hiện thực đầy tàn khốc này.

Mẫu thân ta là nhân ngư, là loài lục nhân ngư bị nguyền rủa, chúng ta khác với lam nhân ngư thiện lương xinh đẹp, chúng ta là mặt trái của bọn họ, là ác quỷ tàn nhẫn.

Mẫu thân ta tình nguyện giao dịch không công bằng với Hải Vu để trở thành một phàm nhân, giấu chiếm thân phận lục nhân ngư tàn ác.

Lam nhân ngư là đứa con cưng của biển cả, ngay cả Hải Vu ác độc cũng chỉ lấy đi tiếng ca để bọn họ trở thành con người, thế nhưng mẫu thân ta lại phải đổi lấy 100 năm tuổi thọ.

Mẫu thân ta chỉ là lục nhân ngư không biết tu luyện, sống được trăm năm đã là rất khó, cho nên bà gần như đánh cuộc mạng sống để lên bờ.

Bởi vì nó xinh đẹp.

Mẫu thân nói nàng chưa từng thấy nơi nào đẹp như nhân gian, phồn hoa, trụy lạc, xinh đẹp, mỹ miều, tuyệt diệu... Bà dường như dùng tất cả từ ngữ mình biết để miêu tả về nó.

Thế nhưng cuối cùng bà đã gặp một thứ đẹp hơn nhân gian, bà gặp phụ thân.

Phụ thân ta là long tộc, một thanh long không mạnh không yếu trong tộc, nhưng khi ra ngoài lại được nhiều người tôn kính. Cho nên ông ta có rất nhiều nữ nhân.

Thọ mênh của mẫu thân kéo dài 2 năm rồi tàn, lúc đó ta được 1 tuổi.

Bởi vì màu xanh trên lớp vải nên ta được long tộc coi là Thanh Long, bọn họ đối với ta tương đối tốt, cũng coi ta là tộc nhân.

Ta không thích ở long tộc, bởi vì ở đó ta có phụ thân, rất nhiều mẫu thân và vô vàn huynh đệ tỷ muội, ta ghét bọn họ.

Ta thích Thần điện, nơi đó yên tĩnh và ấm áp.

Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên ta lạc vào thần điện là lúc ta thấy một nam nhân rất xinh đẹp đang chơi đùa một con bạch long, lúc đó ta sợ đến mức kêu ra tiếng.

Bạch long!

Đó là thần long có cùng địa vị với Kim long! Là thần mà mọi long tộc cúng bái thờ phụng! Thế mà nam nhân kia lại trêu đùa Bạch long!

Sau đó ta thấy Bạch long hóa thành hình người, kéo ta ra khỏi góc khuất của Thần điện, mà nam nhân kia cũng ôn nhu trấn an ta.

Nam nhân kia có hồng phát hồng mâu,xinh đẹp như ánh lửa sưởi ấm vạn vật nơi nhân gian, y tên là Liên Tư Vũ.

Còn Bạch Long thì tên là Vu Ân.

Ta chưa từng nghĩ Bạch Long sẽ có tên, bởi vì trong tiềm thức của ta, Bạch Long là thần.

Sau đó ta thường chạy đến Thần điện, Thần điện rất vắng vẻ, ta chạy đến cũng không bị ai phát hiện.

Ban đầu ta nghĩ là do mọi người không dám quấy rầy thần, sau đó ta mới biết thì ra là mọi người khinh thường đến nơi này.

Ban đầu ta thích Bạch Long, bởi vì hắn là thần,nhưng sau đó ta càng thích nam nhân tên Liên Tư Vũ hơn, bởi vì ta y đối với ta rất tốt.

Ta phát hiện Liên Tư Vũ rất lương thiện, ngay cả kiến cũng không dám đạp chết, nga, trong thủy cung không có kiến... Tóm lại là không nỡ giết chết bất cứ sinh mạng nào.

Hơn nữa ta còn phát hiện một bí mật nho nhỏ, quan hệ của Liên Tư Vũ và Vu Ân rất thân mật, bọn họ là đạo lữ. truyện kiếm hiệp hay

Ta lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu ý nghĩa của hai chữ đạo lữ, bất quá không có ảnh hưởng, ta vẫn thân thiết với họ như cũ, còn gọi Liên Tư Vũ là Liên ca ca, Vu Ân thành Vu ca ca.

Thế nhưng ngày tháng tươi đẹp ấm áp chẳng bao giờ được lâu, hệt như mẫu thân ta đổi mệnh để đi lên đại lục vậy, Thần điện xảy ra chuyện,bọn họ nói Vu ca ca nhập ma.

Lúc đó rất nhiều người xông vào điện, mắng chửi Vu ca ca và Liên ca ca giết người, nói Vu ca ca không còn là Bạch long cao quý, mà là Hắc long tà ác, hắn nhập ma, cần diệt cỏ tận gốc.

Lúc đó ta trốn sau lưng Liên ca ca, sợ hãi nhìn đoàn người hùng hùng hổ hổ, ta không nhớ rõ gương mặt bọn họ, ta chỉ biết chúng vặn vẹo như lũ ma quỷ tàn ác, rất đáng sợ.

Sau đó Vu ca ca bị ép hóa thành Bạch long, không, lớp vảy màu trắng tinh khiết kia hiện giờ trở thành màu xám pha đen, rất xấu, thế nhưng ta biết hắn vẫn là Vu ca ca,chỉ là đám người kia thấy vậy liền lớn tiếng chất vấn rất khó nghe, sau đó bọn họ lột da Vu ca ca, ném thân thể đầy huyết nhục của hắn vào một cái lò rất to.

Lúc đó ta và Liên ca ca bị giữ chặt, Liên ca ca gào khản cả cổ họng thế nhưng đám người kia vẫn tàn nhẫn thêm dầu vào lửa,sau đó ta thấy Liên ca ca nhìn chằm chằm ngọn lửa, dường như muốn lao vào đó với Vu ca ca.

Xung quanh còn có mùi máu và lớp da xám đen của Vu ca ca, lại thấy Liên ca ca muốn tìm đường chết nên ta cũng phát điên, cắn xé người khác.

Liên ca ca nhân cơ hội hỗn loạn mà kéo ta ra ngoài, từ đó chúng ta trở thành huynh muội nương tựa lẫn nhau, Liên ca ca thiện lương trong trí nhớ cũng bắt đầu giết người, tất cả đều theo thời gian càng lúc càng thay đổi.

Ta cũng đổi theo họ của huynh ấy, ta là người thân của huynh ấy, duy nhất.

Ta không biết tình cảm của mình với Liên ca ca là loại gì, yêu? Không rõ nữa, ta chỉ biết một kẻ không cùng Liên ca ca trải qua tất cả như Thương Huyền - không xứng với Liên ca ca.

Ta chán ghét bất cứ ai thân cận huynh ấy, ta chán ghét bất cứ ai độc chiếm huynh ấy, ta chán ghét bất cứ ai đứng gần huynh ấy.

Bọn họ không xứng!

Luôn có một âm thanh nhắc nhở ta như vậy, đúng vậy, không bất cứ ai xứng với Liên ca ca, bọn họ không cùng y trải qua khoảnh thời gian chém giết chạy trốn, bọn họ không có ai biết y đã trải qua những gì,bọn họ không biết, cho nên sẽ không thương yêu trân trọng Liên ca ca, thứ bọn họ nhìn thấy, chỉ là ánh hào quang mà Liên ca ca đã dùng xương máu để đổi.

Bọn họ không xứng, không bất kỳ ai xứng.

Liên ca ca có ta là đủ, bọn họ không xứng...

Sau khi Liên ca ca làm Đông hải Long Vương hơn mấy ngàn năm, huynh ấy bỗng dưng mất tích, lúc ta đuổi đến, Tứ hải đã nhuốm màu máu tươi, thi chất thành núi, mà huynh ấy, đã biến mất như chưa từng tồn tại.

Lúc đó ta phát điên, huyết thống lục nhân ngư khiến ta thèm khát huyết nhục tươi sống, cho nên, ta bị hai vị Long Vương còn lại nhốt vào trong thạch thất, không kịp gặp Liên ca ca lần cuối.

Nhưng ta nghe nói khi phát hiện thi thể của huynh ấy, là ở trong Tứ hải, dưới tầng tầng lớp lớp nước lạnh băng, trên tay huynh ấy chảy đầy máu, mà vị trí trái tim... Lại trống rỗng, người cầm tim huynh ấy là Thương Huyền, tên Tây hải long Vương tự xưng là yêu thương huynh ấy.

Lúc đó ta hận chết Thương Huyền, ta biết mà, bọn họ không xứng, không ai xứng với Liên ca ca, bọn họ sớm muộn cũng sẽ làm huynh ấy bị thương!

Chỉ có ta, ta mới xứng với huynh ấy... ta mới xứng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.